“Ba vào thăm ông ngoại con.” TIếu Bằng Trình đứng lên, cười nói.
“Vâng. Chúng con chời ba về rồi đi ăn cơm.” Tiếu Nhiễm đẩy đẩy ba, cười thúc giục nói.
Tiếu Bằng Trình cười rời đi.
Tiếu Nhiễm dựa sát vào Cố Mạc, xúc động nói:”Hi vọng ông ngoại có thể đứng lên được.”
Cố Mạc không nói gì, chỉ cười nhạt vuốt tóc cô.
Tất cả mọi người đều hi vọng ông ngoại đứng lên được, nhưng vào thời điểm đó trình độ y học không thể cam đoan có thể chữa khỏi một trăm phần trăm. Ông bây giờ chỉ có thể dựa vào những bác sĩ tốt nhất, dược phẩm tốt nhất để duy trì mạng sống.
“Tiếu Nhiễm, anh Cố.” Trác Liệt đi tới, khả ái cười đi tới chào hỏi bọn họ.
“Trác Liệt, sao anh tới sớm vậy?” Tiếu Nhiễm nhìn đồng hồ, còn chưa đến năm giờ. Trác Liệt về nhà hẳn là cũng không có lúc nào nghỉ ngơi.
“Anh ở nhà ngủ không được nên đến đây.” Trác Liệt xuống cạnh Tiếu Nhiễm, cười giải thích.
“Ông ngoại đã tỉnh lại, nhưng vẫn còn yếu, anh có thể vào thăm. Ba em đang ở bên trong.”
“Không được. Cứ để cho ông nghỉ ngơi. Anh biết ông không có việc gì là tốt rồi.” Trác Liệt lập tức lắc đầu.
Cố Mạc ánh mắt tán thưởng nhìn Trác Liệt. Người con trai này tuy rằng bề ngoài chân chất, không ngờ tâm tư tinh tế, biết lúc nào nên lúc nào không nên.
Tiếu Nhiễm nghe Trác Liệt nói, lập tức lấy điện thoại ra, hưng phấn nói:”Vậy anh dạy em chơi điện tử đi.”
“Được.” Trách Liệt đón lấy điện thoại, vừa chơi vừa giảng giải. “Hiểu chưa?”
“Để em thử xem.” Tiếu Nhiễm cầm lại điện thoại, bắt đầu nghiêm túc chơi.
Cố Mạc nhìn thấy TIếu Nhiễm liên tục thất bại, than vãn đập đầu thì cười nói:”Xem ra người xưa nói rất đúng. Sư phụ dẫn đến cửa, tu hành ở bản thân.”
Tiếu Nhiễm tức giận ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Cố Mạc:”Anh nói em ngốc chứ gì?”
Cố Mạc tà tà tươi cười, ấn đầu Tiếu Nhiễm một cái.
TIếu Nhiễm không phục cầm di động chơi lại lần nữa.
Trác Liệt ngó qua nhanh chóng chỉ đạo:”Sang trái, rẽ….Bên phải….bên phải…..Tấn công………”
Sau bốn lần thất bại liên tiếp, Tiếu Nhiễm rốt cũng thành công. Cô hưng phấn đá hai chân, giơ hai ngón tay làm chữ “V”:”Chú, anh còn dám nói em ngốc nữa không?”
Cố Mạc vuốt tóc Tiếu Nhiễm:”Đó là do anh khích tướng.”
“Nói như thể em thành công hoàn toàn là công lao của anh vậy. Lâm trận là em, quân sư là Trác Liệt, đến một cái góc nhỏ cũng không liên quan đến anh.” Tiếu Nhiễm làm mặt quỷ với Cố Mạc.
“Thực ra trò này anh cũng chơi qua rồi.” Cố Mạc cười vẻ thâm sâu khó lường.”Anh đã chơi đến cửa thứ 10.”
“Thật á?” Tiếu Nhiễm kinh ngạc nhìn Cố Mạc. Anh như vậy mà cũng chơi trò chơi cho trẻ con. Tổng cổng có 10 cửa, mà anh đã qua được cửa thứ 10, không phải là đã phá đảo rồi sao?
“Năm ngoài giám đốc công ty Võng Du tìm anh muốn anh đầu tư, anh nghiên cứu một thời gian ngắn, thấy chơi không có hứng thú lắm rồi gác lại ý định đầu tư. Hơn nữa công việc nên chuyên tâm vào một lĩnh vực nhất định, anh cảm thấy anh nên đặt toàn bộ tâm sức vào giới thiết bị ý tế.” Cố Mạc bình tĩnh nói.
“Chú, anh quả nhiên già rồi!” Tiếu Nhiễm tiếc nuối vỗ vỗ vai Cố Mạc, ra vẻ trưởng thành nói.
Cố Mạc im lặng nhíu mi.
“Chỉ có nhân tài nhiều tuổi rồi mới không thấy trò chơi trên internet không thú vị. Chú, từ khi ở với em anh có bao nhiêu khác biệt vậy?” Tiếu Nhiễm khoa trương hỏi.
“Sự khác biệt?” Vấn đề này thực sự phức tạp, về nhà anh sẽ nghiên cứu kỹ càng.” Cố Mạc dường như đang suy nghĩ rất nghiêm tú.
TIếu Nhiễm rốt cuộc không nhịn được, ôm bụng cười rộ lên:”Anh thật là chăm chỉ!”
“Nếu có sự khác biệt, anh phải nghiên cứu cách phá giải. Phải thật chuyên tâm nghiên cứu!” Cố Mạc nghiêm trang cười nói.