ở ven đường có một người đàn ông trung niên, có chút mập, đang ngồi trên ghế dài, vừa uống rượu vừa chơi trò chơi.
Dương Nguyệt Quyên đi qua, ngồi bên cạnh người đàn ông: “Đại ca.”
Người đàn ông đề phòng nhìn thoáng qua, sau khi thấy là một mỹ nữ rất có tư sắc, lập tức thay đổi sắc mặt: “Em gái, có chuyện gì sao?”
“Ví tiền của em vừa bị người khác đoạt mất, bên trong có điện thoại và tiền. hiện giờ em không thể quay về nhà được.” Dương Nguyệt Quyên đáng thương nói.
“Anh không có tiền.” Người đàn ông lập tức thay vẻ mặt lạnh lùng.
“Không phải em muốn mượn tiền. đại ca, em chỉ muốn mượn anh điện thoại để gọi điện.” Dương Nguyệt Quyên nhanh chóng giải thích.
“gỌI ĐIỆN?” Người đàn ông nhìn bà từ trên xuống dưới. xem bà ăn mặc không tồi, liền dỡ phòng bị xuống, đưa điện thoại qua.
“Cảm ơn đại ca.” Dương Nguyệt Quyên kích động hôn lên mặt người đàn ông một cái.
Người đàn ông bị hôn mãi vẫn chưa động tĩnh, vuốt qua chỗ đó, chỉ cười ngây ngô.
Dương Nguyệt Quyên đi đến cách đó không xa, bấm số của Tiếu Lạc.
Chỉ vang vài tiếng, Tiếu Lạc liền nghe.
“Tiếu Lạc, là mẹ, mẹ đây.” Dương Nguyệt Quyên nhỏ giọng nói.
“Mẹ…” Tiếu Lạc vui sướng thét chói tai.
“Nói nhỏ chút, đừng để người khác nghe được.” Dương Nguyệt Quyên nhanh chóng dặn dò cô.
“Vâng.” Âm thanh của Tiếu Lạc lập tức nhỏ đi: “Mẹ, mấy ngày nay mẹ trốn ở đâu thế? Sao ngay cả điện thoại cũng không gọi.”
“Mẹ đang ở chỗ an toàn. Con không cần tìm mẹ.” Dương Nguyệt Quyên nói.
“Mẹ, con về nhà. Cánh sát đưa con đến bệnh viện, cha ngượng ngùng không cho con về nhà. Con quỳ trước mặt ông ấy xin lỗi, ông ấy tin tưởng con.” Tiếu Lạc kích động nói.
“Vậy là tốt rồi.” Dương Nguyệt Quyên yên tâm nói: “Con đã trở về nhà, giúp mẹ lấy cái hộp sắt mà mẹ vụng trộm đắt ở nhà.”
“Hộp sắt gì?” Tiếu Lạc kinh ngạc hỏi.
“Chính là hộp bánh bích quy mẹ giấu dưới giường của con. Lần trước đi khỏi quá vội, mẹ quên không lấy.
“Con đưa đến đâu cho mẹ?”
Dương Nguyệt Quyên nhíu mày: “TiẾU Bằng Trình đáng giận, bởi vì ông ta, hiện giờ mẹ bị cảnh sát đuổi thành chuột chạy qua đường, trốn chui trốn lủi.”
“Mẹ, mẹ đừng tức giận.” Tiếu Lạc nhanh chóng dỗ Dương Nguyệt Quyên.
“Bên trong hộp bánh đó có ba thứ, có một cái màu bạc, con giữ lấy, bên trong có mấy trăm vạn, đủ cho con sống vài năm. Còn lại hai tờ kia con đặt lại trong hộp. ngoài ra còn có chút trang sức, con giữ lại hai thứ con thích, còn lại đưa cho mẹ.”
“Mẹ, nói cho con biết địa chỉ.”
“Mẹ không thể để lộ địa chỉ. Như vậy đi, chốc lát mẹ tranh thủ đi qua, con nhớ mở cửa cho mẹ.” Dương Nguyệt Quyên lập tức nói.
“Được ạ.” Tiếu Lạc cúp điện thoại, lấy ở dưới giường ra một hộp bánh bích quy.
Trong hộp này có bao nhiêu bảo bối?
Mẹ không nói cho cô biết.
Cô mở ra, nhìn thấy bên trong toàn là châu báu, có kim cương, lục bảo thạch, phỉ thúy xanh biếc…
“Qúa đẹp, kim cương này ít nhất cũng phải 3 carat!” Tiếu Lạc cầm lấy một chuỗi vòng cổ kim cương, vẻ mặt mê muội nói.
Trang sức này cô chưa từng thấy qua, xem ra đều là mẹ trộm được.
Có lẽ phương diện này có rất nhiều tình nhân của mẹ đưa cho.
Tuy rằng trước khi chuyển đến nhà họ Tiếu cô còn rất nhỏ, nhưng vẫn có một ít trí nhớ tồn tại, nhớ rõ lúc ấy mẹ từng ước hẹn với rất nhiều người đàn ông giàu có.
Cô lấy vài món trang sức, đặt trong ngăn kéo, cùng với thẻ bạc.
Sau đó, ôm hộp bánh xuống lầu.