“Tiểu Mạc, Tiểu Nhiễm, không phải có gặp nhau sao? Như thế nào lại trở lại sớm thế?” Chu Cầm vừa thấy Cố Mạc và Tiếu Nhiễm vào nhà, lập tức quan tâm hỏi han.
“Nghĩ muốn trở về ăn đồ ăn mẹ nấu ạ.” Tiếu Nhiễm cười khẽ nói.
“Chu Cầm, nha đầu Tiểu Nhiễm kia miệng cũng ngọt quá.” Cố Hoài Cẩn đi ra từ phòng mẹ, vẻ mặt hâm mội nói với Chu Cầm.
“Chị có con dâu tốt, em có con rể tốt, huề nhàu.” Chu Cầm cười trả lời.
“Con rể tốt?” Cố Mạc tò mò nhìn cô mình.
“Lần này Tư Đồng về nhà chơi, mang theo con rể trở về.” Chu Cầm cười giải thích.
“Tư đồng từ thành phố T trở lại rồi?” Cố Mạc cười hỏi.
Anh vừa dứt lời, Tôn Tư Đồng liền đi ra từ phòng bà nội, nhiệt tình chào hỏi.
“Anh họ! Em đã về!”
Tiếu Nhiễm tò mò nhìn Tôn Tư Đồng.
Nghe nói cô là một bác sĩ nha khoa có tiếng ở thành phố T, bởi vì công việc bận rộn, vốn không rảnh để về nhà. Cho nên cô vẫn chưa từng gặp qua.
Tôn Tư Đồng vừa muốn ôm lấy Cố Mạc, đã bị một người đàn ông ôm lấy thắt lưng kéo trở về.
Lý Nham lễ phép vươn tay với Cố Mạc, nhẹ nhàng nắm một cái: “Anh họ? Em là chồng của Tư Đồng, Lý Nham.”
“Tiền trảm hậu tấu?” Cố Mạc hơi hất mày.
Trước cho tới giờ không có nghe nói em họ có bạn trai, kết quả khi trở về lại dẫn theo một người chồng.
“Cái gì tiền trảm hậu tấu, năm trước em có nói qua với mẹ rồi?” Tôn Tư Đồng bất mãn kháng nghị.
“Con nói cho mẹ biết là muốn dẫn đàn ông về nhà cho mẹ xem. Mẹ nào biết đâu rằng hai đứa đã đăng ký luôn rồi hả?” Cố Hoài Cẩn cười trách mắng: “Đăng ký xong mới nói cho mẹ biết, này không phải tiền trảm hậu tấu thì là gì?”
“Con cứ nghĩ... mẹ nghe hiểu ám chỉ của con.” Tôn Tư Đồng haha nở nụ cười.
“Không tồi là Lý Nham là một nhân tài, nếu không thì nhất định mẹ sẽ tức giận đến xé xác con ra!” Cố Hoài Cẩn vừa lòng nhìn thoáng qua Lý Nham.
“Con rể tốt là được!” Bà nội Cố được con rể đẩy ra, cười nói với con gái: “Con cũng đừng quở trách Tư Đồng nữa.”
“Mẹ, Hoài Cẩn đây là phơi ra hạnh phúc trước mặt chúng ra, cô ấy có được con rể tốt, cao hứng đến độ cười toe toét rồi.” Chu Cầm nói.
Tôn Lợi đẩy Cố bà nội ra trước mặt Chu Cầm, vẫy tay với Cố Mạc.
Cố Mạc theo chú đi đến bên cạnh.
“Chú, chuyện Ưng Mẫn có kết quả chưa?”
“Xem xét sự cố, đúng là Ưng Mẫn thất trách, cho nên chuyện này vẫn khó giải quyết. nếu như cô ấy muốn tiếp tục làm bác sĩ, thì nhất định phải đổi sang thành phố khác. Cả thành phố này nhỏ như vậy, chuyện gì xảy ra với ai, tất cả mọi người đều rõ ràng. Cho dù là bệnh viện khác cũng sẽ không đồng ý tiếp nhận một chuyên gia não ngoại thất trách.” Tôn Lợi trầm trọng nói: “Bác sĩ não ngoại mà thất thần khi phẫu thuật thì không khác gì mưu sát.”
“Hiểu rồi ạ.” Cố Mạc bất đắc dĩ thở dìa.
“Người bệnh của người nhà, chú đã liên hệ vài lần, rốt cuộc sáng hôm nay đã nói ra giải quyết riêng, đây là chuyện đáng mừng nhất.” Tôn Lợi cười vỗ bả vai Cố Mạc.
“Thật tốt quá! Có thể dùng tiền bạc giải quyết thì không thành vấn đề, cảm ơn chú!” Cố Mạc thâm sâu nhẹ nhàng thở ra.
Trước vẫn không có cách nào giải quyết chuyện của Ưng Mẫn, là vì người nhà người chết không muốn giải quyết riêng.
Nếu đối phương muốn giải quyết riêng, chuyện công việc của Ưng Mẫn anh có thể nghĩ cách bố trí.
“Không cần cảm ơn chú, là cháu bồi thương tiền đủ nhiều. Thế nhưng Tiểu Mạc à, chú nhắc nhở cháu một câu, giúp người cũng phải có mức độ. Cháu giúp Ưng Mẫn như vậy,sẽ có người nói ra nói vào.” Tôn Lợi nhắc nhở anh.
“Cháu hiểu, việc này cháu đồng ý có chút vội vàng, không hề suy nghĩ quá nhiều.” Cố Mạc gật đầu một cái.