Chu Cầm tan tầm về nhìn thấy con trai và con dâu, liền gật đầu một cái, xoa xoa lưng.
“Mẹ, hông của mẹ bị đụng vào bàn sao?” Cố Mạc phát hiện mẹ mình không khỏe, lập tức hỏi.
“Hôm nay phải giải phẫu quá lâu.” Chu Cầm gật đầu một cái.”Xem ra mẹ già thật rồi.”
“Để con trâm cứu cho mẹ.” Cố Mạc lập tức lên lầu.
Tiếu Nhiễm nghe thấy lời nói của Cố Mạc, lập tức kinh ngạc nhìn bóng lưng anh biến mất góc cầu thang.
Cố Mạc biết châm cứu?
“Ông nội là bác sĩ Đông y, từng đem bức tranh kinh lạc bắt các anh của em phải thuộc lòng. Ông nội của em rất nghiêm khắc, ai không học thuộc đều bị đánh mạnh vào tay, nên châm cứu cơ bản cả Cố Mạc và Cố Nhiên đều biết.” Cố Tương nhìn thấy sự khâm phục trong mắt Tiếu Nhiễm, liền giải thích.
“Đánh mạnh vào tay? Nghiêm khắc như vậy sao?” Tiếu Nhiễm “a” một tiếng, trong đầu hiện ra hình ảnh Cố Mạc và Cố Nhiên hồi nhỏ giơ ra bàn tay nhỏ bé, để ông nội đánh bằng que trúc.
“Là vô cùng nghiêm khắc! May mắn là em không theo nghề y.” Cố Tương khoa trương nói.
“Chị giờ là nhà văn nổi tiếng, cũng không tồi!” Tiếu Nhiễm sùng bái nhìn Cố Tương.
“Dù sao cũng không phải lo ăn.” Cố Tương cười ha ha nói, có vẻ rất đắc ý, cho nên cổ lại có chút đau. Cô lập tức cười khổng nổi.
“Em nghe nói thế giới tình cảm của các nhà văn rất muốn màu muôn vẻ. Chị Cố Tương, sao chị vẫn còn độc thân?” Tiếu Nhiễm quan tâm hỏi. Cố Tương chỉ nhỏ hơn Cố Nhiên một tuổi, bình thường các cô gái ở tuổi này đã kết hôn sinh con rồi, nhưng Cố Tương đến bạn trai cũng không có.
“Em độc thân không có nghĩa thế giới tình cảm liền khô khan cằn cỗi.” Cố Tương xoay người, vẻ mặt trở nên nghiêm túc nhưng trên mặt vẫn có nét cười yếu ớt:”Em cũng được nhiều người theo đuổi mà, có một tác giả mà nhuận bút được lên bảng xếp hạng XX đã theo đuổi em ba năm.”
“Ý chị là tác giả đó viết tiểu thuyết XXX sao?” Tiếu Nhiễm kinh ngạc che miệng.
Cô đột nhiên cảm thấy mình vốn sống rất bình thường sau khi về một nhà với Cố Mạc thì trở nên hiểu biết hơn, giống như được tiến vào thế giới kia, là thế giới mà người bình thường như cô không thể vào.
Cố Tương gật đầu một cái:”Em chỉ quen hắn một tuần rồi đá.”
“Đá…?” Tiếu Nhiễm hồi hộp hỏi.
“Bởi vì hắn quá hẹp hòi, mỗi khi em mặt quần áo ngăn một chút hằn đều coi chừng, cứ như em là vật sở hữu của hắn vậy.”
“Sao giống với Cố Mạc vậy?” Tiếu Nhiễm nhỏ giọng than thở.
Cô cảm thấy tác giả trong lời nói của Cố Tương chính là bản sao của Cố Mạc.
Cố Tương cảm thấy sống lưng trở lạnh, lập tức ha ha cười hai tiếng:”Em chỉ nói đùa với chị thôi. Anh của em không phải là đồ hẹp hòi, mà là sự chiếm hữu quá mạnh mẽ. Chứng tỏ anh em yêu chị! Rất yêu chị!”
“Em không để ý đâu. Chị Cố Tương, chị không cần giải thích. Em biết mà.” Tiếu Nhiễm cười khẽ tròn mắt nhìn Cố Tương.
Cố Tương xoa ngực nói:”Đừng để cho anh em biết chuyện chúng ta vừa nói. Anh ấy, siêu hẹp hòi!”
Lúc này đến lượt Tiếu Nhiễm cười rộ lên
…………….
Chu Cầm tựa vào giường, bởi vì phần eo đang châm cứu mà run run một chút.
“Mẹ đau à?” Cố Mạc quan tâm hỏi.
“Không việc gì, con tiếp tục đi.” Chu Cầm trả lời.
Cố Mạc nghe xong, liền xoay kim châm đến đúng huyệt vị, sau đó lại rút ra, rồi lại châm vào huyệt vị.
“Tiểu Mạc…” Chu Cầm muốn nói rồi lại thôi, căn môi, hình như có tâm sự gì đó.
“Sao ạ?” Cố Mạc ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bà.
“Hôm kia mẹ có đến nhà họ Tưởng, phát hiện ra bệnh tình của bà Tưởng đã tốt hơn nhiều. Bà ấy chẳng những thần trí thanh tỉnh, còn có thể nói chuyện bình thường với mẹ. Mẹ đưa bà ấy ra vườn hoa đi dạo, nửa ngày mà bà ấy cũng không kêu mệt.” Chu Cầm vui mừng nói.