“Không được!” Tiếu Nhiễm hung ác trừng mắt nhìn Cố Mạc.“Anh thề không nhìn em.” Cố Mạc giơ lên một bàn tay nói.Tiếu Nhiễm phản ứng là trực tiếp đẩy anh ra khỏi phòng ngủ.“Em đâu nào có chỗ anh chưa từng sờ qua?” Cố Mạc sờ mũi, bất đắc dĩ kháng nghị.“Cút!” Tiếu Nhiễm đỏ mặt gầm thét, đóng cửa lại trước mặt anh.Cố Mạc đứng trước cửa, dậm dậm mũi chân đầy không kiên nhẫn.Nhìn không thấy cô, cảm giác sống một ngày bằng một năm.Anh thật muốn nhìn thấy cô.Lúc cô mặc một bộ váy màu lam sạch sẽ xuất hiện trước mặt Cố Mạc, ánh mắt anh liền quên chớp.“Nha đầu, em thật đẹp.” Cố Mạc không kìm lòng được khen.Tuy Tiếu Nhiễm thích được ca ngợi, lại không biểu hiện ra ngoài, kiêu ngạo mà ngấng cằm lên hỏi: “Anh muốn mang em đi đâu?”“Đi theo anh.” Cố Mạc vươn tay to ra, bá đạo dắt tay Tiếu Nhiễm, đưa cô xuống lầu.Cố Mạc giống như người hầu mở cửa xe cho Tiếu Nhiễm, khom người nói: “Công chúa, mời lên xe.”“Tiếu Nhiễm hếch miệng nhỏ lên, không quá quen thuộc than thở nói: “Anh học ai thế, miệng lưỡi trơn tra.”“Lão Nhị.” Cố Mạc ha ha cười, liền đóng cửa xe, quấn qua đầu xe, ngồi vào ghế lái.“Qủa thật gần mực thì đen.” Tiếu Nhiễm cắn răng nói.Cố Nhiên sắp thay đổi Cố Mạc rồi.Từ hôm qua anh mang pháo hoa đến chỗ cô đốt có lẽ cũng là do Cố Nhiên dạy.Cô còn nói anh đột nhiên sao lại lãng mạn như thế, lại còn biết nói lời ngon tiếng ngọt.Cố Mạc chỉ là tràn ngập quyến luyến nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm, cũng không phản bác.Hiện giờ anh hận không thể học được hết tất cả thủ thuật mà Cố Nhiên dạy cho mình, sớm lấy cô về nhà một chút.Cố Mạc đứng ở cửa tiệm hoa, nói với Tiếu Nhiễm: “Chờ anh một chút.”Tiếu Nhiễm nhìn thoáng qua cửa hàng hoa, quay đầu đánh giá anh một chút: “Làm gì thế?”Cố Mạc chỉ cười, mở cửa xuống xe.Anh muốn tặng hoa cho cô?Chiêu này cũng học xong rồi?Học được rất nhanh!Cô cố nén không quan sát xem Cố Mạc đang làm gì.Qua tầm 20 phút, Cố Mạc mới đi ra.Tiếu Nhiễm nhìn thấy trước ngực anh có một bó hoa cẩm chướng to nở rộ, tâm tình lập tức chìm vào đáy cốc.Đây là hoa thăm viếng người bệnh hoặc trưởng bối, không phải hoa đưa bạn gái.Xem ra cô đã đoán sai.Cô lập tức thẳng người nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt trấn định.Cô không biết nhất cử nhất động của cô đều bị Cố Mạc nhìn thấy.Anh đi đến cửa xe sau, đặt hoa cẩm chướng đến ghế sau, rồi đi tới trước mặt Tiếu Nhiễm, nhẹ nhàng gõ nhẹ cửa xe.“Anh không lên xe?” Tiếu Nhiễm kéo cửa kính xe xuống, nói.Cố Mạc vẫn để tay sau lưng đột nhiên vươn ra một bó hoa hồng Mân côi kiều diễm trước mặt Tiếu Nhiễm: “For my love.”Tiếu Nhiễm cố nén cười, kiêu ngạo tiếp nhận hoa hồng: “Hoa đẹp.”“Em không thích thì ném xuống.” Tay anh liền muốn đoạt lấy ném xuống, Tiếu Nhiễm lại khẩn trương bảo vệ.“Ai nói không thích hả?” Tiếu Nhiễm chu miệng nhỏ.Cố Mạc cười vò rối tóc Tiếu Nhiễm: “Nha đầu khẩu thị tâm phi, có phải em nói không chịu tha thứ cho anh là khẩu thị tâm phi không?”“No! Em có 1000 loại khả năng khẩu thị tâm phi, nhưng một câu kia là phát ra từ trong lòng.” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
“Không được!” Tiếu Nhiễm hung ác trừng mắt nhìn Cố Mạc.“Anh thề không nhìn em.” Cố Mạc giơ lên một bàn tay nói.Tiếu Nhiễm phản ứng là trực tiếp đẩy anh ra khỏi phòng ngủ.“Em đâu nào có chỗ anh chưa từng sờ qua?” Cố Mạc sờ mũi, bất đắc dĩ kháng nghị.“Cút!” Tiếu Nhiễm đỏ mặt gầm thét, đóng cửa lại trước mặt anh.Cố Mạc đứng trước cửa, dậm dậm mũi chân đầy không kiên nhẫn.Nhìn không thấy cô, cảm giác sống một ngày bằng một năm.Anh thật muốn nhìn thấy cô.Lúc cô mặc một bộ váy màu lam sạch sẽ xuất hiện trước mặt Cố Mạc, ánh mắt anh liền quên chớp.“Nha đầu, em thật đẹp.” Cố Mạc không kìm lòng được khen.Tuy Tiếu Nhiễm thích được ca ngợi, lại không biểu hiện ra ngoài, kiêu ngạo mà ngấng cằm lên hỏi: “Anh muốn mang em đi đâu?”“Đi theo anh.” Cố Mạc vươn tay to ra, bá đạo dắt tay Tiếu Nhiễm, đưa cô xuống lầu.Cố Mạc giống như người hầu mở cửa xe cho Tiếu Nhiễm, khom người nói: “Công chúa, mời lên xe.”“Tiếu Nhiễm hếch miệng nhỏ lên, không quá quen thuộc than thở nói: “Anh học ai thế, miệng lưỡi trơn tra.”“Lão Nhị.” Cố Mạc ha ha cười, liền đóng cửa xe, quấn qua đầu xe, ngồi vào ghế lái.“Qủa thật gần mực thì đen.” Tiếu Nhiễm cắn răng nói.Cố Nhiên sắp thay đổi Cố Mạc rồi.Từ hôm qua anh mang pháo hoa đến chỗ cô đốt có lẽ cũng là do Cố Nhiên dạy.Cô còn nói anh đột nhiên sao lại lãng mạn như thế, lại còn biết nói lời ngon tiếng ngọt.Cố Mạc chỉ là tràn ngập quyến luyến nhìn thoáng qua Tiếu Nhiễm, cũng không phản bác.Hiện giờ anh hận không thể học được hết tất cả thủ thuật mà Cố Nhiên dạy cho mình, sớm lấy cô về nhà một chút.Cố Mạc đứng ở cửa tiệm hoa, nói với Tiếu Nhiễm: “Chờ anh một chút.”Tiếu Nhiễm nhìn thoáng qua cửa hàng hoa, quay đầu đánh giá anh một chút: “Làm gì thế?”Cố Mạc chỉ cười, mở cửa xuống xe.Anh muốn tặng hoa cho cô?Chiêu này cũng học xong rồi?Học được rất nhanh!Cô cố nén không quan sát xem Cố Mạc đang làm gì.Qua tầm 20 phút, Cố Mạc mới đi ra.Tiếu Nhiễm nhìn thấy trước ngực anh có một bó hoa cẩm chướng to nở rộ, tâm tình lập tức chìm vào đáy cốc.Đây là hoa thăm viếng người bệnh hoặc trưởng bối, không phải hoa đưa bạn gái.Xem ra cô đã đoán sai.Cô lập tức thẳng người nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vẻ mặt trấn định.Cô không biết nhất cử nhất động của cô đều bị Cố Mạc nhìn thấy.Anh đi đến cửa xe sau, đặt hoa cẩm chướng đến ghế sau, rồi đi tới trước mặt Tiếu Nhiễm, nhẹ nhàng gõ nhẹ cửa xe.“Anh không lên xe?” Tiếu Nhiễm kéo cửa kính xe xuống, nói.Cố Mạc vẫn để tay sau lưng đột nhiên vươn ra một bó hoa hồng Mân côi kiều diễm trước mặt Tiếu Nhiễm: “For my love.”Tiếu Nhiễm cố nén cười, kiêu ngạo tiếp nhận hoa hồng: “Hoa đẹp.”“Em không thích thì ném xuống.” Tay anh liền muốn đoạt lấy ném xuống, Tiếu Nhiễm lại khẩn trương bảo vệ.“Ai nói không thích hả?” Tiếu Nhiễm chu miệng nhỏ.Cố Mạc cười vò rối tóc Tiếu Nhiễm: “Nha đầu khẩu thị tâm phi, có phải em nói không chịu tha thứ cho anh là khẩu thị tâm phi không?”“No! Em có 1000 loại khả năng khẩu thị tâm phi, nhưng một câu kia là phát ra từ trong lòng.” Tiếu Nhiễm kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
Danh Sách Chương: