Cố Mạc cười chua xót, "Đây là cái giá mà anh làm vỡ cửa kính xe Cố Nhiên!"
"Tay anh làm bằng sắt thép sao? Nghĩ gì mà lại đập vỡ cửa kính xe Cố Nhiên chứ?" Tiếu Nhiễm tức giận trừng mắt nhìn Cố Mạc.
"Em sẽ đau lòng sao?" Cố Mạc chua xót hỏi.
Nghe Cố Mạc nói vậy, Tiếu Nhiễm vội vàng buông tay anh ra, lui về sau một bước.
Thấy dáng vẻ chịu đựng, đôi mắt ngập nước, Cố Mạc cực kỳ đau lòng.
Anh không tiếp tục ép cô, thở dài một hơi, cẩn thận hỏi: "Nhóc con, hôm nay là tiệc đính hôn của Cố Nhiên, anh dẫn em đi chọn một bộ lễ phục!"
Tiếu Nhiễm vừa định từ chối, Cố Mạc đã mở miệng nói thêm: "Em không muốn mặc đẹp để tham dự tiệc đính hôn sao?"
"Tôi....." Tiếu Nhiễm nghẹn lời. Lúc trốn khỏi bệnh viện cùng anh họ, trên người cô không mang nhiều tiền, cũng chỉ có vài bộ quần áo. Mà tiệc đính hôn của Giai Tuệ, cô cũng không thể mặc quần short và áo phông được.
"Đi thôi! Vì tiệc đính hôn của Giai Tuệ cũng nên ăn mặc xinh đẹp một chút!" Cố Mạc vươn tay, chờ đời nhìn Tiếu Nhiễm.
Tiếu Nhiễm không đưa tay ra, mà đi qua anh.
"Nhóc con....." Cố Mạc hoảng sợ, vội vàng đuổi theo sau.
"Lúc ly hôn, tôi chưa kịp dọn đồ!" Tiếu Nhiễm khàn giọng nói.
Cô không muốn có chút ràng buộc gì với Cố Mạc, không muốn tiếp tục tiêu tiền của anh nhưng cô cũng không muốn khiến Giai Tuệ đau lòng.
Ánh sáng hi vọng trong mắt Cố Mạc chợt tắt, khuôn mặt anh tuần đầy vẻ bi thương.
Tiếu Nhiễm cũng không quan tâm đến Cố Mạc, đi thẳng về nhà mà bọn họ từng ở.
Lần nữa bước vào biệt thự, trong lòng cô có cảm giác cực kỳ bi thương.
Nơi này cũng không thuộc về cô.
Cho nên, cô chỉ là khách mà thôi.
Cố Mạc vội vàng đuổi theo, mở cửa biệt thự cho cô: "Nhóc con, anh đã ném toàn bộ đồ của Tưởng Y Nhiên rồi. Trong nhà này chỉ còn đồ của em thôi. Em xem, trên ghế sô pha, con gấu Teddy vẫn ở vị trí đó!"
Tiếu Nhiễm lạnh nhạt quét mắt nhìn sô pha rồi đi lên lầu.
Anh vứt hết đồ đạc của Tưởng Y Nhiên nhưng còn trái tim anh thì sao?
Anh có thể vứt bỏ Tưởng Y Nhiên ra khỏi trái tim anh không?
Ngay cả vứt bỏ nhưng ở đó sẽ vẫn có một vết sẹo rất sâu?
Mà vết sẹo này lại được đổi bằng sinh mệnh của bé con.
Nước mắt Tiếu Nhiễm vừa muốn trào ra.
Ngay cả anh có thể quên đi tình cảm với Tưởng Y Nhiên nhưng cô lại không thể quên được cái tát vô tình khiến cô mất bé con.
Bọn họ thật sự không thể trở lại như xưa được.
Cố Mạc đi đến trước mặt Tiếu Nhiễm, đỡ cánh tay cô: "Cẩn thận cầu thang!"
"Tôi không mang thai!" Tiếu Nhiễm tránh khỏi tay Cố Mạc, vội vàng đi lên trước, bước qua anh mà lên tầng.
Dì Lưu đi ra khỏi phòng Cố Mạc, trong tay cầm ga trải giường. Vừa thấy Tiếu Nhiễm lên tầng, chấn kinh buông tay. Để mặc ga trải giường rời xuống đất, bà tiến lên, ôm chặt lấy Tiếu Nhiễm: "Tiểu Nhiễm, cuối cùng con cũng về nhà rồi! Về nhà là tốt rồi, về nhà là tốt rồi!"
Tiếu Nhiễm tránh khói cái ôm của dì Lưu: "Bà nội quản gia, con tới lấy đồ!"
Dì Lưu sửng sốt: "Lấy đồ của con?"
Dì Lưu nhìn về phía Cố Mạc.
Cố Mạc chua xót mím môi.
"Vợ chồng son, đầu giường ầm ĩ cuối giường hòa. Có chuyện gì thì bình tĩnh nói với nhau!" Dì Lưu liếc mắt nhìn Cố Mạc rồi ôm lấy ga trải giường xuống tầng.
Tiếu Nhiễm đẩy cửa phòng ngủ đi vào, không để ý Cố Mạc vẫn theo sát cô.
Cố Mạc đứng đằng sau Tiếu Nhiễm, khàn giọng nói: "Tất cả mọi sắp xếp trong này đều giống y như lúc trước khi em rời đi. Nhóc con, trở về đi. Nơi này thiếu một nữ chủ nhân!"