Lúc Tiếu Nhiễm tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường lớn trong nhà. Cô đấu tranh suy nghĩ muốn đứng dậy, phát hiện toàn thân không có chút sức lực nào. Cô mấp máy đôi môi khô nứt, muốn mở miệng gọi người, lại phát hiện yết hầu như bị cái gì chặn lại, không phát ra được âm thanh nào.
“Tỉnh rồi à?” Giọng nói của Cố Mạc đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu cô.
“Cố…..Mạc…..” Tiếu Nhiễm khó khăn phát ra tiếng nói.
“Uống ngụm nước đi.” Cố Mạc ngồi bên giường, nâng Tiếu Nhiễm dậy, đưa cốc nước đến trước mặt cô. Giúp cô uống nước xong, anh ôm cô vào lòng, giọng khàn khàn nói:”Hôm nay em muốn dọa chết anh đúng không!”
“Em làm sao cơ?” Tiếu Nhiễm dùng sức xoa yết hầu đau đớn, khó khăn mở miệng.
“Thiếu chút nữa sốt tới 40 độ. Vừa thi xong thì hôn mê bất tỉnh.” Cố Mạc khó khăn mở miệng
“Thi xong rồi sao?” Tiếu Nhiễm nhìn Cố Mạc gật đầu, vui mừng cười rộ lên,”Vậy là tốt rồi.”
“Chẳng qua chỉ là một kỳ thi! Em không muốn sống nữa sao?” Cố Mạc tức giận quát. Cô không quan tâm bệnh của mình nghiêm trọng như thế nào, chỉ cần biết bài thi hôm nay có làm kịp hay không. Cô không màng đến bản thân như thế, anh rất tức giận. Hôm nay cô không nên bướng bỉnh tham ra kỳ thi, anh lo lắng khẩn trương làm việc, giáo huấn quản lý của các bộ phận xong, ngay khi tan làm lập tức lái xe đến cửa trường học chờ cô. Không ngờ anh vừa đỗ xe trước cửa trường học có vài phút đồng hồ thì nhận được điện thoại của Ninh Hạo.
“Kỳ thi…không phải là…đích đến của học sinh sao?” Tiếu Nhiễm khẽ cười.
Cố Mạc biết không nên quát tháo Tiếu Nhiễm, vẫn là đau lòng dịu dàng ôm cô.
“Cố Mạc, đừng tức giận.” Tiếu Nhiễm túm túm vạt áo Cố Mạc, cười khuyên nhủ,”Có anh, bệnh nặng hơn nữa cũng không phải sợ.”
“Giọng nói thì khó nghe. Ngậm miệng lại! Nghỉ ngơi cho tốt!” Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm trước ngực, khẽ quát.
“Sẽ lây sang anh đấy.” Tiếu Nhiễm muốn rời khỏi vòng tay Cố Mạc.
Cố Mạc vốn không chịu buông ta, lại siết chặt hơn, giữ lấy thắt lưng Tiếu Nhiễm, thô cứng nói:”Sức đề kháng của anh rất mạnh.”
“Đau đầu quá.” Tiếu Nhiễm nép vào ngực Cố Mạc, khó chịu xoa huyệt thái dương.
“Không chết cháy là may rồi!” Cố Mạc tức giận nói.
Nghe bác sĩ nói cô sốt đến ba mươi chín độ tám làm anh thiếu chút nữa thì tức điên.
Cô không chịu nghe lời anh, quyết tham gia kỳ thi.
Cô chính là muốn tim anh bị đau chết.
“Chúng ta…nhiều bác sĩ như vậy, em chắc sẽ….không chết được.” Tiếu Nhiễm cười haha hai tiếng.
“Không được nói chết!” Giọng nói của Cố Mạc đột nhiên trở nên sắc bén, anh vùi mặt vào cổ Tiếu Nhiễm nói,’’Vĩnh viễn không được.”
Tiếu Nhiễm trong lòng ưu thương.
Cố Mạc là vì thừa nhận mất đi một lần quá đau đớn, cho nên sợ hãi sẽ mất đi cô?
“Cố Mạc, em sẽ không chết. Em còn chưa trả hết nợ. Thượng đế sẽ không thu nhận em đâu.” Tiếu Nhiễm cười an ủi Cố Mạc.
“Cuộc thi ngày mai phải xin nghỉ! Chỗ nào cũng không được đi! Ở nhà dưỡng bệnh thật tốt cho anh!” Cố Mạc bá đạo ra lệnh.
Hôm nay, tim anh thiếu chút nữa bị cô dọa cho ngừng đập.
“Có lẽ….Ngày mai là có thể thi được rồi. Mai để em quyết định được không?” Tiếu Nhiễm thận trọng nhìn Cố Mạc.
“Không thương lượng!” Cố Mạc lãnh khốc nói,”Hôm nay tại anh đã mềm lòng.”
“Được rồi.” Tiếu Nhiễm biết không thuyết phục được Cố Mạc, đành phải thỏa hiện.
Cô cũng biết Cố Mạc đang quan tâm cô.
“Cố Mạc, anh đang quan tâm đến em sao?” Cô nói ra lời nói từ trái tim. Nhưng khi nói xong, cô vô cùng hối hận, nhưng lời nói ra cũng không thể thu lại được.