Được Cố Mạc dùng hết sức lực che chở, rốt cuộc Tiếu Nhiễm cũng an toàn qua ba tháng nguy hiểm nhất.
Bắt đầu đi học trở lại, Cố Mạc vẫn lo lắng cho Tiếu Nhiễm nhưng không thể lay chuyển được ý định của cô, phải đồng ý để cô đi học.
Đến trường, Tiếu Nhiễm thấy Tô Nam và Nam Tây đang ngồi trong sân trường nói chuyện phiếm.
Cô lập tức chạy... đi qua.
"Tô Nam! Nam Tây! Năm mới vui vẻ!"
"Năm mới vui vẻ!" Tô Nam ôm Tiếu Nhiễm, vui vẻ nói: "Đại Boss Cố rốt cuộc cũng thả bạn ra ngoài rồi sao?"
"Nếu không thì sao chứ?" Tiếu Nhiễm cười nói.
Đúng lúc này, một chiếc Porsche đỗ ở trước mặt bọn họ.
Đới Lệ Lệ cao ngạo mở cửa xe, bước xuống, nhẹ khoác chiếc túi LV trên tay. Sau đó cúi người, nói với người ở trong xe: "Anh yêu, anh bận nhiều việc thì tối không cần đến đón em đâu!"
Người ngồi trong xe tặng cho Đới Lệ Lệ một nụ hôn gió, rồi phòng xe Porsche rời đi.
Giang Nhiêu không biết từ chỗ nào đi ra: "Lệ Lệ, đó là bạn trai cậu sao?"
Đới Lệ Lệ ngạo mạn gật đầu một cái: "Đúng thế!"
"Cái túi này của cậu là của LV sao?" Giang Nhiêu hâm mộ nói.
"Là bạn trai mình tặng đó!" Đới Lệ Lệ kiêu ngạo nghếch cổ như con gà trống mà trả lời. Tay cô ta còn sờ chiếc vòng trên cổ. "Anh ấy tặng mình cũng không chỉ có chiếc túi!"
"Dây chuyền Cartier?" Giang Nhiêu kinh ngạc, trừng to mắt.
"Đây cũng không tính là cái gì!" Đới Lệ Lệ ngạo mạn hừ mũi, "Trong gara xe nhà anh ấy có 5 chiếc xe trị giá 500 Vạn Tệ trở lên!"
Tô Nam vẫn chế giễu, nghe Đới Lệ Lệ khoe khoang như vậy, không khỏi có chút lo lắng. Dù thế nào, Đới Lệ Lệ cũng chỉ là một nữ sinh chưa hiểu rõ sự đời, e rằng cũng bị người đàn ông kia lừa gạt, "Lệ Lệ, Trần Đống đã kết hôn rồi, hình như vợ anh ta là giáo sư tại đại học B đó!"
"Mày thì biết cái gì?" Đới Lệ Lệ tức giận trừng mắt nhìn Tô Nam.
"Tôi chỉ muốn khuyên để cậu nhìn người đàn ông đó, đừng để bị lừa!" Tô Nam nghiêm túc khuyên nhủ.
"Bạn trai tao rất yêu tao!" Đới Lệ Lệ kiêu căng ngẩng đầu, "Mày nói xấu Trần Đống là vì ghen tị thôi!"
"Tôi ghen tị cậu dù làm Tiểu Tam vẫn kiêu ngạo như con gà trống sao?" Tô Nam buồn bực. Lòng tốt của cô lại trở thành lòng lang dạ sói rồi. Đới Lệ Lệ thật sự bất trị.
"Mày nói ai là Tiểu Tam hả?" Đới Lệ Lệ bị nói trúng chỗ đau, tức giận nói.
Tiếu Nhiễm sợ Tô Nam chịu thiệt thòi, vội vàng nhìn Nam Tây đầy cầu xin.
Nam Tây vội vàng kéo Tô Nam rời đi.
Đới Lệ Lệ đứng tại chỗ, mặt lúc trắng lúc xanh rồi lại biến đỏ.
Quả thật Trần Đống đã có vợ.
Nhưng mà thế thì sao chứ?
Cô ta mới là tình yêu đích thực của Trần Đống!
Anh ấy và vợ đã không có sinh hoạt vợ chồng từ lâu rồi.
Tiểu Tam thì sao chứ?
Cô ta được mặc đẹp, ăn ngon, ngồi xe xịn, ra vào toàn khách sạn hạng sang.
Những thứ này ba không đáp ứng được cho cô ta.
Trần Đống cho cô ta vinh hoa phú quý mà cả đời này cô ta khó có thể với tới được.
Tiếu Nhiễm và Nam Tây kéo Tô Nam tới chỗ ít người, cùng nhau khuyên nhủ.
"Bạn đừng cãi nhau với đồ tiểu nhân như vậy! Không đáng!"
"Tiếu Nhiễm nói đúng đó. Tức giận là lấy cái sai của người khác để trừng phạt bản thân. Không đáng đâu!" Nam Tây cũng phụ họa.
"Vấn đề là mình chỉ muốn để cô ta tỉnh táo lại, mở to mắt nhìn rõ người mà cô ta kết giao chính là một thằng cha đào hoa! Vậy mà cô ta không nhận thấy ý tốt của mình mà vẫn hung hãn như vậy!" Tô Nam tức giận nói.
"Sao bạn biết người đàn ông đó trăng hoa chứ?" Tiếu Nhiễm bồn chồn hỏi.
Hôm nay chắc là lần đầu tiên bọn họ thấy bạn trai của Đới Lệ Lệ.
"Mình và anh ta ở chung một khu đại viện, làm sao mà mình không biết chứ? Anh ta và vợ là hôn nhân chính trị, bằng mặt nhưng không bằng lòng. Ở bên ngoài anh ta lăng nhăng suốt. Anh họ mình cũng chơi thân với anh ta!" Tô Nam nói.
"Thì ra là vậy!" Tiếu Nhiễm lo lắng nói.