“Em tưởng tôi tới đây tìm em là vì muốn lấy chiếc nhẫn à?” Sắc mặt Bắc Minh Dục chuyển biến sâu sắc, đầu tiên là u ám, rồi tới khó hiểu và sau cùng là có chút tức giận.
Lương Nặc nhắm mắt lại tĩnh tâm, cô bước lại gần anh thêm chút nữa, giơ cao chiếc ô lên che hết phần người anh: “Tâm trạng tôi bây giờ rất hỗn loạn, anh có thể cho tôi chút thời gian để bình tâm lại không? Tôi phát hiện....từ trước tới nay tôi không hiểu gì về anh cả.”
Khi mà cô cứ tưởng anh không thích cô thì anh lại làm một số việc mà cô không thể giải thích được, nhưng khi cô nghĩ rằng anh cũng có chút tình cảm với cô thì anh lại vô tình lật mặt....những gì anh thể hiện với những suy nghĩ của anh chẳng bao giờ thống nhất chăng?
Một giây sau.
Anh ôm chặt lấy eo cô kéo cô vào lòng mình, mạnh mẽ thô bạo chứ chẳng có chút tình cảm nhẹ nhàng nào, chiếc ô nặng trĩu trên tay cô tự nhiên rơi xuống.
“Chiếc ô.....”
Cô muốn thoát khỏi vòng tay anh để nhặt chiếc ô lên, nhưng Bắc Minh Dục lại càng ôm cô chặt hơn, nước lạnh ngấm vào người làm cô hắt xì hơi một cái, còn chưa tỉnh lại, trên đầu cô liền vang lên tiếng nói rõ dàng dõng dạc của người đàn ông với giọng nói quen thuộc: “Em không cần hiểu tôi, em chỉ cần biêt sự việc này đến đây là kết thúc.”
Khoang mắt Lương Nặc đột nhiên ọng nước: “Tôi biết ngay từ đầu sự hiểu lầm này là do tôi tự tạo ra, nhưng về sau đó còn bao nhiêu lần, sao anh không nói ra? Anh biết không hả, tôi vô cùng mong đợi đứa trẻ ra đời....khi mà ở bệnh viện tôi biết đứa trẻ không còn nữa, tôi đã tuyệt vọng như thế nào anh biết không? Thiếu gia, rốt cuộc anh hiểu hay không? Tôi ghét anh đã lừa dối tôi như vậy!”
“Không cần biết tôi hiểu hay không hiểu thì em trước sau vẫn là vợ của tôi.”
“Dựa vào cái gì chứ?” Lương Nặc lại tức giận, hai tay dùng lực đấm mạnh vào ngực anh: “Tôi biết tự tôi đã bán thân mình cho Bắc Minh gia, thế nhưng tôi cũng là con người có máu thịt, có tim gan, tại sao anh có thể lừa dối tôi như vậy? Khi mà tôi ở trong cái nhà xưởng cũ nát ở vùng ngoại ô, tôi đã vô số lần nghĩ rằng mình sẽ từ bỏ, nhưng tất cả những lần đó khi nghĩ tới đứa trẻ tôi lại cố gắng hơn, kiên cường hơn, tôi đã kiên định tin rằng anh nhất định sẽ không bỏ rơi tôi và đứa trẻ, thế nhưng.....”
Cổ họng cô nghẹn ngào nói không nên lời chỉ biết khóc nấc lên.
Bắc Minh Dục nheo nhúm hai đầu lông mày rậm lại với nhau, bà tay vuốt vào mái tóc ướt sũng của cô, một tay kia thì dùng lực nắm lấy cằm cô nâng lên cao, đôi môi mấp máy không thể bao che được ý định của anh.
Lương Nặc ý thức được điều anh sắp làm, vẫn còn rất giận anh, cô cố gắng vùng vẫy để thoát ra khỏi vòng tay anh.
“Đừng động đậy!”
Bắc Minh Dục sống chết ôm chặt lấy eo cô, cúi đầu hôn cô mãnh liệt như thể anh không muốn làm gì khác lúc này ngoài việc muốn chiếm lấy cô.
Cơ thể bé nhỏ của cô như bị buộc chặt vào người anh, dù không muốn nhưng cũng phải chấp nhận nụ hôn ấy.
Lương Nặc thực sự bị ép đến cuống cả lên, giống y một đứa trẻ đang vùng vẫy, cô kéo chặt lấy chiếc cavat trên cổ anh, rồi nhằm vào môi vào lưỡi anh mà cắn, Bắc Minh Dục đau quá tưởng chừng anh sẽ bỏ cô ra nhưng không anh cười lạnh lùng trong ánh mắt, dù trong miệng đã cảm nhận thấy máu đang chảy ra nhưng anh vẫn nhất quyết không chịu bỏ cô ra.
Hai người cứ tấn công nhau theo cách của riêng mình, giống như đang đùa nhau vậy.
Anh thì vui vẻ đắc ý còn cô thì xấu hổ ngại ngùng kèm thêm tức giận, cô định đá cho anh một cái thật mạnh vào phần dưới cơ thể nhưng Bắc Minh Dục như đoán trước được, anh kịp thời tránh, sau đó nheo mày rồi nhanh chóng ôm chặt lấy cô, đẩy cô ép chặt vào nóc đầu xe.
“Thật sự muốn làm suy yếu thể lực của tôi à? Có điều, có thật sự như thế đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không cùng em ly hôn đâu.”
Lưng Lương Nặc bị đè chặt vào chiếc xe nên thấy đau một chút vẫn cố nói: “Tôi đến ngay cả giấy đăng ký kết hôn còn không có thì không được tính là đã kết hôn.”
“Lương Nặc.”
Anh gọi tên cô giọng khàn khàn lạc đi nhưng không kém phần quyến rũ.
Đầu Lương Nặc bị đầu anh ép càng lúc càng gần, cô hốt hoảng quay mặt về một bên không đối mặt với anh nữa nhưng một tay anh lại nắm lấy cằm cô hướng ánh mắt cô nhằm thẳng vào đôi mắt anh: “Sự việc này kết thúc ở đây, tất cả những gì em muốn tôi sẽ cho em hết, kể cả dự án Hải Trung.”
Anh vừa nói, hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt cô, Lương Nặc không thể nhìn rõ được nữa đôi lông mày dài vút của anh.
“Thế này là vừa đánh tôi một cái rồi lại cho tôi một cái bánh à? Muốn bù đắp cho tôi?”
“Nếu em muôn nghĩ như vậy thì tôi cũng không còn lời nào để nói.”
Lương Nặc nhắm mắt lại, suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Anh có thể cho tôi thời gian ba ngày không? Tôi thực sự rất muốn một mình yên tĩnh lúc này.....”
“Một ngày.” Bắc Minh Dục không do dự mặc cả với cô: “Cô tôi sau này sẽ không tới làm phiền em nữa, có điều, trong vòng một ngày tôi muốn nhìn thấy em xuất hiện trong ngự cảnh viên.”
“Tôi...”
“Em cũng biết sự nhẫn nại của tôi cũng có mức độ thôi, đừng có làm loạn thêm với tôi nữa, gần đây đi tìm em tôi cũng mệt lắm rồi.”
Nhìn lên cô mới thấy khuôn mặt anh cũng nhợt nhạt đầy sự mệt mỏi, Lương Nặc đưa tay sờ lên bụng mình rồi cười lạnh lùng: “Nhìn xem, tôi làm loạn lên với anh khi nào, lúc nào cũng là anh độc đoán, kể cả ban đầu tôi thực sự không hề mang thai, phu nhân có muốn trừng phạt tôi, anh cũng không cần dùng cách đó để giúp tôi, làm cho sự việc tôi mang thai giả tiếp diễn dài như vậy, nói cho cùng, rốt cuộc vẫn là anh có ý đồ riêng....”
Bắc Minh Dục đột nhiên bỏ cô ra, nhìn cô từ đầu tới chân: “Tôi có ý đồ riêng, thế thì làm sao nào?”
Lúc đó anh không muốn Bắc Minh phu nhân cứ liên tiếp giục anh sinh con, cũng không muốn làm bà thất vọng, đồng thời cũng muốn biết nếu Lương Nặc biết mình mang thai thì có giống những người phụ nữ khác lợi dụng nó để mà nũng nịu, làm bừa không....
Những ý nghĩ này, đương nhiên anh sẽ không nói cho cô biết.
Lương Nặc nhắm mắt lại để tránh ánh nhìn của anh: “Tôi biết rồi, một ngày nữa tôi sẽ chuyển tới ngự cảnh viên, tạm biệt.”
Nói xong cô vùng lên, đẩy mạnh anh ra, không thèm quay đầu lại mà chạy thẳng vào nhà.
Bắc Minh Dục dõi theo bóng hình cô khuất dần trong làn mưa, anh thấy mình vụng về quá, rõ ràng là tới làm hòa với cô cơ mà, sao lại thành ra thế này rồi?
*
Buổi tối, cô ngủ một lát lấy lại tinh thần rồi mới nói chuyện qua viedeo cùng Kỷ Sênh.
Kỷ Sênh liên tục xin lỗi,thanh minh vì không muốn giấu Lương Nặc nên mới làm vậy, Lương Nặc cười: “Không sao, dù gì thì...tớ cũng biết hết rồi.”
Hai người nói chuyện rất lâu, sau đó Kỷ Sênh lại nhắc đến sự việc xe của Thẩm Ưu gặp tai nạn ở gần chỗ cô bị nhốt, cả người và xe đều bị rơi xuống vực, bị thiêu cháy hết, Lương Nặc nghe tới cái tên Thẩm Ưu mà cả người cô rùng lên một cơn ớn lạnh.
Những bức ảnh mà Thẩm Ưu chụp trước khi cô ta rời đi......
Sự việc tới ngày hôm nay, cũng không có ai nhắc tới những bức ảnh đó nữa, cô cũng giả vờ như sự việc chưa từng xảy ra.
Nhưng trong tiềm thức, cô không hề muốn Bắc Minh Dục biết về sự tồn tại của những bức ảnh đó!
“Nặc Nặc, cậu...cậu không sao chứ?” Kỷ Sênh nhìn khuôn mặt trắng bệch của Lương Nặc liền chất vấn: “Có phải có điều gì đó giấu tớ không? Trời, không sao đâu, người phụ nữ đó làm bao nhiêu điều ác, chết rồi là xuống địa ngục, cô ta sẽ không về tìm cậu đâu.”
Lương Nặc lắc đầu, muốn nói ra việc bản thân bị chụp những bức ảnh không hay ho gì nhưng cô không thốt ra được thành lời.
Hai mắt lại không nhịn được mà đỏ lên.
“Dù sao thì tớ cũng không có con, kể cả cô ta có chết đi bị đày xuống địa ngục tớ cũng không sợ cô ta.....”
“Vậy thì tốt, tớ tưởng cậu có điều gì đó giấu tớ mà lo lắng.”
“Đúng rồi Kỷ Sênh, trong xe của Kỷ Sênh chỉ có thi thể mình cô ta à? Hay còn có ai khác nữa? Hoặc có thứ gì khác không? Ví dụ như máy ảnh chẳng hạn.”
Kỷ Sênh nghe thấy cô hỏi vậy nhưng cũng không để ý nhiều, cũng chẳng nghĩ ngợi gì mà nói: “Không có gì, chỉ có thi thể của mình cô ta, máy ảnh làm sao tự nhiên cô ta để trong xe làm gì? Sau đó tớ có đi tới cục cảnh sát, cô ta bị thiêu cháy tới mức chẳng còn hình hài của cô ta nữa rồi.....”
Sắc mặt Lương Nặc thất thần như không biết đang nghĩ gì rồi lại trắng bệch sợ hãi.
Nói vậy có nghĩa là bốn tên ăn mày đó cùng với chiếc máy ảnh, cả những bức ảnh..... đều không thấy đâu?
TRUYỆN CỰC HAY MỚI RA CHO CÁC BẠN NÈ ^^: Tình nhân bí mật của thiếu tướng: Bảo bối, đừng chạy - Diệp Phi Dạ