Lương Nặc mở to mắt, phát ra một tiếng kêu sợ hãi như vừa phát hiện một điều bất ngờ khủng khiếp.
“Cậu gọi cách gì đấy?” Liễu Tiêu Hàn hỏi.
Lương Nặc biết chắn chắn Kỷ Sênh không muốn hai người họ lo lắng, cô liền nhìn Liễu Tiêu Hàn lắc lắc đầu, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: “Không có gì, tớ vừa mở một liên kết trên mạng, đôt nhiên họ phát một bức tranh nhìn khủng bố, sợ chết khiếp.”
Nói xong cô ngước mắt quay ra nhìn Kỷ Sênh rồi bước xuống giường, đi thẳng ra cửa hàng thuốc mua một ít thuốc trị vết thương ngoài da.
Kỷ Sênh ngủ một mạch tới 5, 6 giờ chiều, Lương Nặc gọi giúp cô đồ ăn mang đến tận phòng, Kỷ Sênh sau khi ngủ dậy đi thẳng vào phòng tắm, nửa tiếng sau, người mang đồ ăn đến, Lương Nặc khẽ gõ cửa phòng tắm gọi vào:
“Kỷ Sênh, cậu không sao chứ? Đồ ăn tới rồi, cậu tắm xong chưa?”
“.....” có một sự trầm mặc không lâu, rồi Kỷ Sênh cười nói: “Tớ ra bây giờ đấy!”
“Không vội, cậu cứ tắm từ từ.”
Kỷ Sênh sau khi đi ra, trên môi vẫn nở nụ cười như thường nhật, vết hằn trên má vẫn còn, bên má kia cũng bị cô tự tát làm hằn tương tự, nhưng cả hai đều không thật rõ nét nữa.
Lương Nặc cũng vẫn giả vờ như không biết, nói vẻ bình thường: “Tớ vừa nãy không cẩn thận bị ngã, cậu xem đầu gối đỏ hết cả lên rồi.”
“Có sao không. ” Kỷ Sênh cúi xuống nhìn, nói: “Ai bảo cậu đi đường không nhìn đường cơ!”
“Cũng may lúc tớ đứng dậy thì nhìn thấy hiệu thuốc, tớ mua lấy hai hộp thuốc, chắc bôi vào rồi không sao đâu.”
Mắt Kỷ Sênh sáng lên: “Cũng đúng, loại thuốc đó có bao giờ mình chuẩn bị sẵn trong phòng đâu.”
Buổi tối thường thì không có tiết học, Lương Nặc bảo Kỷ Sênh ở phòng nghỉ ngơi, cô đi tới bệnh viện thăm Lương Vân, qua một thời gian điều trị, dưỡng bệnh thì tinh thần Lương Vân đã hồi phục hơn rất nhiều.
“Mẹ.” Lương Nặc nhìn thấy Lương phu nhân tay đang cầm một tời giấy, cô hỏi: “Mẹ đang cầm giấy gì đấy?”
Lương phu nhân vội vàng đem tờ giấy vò nát rồi vứt vào thùng rác, nói: “Không có gì, tờ rơi quảng cáo thôi.” Nói xong bà ta lại thở dài nhìn Lương Nặc: “Ầy, trước đây chị con đối xử với con như thế, nhưng không ngờ rằng, tới lúc nó gặp chuyện thì người đầu tiên ở bên cạnh nó lại là con.”
“Tất cả đều là quá khứ rồi mẹ ạ, cuộc sống của con bây giờ không phải cũng đang rất tốt à?”
Lương Nặc cầm lấy tay Lương phu nhân nhưng vẫn có chút ngại ngùng không thoải mái.
“Đợi lần này Vân nhi khỏe lại, mẹ sẽ thực hiện di chúc Cha con để lại, đêm cổ phần chia đều cho hai chị em, sau này hai đứa cũng phải cẩn thận với chú Hai, con người đó quả thật không đơn giản, đến hạnh phúc của cháu gái ruột của mình mà cũng không màng đến....”
“Châu Thụy cũng không được coi là hạnh phúc của chị.” Lương Nặc thẳng thắn cương quyết nói: “Sau này chị gái con nhất định sẽ gặp được người tốt hơn thế.”
“Châu Thụy....”
Đúng lúc này trong phòng bênh truyền ra một tiếng gọi thất thanh, Lương phu nhân và Lương Nặc vội vàng đẩy cửa chạy vào, nhìn thấy Lương Vân đang đứng trong phòng, hai mắt thất thần nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy Lương Nặc thì khóc lóc: “Nặc Nặc, là lỗi của chị, là chị sai rồi....xin em hãy trả Châu Thụy lại cho chị có được không?”
Vừa nói Lương Vân vừa quỳ rụp xuống đất trước mặt Lương Nặc.
Lương Nặc biết giờ có nói gì với cô ấy cũng không tác dụng, cuối cùng đồng ý sẽ nghĩ cách để Châu Thụy tới gặp Lương Vân, Lương Vân giục cô mãi không thôi, cô đành cầm điện thoại gọi cho Châu Thụy. Cô không nói Lương Vân đòi gặp anh ta, chỉ nói bản thân cô đang ở bệnh viện, có chút chuyện muốn gặp anh ta.
Rất nhanh sau đó Châu Thụy đã có mặt, mặc một bộ đồ thể thao màu xám, nét mặt có vẻ vui, khóe môi còn nở khẽ một nụ cười.
“Có chuyện gì vậy? Em bị thương chỗ nào?” Vừa nhìn thấy Lương Nặc anh ta hỏi dồn dập.
Lương Nặc chỉ lên tầng trên, nói với giọng không mấy hài lòng về anh ta: “Chị tôi xảy thai rồi, chị ấy rất muốn gặp anh.”
“Lương Vân?” Châu Thụy hỏi ngược lại, nói: “Tất cả mọi chuyện cô ta làm anh đều biết cả rồi, cô ta nói em ăn cắp tác phẩm, hại em lâm thân vào cảnh như bây giờ...lại còn hại hai ta phân cách, em từ bao giờ học được cách lấy ân báo oán đấy?”
Lương Nặc nheo mày nhìn anh ta: “Chị ấy càng nhằm vào tôi thì điều đó càng chứng tỏ tình cảm chị ấy dành cho anh.”
“Ha ha.” Châu Thụy cười lạnh lùng, cũng không phản ứng rõ ràng, nói chuyển chủ đều câu chuyện: “Hình như em cũng không bị thương gì đúng không? Ăn đêm không? Anh đưa em đi ra ngoài ăn, trước đây em rất thích anh đưa đi ăn đêm mà!”
“Anh đã đến đến đây rồi, vẫn còn không đi gặp chị ấy?!” Lương Nặc tức giận nói, hai mắt trừng trừng nhìn anh ta.
“Có gì để mà gặp chứ? Dù sao cũng ly hôn rồi, à đúng rồi, em khuyên cô ta ngoan ngoãn ký vào đơn ly hôn, tự nguyện đến với nhau, không hợp thì tự nguyện buôn tha nhau, bằng không....anh sẽ làm chô cô ta thân bại danh liệt đấy.”
“Anh.....”
Lương Nặc tức giận nhưng cố kìm lại, hai chị em cô sao lại gặp phải một tên cặn bã thế này không biết! Trước đây vì hắn mà không thèm nhìn mặt nhau, đúng là mù quáng quá.
Châu Thụy nhìn khuôn mặt tức giận mà không làm được gì của Lương Nặc, cười: “Nặc Nặc, chồng em....có phải sắp chết rồi không? Anh ta dù gì cũng chưa ép Châu gia tới con đường chết....Nặc Nặc, hay là chúng ta thử tình yêu ngoài hôn nhân xem thế nào? Yêu em hai năm, sau đó được trở về thời kỳ tự do ong bướm anh mới thấy những ngày tháng trước thật là khổ cực quá thể.”
Lương Nặc giơ tay lên định tát cho tên cặn bã này một cái nhưng hắn ta nhanh chóng né được, mở mồm nói: “Xem bộ dạng em hình như không muốn rồi, thôi thì bỏ đi, dù gì thì chồng em vẫn lù lù ở đấy, anh cũng vẫn sợ lắm.” Nói xong, hắn ta quay người bước đi.
Lương Nặc cắn môi, giơ bàn tay lên vẫy chào anh ta, mồm lẩm bẩm: “ Nguyền anh ra đường bị xe cán, ăn cơm thì sặc nước bọt mà chết, gãy đầu gãy chân gãy luôn cả cái đó...!”
Nói xong cô vừa quay người thì bắt gặp ánh mắt tuyệt vọng của Lương Vân.Lương Nặc không biết Lương Vân đứng ở đầu cầu thang từ khi nào. Lương Vân đã chứng kiến hết cảnh tượng vừa rồi, bao gồm cả những lời Châu Thụy nói, sắc mặt Lương Nặc có chút biến đổi, vội vàng chạy tới đỡ cô ta lên: “Chị, sao chị lại xuống đây làm gì?”
Lương Vân nhìn như già đi mấy tuổi, nhìn thẳng vào Lương Nặc.
“Nặc Nặc, trước đây là do chị sai rồi, em có đồng ý tha thứ cho chị không?”
Lương Nặc vỗ nhẹ tay vào vai cô ta an ủi: “ Đều là quá khứ rồi, tất cả em đều quên cả rồi.”
Ánh mắt Lương Vân trùng xuống: “Là chị bị tình yêu và lòng đố kỵ làm cho mờ mắt, thành ra làm bao nhiêu chuyện ghê tởm đó....mấy ngày trước chị mới biết Ngô Mộng Dao nhảy lầu rồi, em nói xem....nếu như chị cũng nhảy lầu, có phải như vậy thì em sẽ tha thứ cho chị không?”
Lương Nặc nghe thấy vậy sợ run người: “Chị không được nói những lời như thế! Chị, chị mãi mãi là chị gái em, cha...nếu cha vẫn còn, nhất định ông ấy cũng hi vọng chị em mình sống hòa bình, vui vẻ bên nhau.”
“Cha, Cha...” Lương Vân nói lí nhí, rồi hai mắt sáng lên như nghĩ ra điều gì đó, nói: “Ngày mai chúng ta đem cổ phần của tập đoàn Bác Thụy chia rõ ràng ra, chú Hai nắm giữ tập đoàn lâu quá rồi.”
Lương Nặc tự nhiên cảm thấy sự bình tĩnh bất thường này của Lương Vân có chút gì đó là lạ, trong lòng có chút nghi ngờ.
Ngày hôm sau, dưới sự yêu cầu dứt khoát của Lương Vân và sự kiên quyết của Lương phu nhân, cổ phần của tập đoàn được chia rõ ràng, Lương Nặc có số cổ phần của cha cô để lại cùng với số cổ phần trước đó, bây giờ tổng số cổ phần cô nắm giữ là 34%, Lương Vân là 29%, Lương Bác Sinh chỉ có 15%.
Sau khi phân rạch ròi, Lương Bác Sinh nhìn Lương Vân và Lương Nặc với ánh mắt đầy hận thù, nhưng nhanh chóng giả bộ: “Nặc Nặc, bây giờ cháu là cổ đông lớn nhất của Bác Thụy rồi, làm gì cũng phải đặt lợi ích của tập đoàn lên hàng đầu. Gần đây chú biết, tập đoàn Bắc Minh Dục sẽ hợp tác với chính phủ về một dự án của thành phố Trung Thành, hay là...cháu giúp chú Hai giành lấy dự án đó?”