“Hóa ra là công tử con trai của chủ tịch thành phố.” Bắc Minh Dục khẽ nhếch mép cười, đem ảnh và tài liệu vứt cho Lý Tranh Diễn xem: “Xem xem, tên này gần đây đang tiếp cận cái đồ ngốc nhà tôi đấy.”
“Đổng...Hàn...Thanh?”
Lý Tranh Diễn khẽ huýt còi một tiếng: “Cái tên hay đấy, diện mạo cũng không tới nỗi nào, cử chỉ lại lịch lãm, so với cậu, ừm...đúng là chả kém là bao đâu.”
Bắc Minh Dục lạnh lùng lườm Lý Tranh Diễn: “Cậu có thể câm mồm được rồi đấy!”
“Là cậu muốn tôi tham mưu cho cậu, giờ lại muốn đuổi tôi đi?” Lý Tranh Diễn vắt hai chân lên ghế, ngửa lưng về một phía đầu ghế sô pha ngả mình xuống, hai tay đỡ sau gáy: “Bản thiếu gia hôm nay tâm trạng không tốt, quyết định ở lại đây.”
“Tài liệu về anh ta cũng như gia thế đều ở đây cả rồi, cậu nghĩ cách làm thế nào để anh ta đừng có suốt ngày bám lấy vợ người khác xem nào.”
“Đằng sau anh ta là chủ tịch thành phố đấy, nghĩ cách thì cũng phải từ từ chứ có phải dễ đâu...” Lý Tranh DIễn tỏ vẻ khó khăn nói: “Vừa mới cách đây không lâu Hải Thành đại loạn như thế, cuối cùng chủ tịch thành phố cũng đứng ra giúp cậu không ít, mới có mấy bữa cậu đã định quay ra đối phó với con trai người ta, thế này không được trượng nghĩa lắm đâu.”
“Tôi không muốn đụng đến hắn ta làm gì, chỉ cần làm cho hắn ta bận rộn chút là được.”
“OK! Tôi sẽ cố gắng hết sức” Lý Tranh Diễn híp hết hai mắt lại, nheo nheo mày nói: “Nhưng nói thật lòng nhé, vợ cậu ngốc như thế cũng được Đổng Hàn Thanh để mắt tới? Cậu xác định chắc chắn lại xem có phải cậu đang nghĩ nhiều quá không?”
“Cút......”
Lương Nặc dù có không tốt, dù có ngu hơn thế, ngốc hơn thế nữa thì ngoài anh ra không ai có thể mắng cô, chê bai cô, kể cả Lý Tranh Diễn cũng không thể.
*
Hai ngày sau, Lương Nặc cùng với khách hàng của công ty hẹn gặp nhau, thời gian và địa điểm đã có, trước khi đi, cô đã cố tình trang điểm rất nhẹ, cũng làm cho tóc tai hơi bù rù một chút, thể hiện là một người rất có tinh thần, hăng say làm việc.
Dù gì cũng là một khách hàng lớn, lại còn đặc biệt tìm đến cô – một thực tập sinh để đặt hàng thiết kế, cô nhất định không thể để tuột mất cơ hội này.
Hơn mười phút sau, Đổng Hàn Thanh từ từ bước tới, Lương Nặc đảo mắt nhìn bốn xung quanh, sau cùng chắc chắn rằng anh ta đang nhìn và cười với cô, cô mới đơ người ra một lát thì Đổng Hàn Thanh đã ngồi trước mặt cô rồi.
“Anh Đổng, xin lỗi anh, ghế đó đã có người ngồi rồi.”
“Ừm, tôi biết.” Đổng Hàn Thanh gọi một cốc trà xanh, cười cười nhìn cô nói: “Cô nhìn vào đồng hồ liên tục, lại cứ nhìn đông nhìn tây, rất rõ ràng là đang đợi ai đó.”
“Vậy mà anh còn....”
“Bởi vì tôi chính là người mà cô đang đợi.”
Lương Nặc há hốc mồm, mãi cho tới khi Đổng Hàn Thanh nói ra yêu cầu của anh ta, đồng thời đưa cho cô một phần tài liệu, bên trong miêu tả chi tiết những yêu cầu cũng như những điều cần chú ý về sản phẩm cô phải thiết kế.
Nhìn bộ dạng bất ngờ của cô, Đổng Hàn Thanh khẽ cười, đứng dậy đi đến bên cạnh cô: “Tôi ngồi cạnh cô có được không?”
“Anh....mời anh.” Cô có vẻ không hài lòng lắm.
Nhưng ngay sau đó Đổng Hàn Thanh rất nghiêm túc thảo luận với cô về các vấn để của mẫu thiết kế bảo ngọc lần này, Lương Nặc cũng nhanh chóng hòa mình vào công việc, cũng không để ý tới việc anh ta vì sao lại tiến lại ngồi cạnh cô, hai người bàn công việc hết sức tập trung.
Trước khi hai người đi về, Lương Nặc nói: “Anh Đổng, anh từng nói bạn gái anh đã rời anh mà đi đến một nơi khác, anh bây giờ cũng đang nhớ cô ấy nên mới thuê tôi thiết kế bộ trang sức này....thực ra tôi muốn nói, cô ấy cũng là một nhà thiết kế, tại sao anh không dùng những bản thiết kế mà cô ấy để lại?”
Sắc mặt Đổng Hàn Thanh bỗng nhiên trầm xuống buồn rầu, dưới ánh sáng đèn, Lương Nặc nhìn thấy thế cũng thấy đồng cảm.
“Dù gì cô ấy cũng đi rồi, tôi thì không muốn nhìn thấy bất cứ thứ đồ gì liên quan tới cô ấy, kể cả là kỷ niệm....một tình yêu bao nhiêu năm trời, lẽ nào tôi không nên làm gì để tưởng nhớ?”
Trong lời nói của anh ta chứa đựng một sự đau thương vô cùng, Lương Nặc cũng không nói thêm gì nữa.
*
Cuối tuần.
Một công ty bất động sản của Bắc Minh gia ở nước ngoài đang nhận phải sự đả kích nghiêm trọng, trong lúc Bắc Minh DỤc đang bù đầu với công việc thì thư ký Tôn tìm đến anhm cửa phòng làm việc vang lên, ông ta bước vào nói với vẻ do dự: “Thiếu gia, có người....gửi đến một bức thư.”
“Thư gì?” Lý Tranh Diễn tò mò đang nằm trên ghế ngồi bật dậy.
Thư ký Tôn nhanh chóng đem thư đưa cho Lý Tranh DIễn rồi cũng rảo bước bước ra khỏi văn phòng, Lý Tranh Diễn mở phong bì ra, bên trong phong bì là những bức ảnh, anh ta đang định rút ra xem xem thì bị Bắc minh Dục giật lấy.
Không biết rốt cuộc những bức ảnh đó là như thế nào, chỉ nhìn thấy Bắc Minh DỤc vừa rút ảnh ra nhìn toàn thân anh ta không được bình thường, loạng choạng, kìm nén sự tức giận, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng căm tức đang được đè nén, nhìn không khác gì không khí của đêm trước khi nổi cơn giông bão.
“Này, cậu làm sao thế?” Lý Tranh Diễn tò mò chạy lại gần.
Bắc Minh Dục nhấc điện thoại lên: “Thư ký Tôn, anh sắp xếp lại công việc trên bàn làm việc giúp tôi, bây giờ tôi phải về nhà.”
Bắc Minh Dục lạnh lùng nói, xong rồi bèn rời phòng làm việc, Lý Tranh Diễn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lấy tay xoa xoa cằm suy nghĩa, một lúc sau đang định chạy theo Bắc Minh Dục thì vừa lúc bước ra tới cửa thư ký Tôn đã chặn anh ta lại: “Lý thiếu gia, nếu tôi là cậu bây giờ, tôi nhất định sẽ không đi theo thiếu gia.”
Lý Tranh Diễn hơi nheo mắt nhìn thư ký Tôn: “Anh đã xem trộm những bức ảnh trong chiếc phong bì?”
Thư ký Tôn lúng túng nói: “Tôi chỉ là kiểm tra xem bên trong có đồ gì độc hại hay nguy hiểm không thôi”
“Ha ha...nói xem nào, bên trong có những cái gì?”
Lương Nặc cả ngày đều ở trong nhà thiết kế mà không đi ra ngoài, hơn nữa do ngồi một chỗ lâu quá cô cảm thấy lưng đau gãy cả đi, đang định đứng lên đi đi lại lại, tiếng “uỳnh” vừa vang lên, cánh cửa phòng bật ra, Bắc minh Dục tiến vào phòng, sắc mặt ảm đạm nhợt nhạt như vừa thoát một trận chết đuối vậy.
“Anh...anh làm sao thế?” Vẻ tức giận của anh ta như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy, cô cẩn thận hỏi nhỏ nhẹ.
Anh ta đóng rầm cửa lại, lấy tay kéo lỏng ca vát ra sau đó ngồi xuống ghế sô pha, ngón tay trỏ chỉ vào vị trí đối diện, rồi ngoắc tay móc câu về phía cô: “Lại đây ngồi xuống.”
Lương Nặc ngoan ngoãn nghe theo trong sự sợ hãi, cô thấy anh hôm nay có gì đó rất không bình thường.
“Nói cho tối biết, gần đây cô đang bận những việc gì?”
“Tôi....tôi gần đây đang làm thêm ở một công ty về thiết kế trang sức, phụ trách công việc trợ lý thiết kế, sau đó có một khách hàng muốn đích thân tôi thiết kế cho anh ta một bộ trang sức, ngoài ra cũng không bận gì khác.”
“Khách hàng nam?”
Lương Nặc cúi thấp đầu, cắn môi, rồi khẽ gật đầu.
Bắc Minh Dục cảm thấy bầu không khí càng ngày càng ngột ngạt, dùng lực rút mạnh chiếc ca vát vứt sang một bên, cười lạnh lùng: “Nói cho tôi biết, mấy ngày hôm trước có một người đàn ông đưa cô về nhà, cảm giác của cô với người đàn ông đó thế nào?”
“Người đàn... anh đang nói tới anh Đổng phải không?” Lương Nặc đột nhiên ngẩng đầu mở to mắt: “Tôi với anh ta không có quan hệ gì cả, chỉ là tình cờ gặp vài lần, mấy hôm trước chị gái tôi mất tích, anh ta chỉ là tốt bụng đã đưa tôi về nhà thôi.”
“Thật sự chỉ là tình cờ gặp à? Trên xe không làm chuyện gì khác?”
Lương Nặc ngàn lần không hiểu anh đang hiểu nhầm điều gì: “thực sự chỉ là ngẫu nhiên gặp, hơn nữa...chúng tôi có thể làm gì ở trong xe chứ?! Anh ta đã có....”
“Có cái gì?”
“Không có gì.”
“Ha ha.” Bắc Minh Dục đột nhiên cười lạnh lùng, rồi đem những bức ảnh hai người ngồi uống nước với nhau, cả những bức ảnh được cắt ta từ camera vứt trước mặt Lương Nặc, mắt chằm chằm nhìn phản ứng của cô như muốn thiêu cháy cô vậy: “Đây chính là cái cô gọi là ngẫu nhiên, là tình cờ, là không có gì à?”
Lương Nặc hoài nghi nhìn những bức ảnh đang rải đầy bàn và cả dưới đất, nhặt chúng lên, nhìn thấy hình ảnh được chụp lại trong các bức ảnh, mắt cô đột nhiên mở to tròn, đỏ hoe.
Trong ảnh có rất nhiều cảnh khác nhau, có cảnh lúc hai người đi ra từ khu tập thể của bạn gái Đổng Hàn Thanh, có cả ảnh anh ta bảo vệ cô khi đứng cùng Châu Thụy, ảnh hai người ngồi sát nhau uống nước trò chuyện, bức sau cùng là cảnh anh ta và cô đang hôn nhau say đắm trong xe