Mục lục
1001 Đêm Tân Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói của Lương Bác Văn như lưỡi dao cứa vào vết thương chưa lành trong tim Lương Nặc.


“Cho nên, lúc ông hạ độc với tôi mới có thể thanh thản như vậy đúng không?” cô tự nhếch mép cười rung cả hai vai lên: “Hay là ngay từ đầu khi mà ông ra tù đã là một cái lưới? Tôi không tin, tôi không tin sau khi ông ra tù mới bắt đầu lên kế hoạch tất cả những điều này.”


“Xem ra mày cái gì cũng biết hết rồi...đương nhiên, tất cả những điều này tao đã lên kế hoạch cả mười năm nay, mày cứ tưởng mười năm nay tao ngồi tù thật à? Nhầm, nhầm to, mười năm nay ngày nào tao cũng nghĩ cách làm thế nào để trở về Hải Thành, làm thế nào để cướp lấy Bắc Minh gia! Hai mươi năm trước, tao buộc phải chuyển đến Hải Thành, từng bước từng bước đứng vững trên thương trường, nhưng con mẹ cáo già của Bắc Minh gia lại vì mở rộng lãnh thổ mà cố ý tạo ra bong bóng kinh tế ở Hải Thành, ép không biết bao nhiêu người phải phá sản? Bây giờ, tao muốn cháu của bà ta phải nhè hết ra từng tí một, cho chúng mày mãi mãi không thể cùng nhau đi đến cuối con đường! Sao nào, nghe có vẻ rất hả hê đúng không?”


Lương Nặc đột nhiên cảm thấy người đàn ông đang đứng trước mặt cô vô cùng vô cùng xa lạ.


Lương Bác Văn nói càng hưng phấn hơn: “Ồ , đúng rồi, tao còn có một việc quên mất nói với mày, cổ phần của Lương Bác Sinh bây giờ cũng đã là của tao, cả đời này hắn ta cũng đừng nghĩ tới việc quay trở về Bác Thụy nữa, tao sẽ làm cho hắn ta chết dí trên giường bệnh suốt phần đời còn lại.”


Lương Nặc tròn xoe mắt ngạc nhiên: “Chú...chú Hai là do ông đẩy ngã?”


“Không phải thế thì cô tưởng ai? Dựa vào cái con Hứa Thư Á đó à? Làm gì có cái gan đó?”


Ông ta để lộ nụ cười lạnh lùng đầy mưu mô, tưng bước từng bước tiến gần lại Lương Nặc: “Bây giờ, tới lượt của mày rồi.....”


Sắc mặt Lương Nặc tái xanh đi, cô lập tức như phản xạ liền lùi về phía sau: “Ông...ông muốn làm gì?”


“Mày biết nhiều bí mật của tao như thế, mày nói xem, sao tao có thể để cho mày tồn tại trên thế giới này được nữa? Mày muốn được chết như thế nào? Uống thuốc rồi nhẹ nhàng lên thiên đàng hay nhảy lầu hay thiêu sống? Hoặc là cũng ngã cầu thang? Thực ra, mới đầu tao thực sự không muốn mày chết đâu, nói gì thì nói thì tao cũng đã nuôi nấng mày mười năm, thế nhưng, mày thực sự không nên đúng lúc này lại xuất hiện và tiến vào đây....”


Những cách đi vào cái chết khác nhau được ông ta kể ra.


Khuôn mặt ông ta như nheo lại, Lương Nặc thì sợ hãi từng bước từng bước lùi về phía sau, ông ta xông lên phía trước....


“Bác Văn!” đúng lúc này, tiếng gọi của Lương phu nhân truyền vào từ cửa của căn biệt thự: “Bác Văn, hình như ở ngoài có người tìm anh đấy? cứ thấy đi đi đi lại ở ngoài cửa!”


“Kì lạ, đâu rồi?”


Không có ai trả lời, Lương phu nhân đi lên lầu, chuẩn bị thay quần áo để ăn tối xong sớm rồi đi đánh bài, dù sao thì gia đình bây giờ cũng không cần bà phải lo lắng nữa.


Đang đi tới cửa cầu thang liền nhìn thấy Lương Bác Văn đi ra từ phòng sách, còn tiện tay khóa luôn phòng sách lại.


“Bác Văn? Anh ở nhà à?”


“Đúng vậy!” Lương Bác Văn vừa cười vừa trả lời nhẹ nhàng, còn giải thích thêm: “Lúc nãy anh gọi điện thoại nên không tiện trả lời em, em vừa nói gì ấy nhỉ?”


“Không có gì, em thấy ở ngoài cửa có hai tên cứ lén la lén lút, không biết có phải là tìm anh không?”


“Vậy à? để anh đi xuống xem nào!”


“Vâng, em về phòng trước đã, buổi tối em hẹn mấy bà bạn đánh bài.”


“Ừm, thế em đi đi!” Lương Bác Văn đưa tay vuốt tóc vợ, sau đó còn giúp bà chỉnh lại cổ áo, nhắc nhở vẻ quan tâm: “Em đừng chơi muộn quá, thức đêm không tốt cho phụ nữ đâu.”


Mặt Lương phu nhân hơi đỏ lên.


“Vâng em biết rồi, em sẽ về sớm....”


Cùng lúc đó, bên trong phòng sách, hai tay hai chân của Lương Nặc đều bị buộc chặt lại và nhốt vào tủ quần áo trong phòng nghỉ ngơi, miệng cô cũng bị băng dính dán chặt không thể phát ra tiếng nói nào.


Trong lòng cô rất rõ, nếu đợi Lương Bác Văn trở về thì chắc chắn bản thân cô sẽ chết không còn nghi ngờ gì nữa.


Ông ta bây giờ....chẳng khác nào một kẻ điên.


Cô dùng đầu đẩy hai cái ngoắc áo lên cho nó tuột ra khỏi giá treo, sau đó kẹp giữa hai bàn chân và từng chút một cố gắng cứa vào sợi dây thừng nhỏ bị buộc ở cổ tay, cố gắng tìm cách thoát ra.....


........


Tại phòng của một khách sạn.


Ngôi sao số một Hải Thành với biệt danh mười tám võ nghệ trên giường đang cảm thấy bản thân như mềm nhũn ra rồi nhưng người đàn ông ngồi đối diện cô ta thì lại không hề có bất kì phản ứng nào.


“Bắc Minh thiếu gia, người ta kêu đau hết cả cổ họng rồi, có thể giúp người ta rót cốc nước không?”


Cam Lộ ưỡn ẹo người nói giọng nũng nịu, ánh mắt liếc nhìn Bắc Minh Dục vẻ mời chào.


Bắc Minh Dục đứng trước cửa sổ, hút hết điếu thuốc đang kẹp trên tay sau đó vứt xuống sàn lấy giày dẫm cho nát bét, anh lạnh lùng nhổ ra một câu: “Cút ra ngoài!”


Cam Lộ không ngại ngùng kéo cổ áo thấp xuống bên dưới, để lộ ra hai nửa gò bồng đào như hai nửa quả bóng,


“Đừng có vô tình như thế mà, anh có dám nói anh nghe hết tiếng kêu cuat người ta mà không có cảm giác gì không?”


Cô ta tiến lại gần, đưa bàn tay với những ngón tay không chịu yên phận chạy dọc cánh tay anh, sau cùng dừng lại trên ngực anh.


Từng chiếc...từng chiếc cúc áo được cởi ra.


Từ từ...chỉ còn lại một chiếc cúc áo cuối cùng, Cam Lộ thấy vậy cô ta đang sung sướng vì có thể có được Bắc Minh Dục rồi....


Tuy bên ngoài vẫn đang đồn đại rằng anh đã mất đi tập đoàn Bắc Minh, nhưng, cô ta không tin những người như anh lại không hề có khoản tích lũy nào khác.


Chắc chắn là có.


Cam Lộ đang đắc ý vì hình như sắp quyến rũ được anh thì đột nhiên cổ tay cô ta đau nhói, một giây sau, cả người cô ta lăn xuống đất do bị người đàn ông hất xuống không thương tiếc.


Bộ ngực quá cỡ của cô ta bị ép xuống đất, đau nheo mày nhăn mặt lại, trước mắt nổ đom đóm lên.


“Tôi bảo cô cút đi!”


“Hức....” Cam Lộ thương xót bộ ngực kiếm cơm mà ôm lấy đứng dậy, đau không kìm được cô ta nói lí nhí: “Thiếu gia, nhưng người ta còn muốn phục....”


“Không phải là muốn lấy tiền à, nói thẳng ra.” Bắc Minh Dục cắt lời cô ta, rồi gọi: “Thư ký Tôn!”


“Thiếu gia?”


“Kéo người phụ nữ này ra ngoài.”


“Cam tiểu thư, mời?”


Cam Lộ bị mất mặt, ngực thì vẫn đau, lập tức lật mặt: “Hức! Giả bộ thanh cao cái nỗi gì chứ? rõ ràng bây giờ tập đoàn Bắc Minh cũng mất rồi, anh còn tưởng mình vẫn là Bắc Minh Dục của ngày trước a? Ai thèm nữa chứ?”


Thư ký Tôn nhìn nét mặt của Bắc Minh Dục càng lúc càng tối sấm xuống, anh giơ tay ra lệnh cho vệ sĩ bịt mồm Cam Lộ lôi ra ngoài.


“Anh nói xem cô ấy bây giờ đang làm gì?” anh lại rút ra một điếu thuốc châm lửa hút, vừa xả hơi khói ra bay trước mặt, anh hỏi thư ký Tôn.


Thư ký Tôn trầm mặc: “Thiếu phu nhân, chắc là bỏ cuộc rồi.”


“Đúng vậy, bỏ cuộc rồi.” Bắc Minh Dục lí nhí: “Tôi thành công rồi.”


“Thiếu gia cũng là vì muốn tốt cho thiếu phu nhân, lúc này nếu cô ấy vẫn ở bên cạnh thiếu gia thì phải đối mặt không chỉ là tình hình khó khăn, còn có sự áp bức của Lương Bác Văn, thậm chí...là bị lão phu nhân gây khó dễ.”


“Cô tôi tình hình thế nào?”


Thư ký Tôn nhìn Bắc Minh Dục một lát suýt xoa rồi mới nói: “Lão phu nhân đã biết tình hình khó khăn của Hải Thành rồi, muộn nhất thì tối mai sẽ về tới Hải Thành.”


“Cũng tốt, bà ấy có việc mà làm đỡ đi tìm Lương Nặc gây phiền phức.”


“Vậy nên bây giờ việc chuyên tâm làm là đối phó với Lương Bác Văn, không có thuốc giải cho thiếu phu nhân để uy hiếp, như vậy sẽ không còn phải lo lắng....”


“Lương Bác Văn....” Bắc Minh Dục với ánh mắt căm hận: “Người đàn ông này đúng là không hề đơn giản.”


Chẳng phải nói là đã ở trong tù mười năm à, chỉ cần nhỉ vào virus biến đổi gen trong tay ông ta thì biết ông ta đã không dễ dàng gì.


Loại virus đó vừa nhìn đã biết là có liên quan tới gen.


Nó được dựa trên trình tự DNA của cơ thể người để tự tìm đoạn yếu kém sau đó nó sẽ tiến hành xâm nhập và làm biến mất, từ đó làm cho ngũ quan sẽ bị thoái hóa một cách nhanh chóng.


Và cũng không hề có tính truyền nhiễm như lời đồn.


Bởi vì trình tự DNA của mỗi người là duy nhất, đối với mỗi người khác nhau nếu muốn làm hại thì phải điều chế một loại virus khác nhau, vì vậy giá thành của chúng là vô cùng đắt.


.............


Hơn mười phút sau, Lương Bác Văn đã tống cổ được hai tên lén la lén lút ngoài cửa, thực tế chỉ là hai tên phóng viên nhà báo đi theo Lương Nặc về Lương gia.


Vốn dĩ bọn chúng muốn theo dõi Lương Nặc thêm một thời gian để thu thập những thông tin nóng hổi nhằm giật tít.


Nhưng đã bị Lương Bác Văn vô tình tống cổ đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK