Khi cô chỉ còn có một mình, Hán Tình Tình nhanh chóng rút điện thoại ra gọi một cuộ gọi bí ẩn: “Cô ta đang đi về hướng cậu rồi....làm kín đáo một chút, ở đây máy camera rất nhiều, nếu bị phát hiện ra thân phận thì tôi cũng không cứu được cậu đâu.”
“Được, tôi sẽ cố gắng lôi An An tới.”
“Tiền cũng sẽ được gửi vào thẻ cậu đúng thời gian như đã hẹn, không kể sự việc này thành công hay không thành công, sau này không được liên lạc với tôi nữa.”
Cúp máy xong, cô ta liền hức một tiếng đầy khinh bỉ sau đó tháo chiếc sim đó ra vứt vào thùng rác, tiếp theo lại giả vờ vào nhà vệ sinh rồi mới trở lại, nói với mọi người: “Nghe nói đồ ăn ở đây rất được nhưng không ngờ vừa ăn vào đã bị đau bụng....”
“Cái gì? Vậy thì cậu đừng ăn những thứ không sạch này nữa đi.” Lập tức có người nói theo.
...........
Khả Khả chạy đến một bên hồ nước, vốn dĩ muốn câu cá chơi.
Nhưng khi tới khu vực câu cá mới phát hiện ra cần câu chỉ dùng để trang trí, không có mồi câu, dây câu cũng khá ngắn, tìm khắp một vòng quanh đó mới phát hiện ra một tấm biển, bên trên viết “Quy tắc câu cá”.
Nói rằng gần đây khu vực câu cá sẽ tạm thời không mở cửa.
Bùm bùm bùm.
Lúc này, những tiếng mô phỏng tiếng súng truyền tới.
Hai mắt Khả Khả sáng lên.
Nhất định là các bạn nam đang chơi wargame!
Cô nghĩ cũng chẳng nghĩ liền chạy về hướng có tiếng súng phát ra, đúng lúc đó điện thoại trung túi quần cũng lại đổ chuông: “A lô, Tiểu Tiểu Bắc?”
“Ừm!” Bắc Minh Huân giọng trầm thấp hỏi: “Đi chơi vui không?”
“Vốn dĩ không vui, nhưng bây giờ thì vui rồi, em phát hiện ở đây còn có vùng dã chiến, hơn nữa hình như còn có không ít các bạn nam đang chơi Wargame!” Khả Khả cười vui vẻ, vừa đi về phía có tiếng súng vừa nói chuyện với anh: “Đúng rồi, anh xong việc chưa? Nhớ là chiều tới đón em đấy....”
Nếu buổi tối mà không mệt vẫn có thể đi xem phim cùng anh.
Cô đang tưởng tượng như vậy.
“Được!”
Khả Khả vốn dĩ còn định muốn nói gì đso nhưng ánh mắt đột nhiên phát hiện ở phía không xa có một cửa hàng thiết bị, cô hưng phấn nói: “Thôi không nói với anh nữa, em đi mua súng giả và....”
Cô đang định cúp máy thì đột nhiên từ phía sau xuất hiện một cánh tay, trong tay còn cầm một mảnh vải trắng đã được tẩm thuốc mê, ngay sau đó bàn tay đó áp mảnh vải vào miệng và mũi cô!
“Ư...ư....”
Cô cố gắng vùng vẫy, thế nhưng chỉ vài giây sau liền cảm thấy mi mắt nặng trĩu rồi trùng xuống, cơ thể mềm nhũn ra.
Người đàn ông vác Khả Khả trên vai, nhìn thấy chiếc điện thoại rơi xuống đất, liền giơ chân lên giẫm nát không chút do dự, chiếc điện thoại trong phút chốc liền trở thành đồ đồng nát.
Lúc này Bắc Minh Huân đang trên đường tới khu nghỉ dưỡng, khi gọi điện cho Khả Khả cũng là lúc đang đeo tai nghe, vừa rồi khi nghe thấy đầu dây bên kia truyền tới tiếng nổ đùng một cái, tai anh như bị tra tấn bằng tiếng ồn.
Anh đột nhiên nheo mày: “Khả Khả?”
Không có tiếng trả lời, anh lập tức gọi điện thoại vào một số khác, đối phương bắt mắt, anh nói lạnh lùng: “Thư ký Tôn, Khả Khả gặp chuyện rồi.”
...........
Khả Khả từ từ tỉnh lại.
Kí ức về những chuyện trước khi hôn mê từ từ hiện ra trong đầu, cô mở mắt ra liền nhìn thấy ba bốn người đàn ông đeo mặt nạ, còn bàn thân thì đang nằm trong một căn phòng bị bỏ hoang, hai tay bị trói lại, cô lập tức dùng lực muốn thoát khỏi sự trói buộc đó, nhưng thuốc mê vẫn còn tác dụng, toàn thân cô như bị hút hết sức lực.
“Rốt cuộc các người là ai? Bắt tôi làm gì?”
Cô cố ý trợn mắt lên nhìn chằm chằm những người đó, thể hiện rằng mình không hề sợ hãi.
“Còn hỏi bọn tao là ai?” Trình Đại Hải với ánh mắt sắc lạnh, từ từ tiến lại gần, tát cho cô một cái: “Mẹ kiếp mày chính là cái con ranh mà đưa em tao vào khu giáo dục đạo đức, thế mà không biết tao à? cũng không nghe ngóng xe, Trình Đại Hải tao là người thế nào, ngay đến cả em gái tao mà cũng dám đụng vào?”
Khả Khả bị cái tát đau điếng đó đánh vào tê cả một bên má đi.
Ánh mắt của Trình Đại Hải càng trở lên lạnh lùng hơn.
Cô đưa em gái hắn ta vào khu giáo dục đạo đức khi nào chứ?
“Vẫn chưa nhớ ra à? chết tiệt, đồ con ranh, đáng đời bị đánh....”
“Là Trình An An!” cô đọt nhiên tròn mắt, dường như đã hiểu ra: “Anh chính là anh cô ta?”
Khi trước lúc mà cô đánh lại Trình An An, đúng là Trình An An đã nói một câu rằng anh cô ta là dân có máu mặt trong giới giang hồ.
Trình Đại Hải kéo chiếc mặt nạ xuống để lộ ra bộ mặt hung dữ: “Nhớ ra chưa? Đúng lúc đấy, món nợ này chúng ta cứ từ từ mà tính.....” nói rồi, hắn giơ tay ra hiệu cho ba tên còn lại: “Xé quần áo nó ra.”
“!!” Khả Khả lùi về phía sau, vừa lùi vừa nói: “Sao anh em chúng mày đều dùng một cái trò bẩn thỉu này thế hả?”
“Việc mà An An chưa làm xong thì thằng làm anh như tao phải giúp em gái hoàn thành chứ!” Trình Đại Hải lại nói ran lệnh: “Nhanh lên, còn đứng đơ người ra đấy làm cái gì hả?”
Đối phương tiến lên, lỗ mãng lột quần áo áo cô ra.
Khả Khả đột nhiên điên tiết.
Cô là người của Bắc Minh Huân, lãnh thổ nhất định phải được bảo toàn.
Anh ấy còn chưa được chạm vào, sao có thể để cái bọn người này đụng vào người chứ?
Gnhix vậy, cô lấy hết sức đá chân lên nhằm thẳng vào đầu người đàn ông đang hướng về phía cô, người đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống đất, hai tay ôm lấy trán.
“Đồ vô dụng!” Trình Đại Hải lại dùng một chân đá vào người đàn ông vừa ngã xuống: “Cút ra, lão tử tự tay làm! Hai đứa chúng mày ấn nó xuống......”
“Trình Đại Hải, anh xử tôi chẳng qua cũng chỉ vì xả cơn tức giận, vậy tôi xin lỗi đồng thời đền tiền, anh thả cho tôi đi?” cô liếc mắt nhìn môi trường xung quanh, cảm thấy nếu phản kháng cũng chẳng có tác dụng, chỉ có thể chơi trò mềm mỏng hơn, đối phó với loại người này, cô cũng chỉ có thể dùng tiền để thương lượng.
Trình Đại Hải cười lạnh lùng một tiếng: “Mày thì có bao nhiêu tiền? Có bõ dính răng cho anh em tao không?”
Một tiếng xoạc.
ống quần bị xé rách ra.
“Một ngàn vạn!” Khả Khả nghĩ cũng chẳng nghĩ liền buột miệng nói.
Trình Đại Hải sững người ra: “Mày...mày đùa với quỷ đấy à?”
“Trình An An không nói với anh tôi là con nhà giàu có à? thả tôi ra hoặc có chết tôi cũng sẽ kiện anh ra tòa, tới lúc đó anh cũng chẳng có được tiền, tự anh chọn đi, còn nữa, nhắc anh một điều, khi anh bắt tôi tới đây tôi đang gọi điện nói chuyện với bạn trai, bây giờ chắc anh ấy cũng đang trên đường tới đây tìm tôi rồi, Ồ, quên mất chưa giới thiệu, anh ấy chẳng phải là người dễ đụng vào đâu, đặc biệt là anh bắt cóc tôi, anh ấy chắc chắn sẽ không tha cho anh!”
Trình Đại Hải có chút nghi ngờ, Hán Tình Tình khi tìm tới anh ta, nói rằng chỉ cần chụp được ảnh nude của Khả Khả dán ra khắp trường vậy thì có thể có được 50 vạn.
50 so với Bắc Minh Dục ngàn vạn, đúng là cách nhau quá xa....
Vấn đề là, cô có Bắc Minh Dục ngàn vạn thật không?
Đang do dự, Khả Khả lại nói: “800 vạn!”
“Từ từ...”
“600 vạn!”
“Tao suy nghĩ một lát!”
“400 vạn!”
“Sao lại càng ngày càng ít đi?”
“200 vạn!”
“Được!” Trình Đại Hải vội vàng nói ra không sợ cô lại giảm nữa, trán hắn ta lấm tấm mồ hôi, hắn ta nghiến răng: “Nói, giao dịch thế nào?”
“Đưa điện thoại cho tôi, tôi gọi điện một cuộc đương nhiên sẽ có người mang tiền tới cho anh, nếu anh không yên tâ, vậy thì anh cũng có thể cung cấp một tài khoản trên mạng rồi người của tôi sẽ chuyển tiền vào, có điều tôi khuyên anh đừng có tham lam quá, nhắc lại với anh một lần nữa bạn trai tôi không phải là người dễ đụng vào đâu!”
Nếu như không phải muốn về kịp để tối đi xem phim cùng với Bắc Minh Huân thì cô nhất định sẽ không đưa ra cái giá cao như vậy....
Trình Đại Hải nhìn chằm chằm cô thăm dò, do dự một lát sau đó đưa điện thoại cho cô: “Mày chịu chơi thì bọn tao cũng chịu chơi thôi!”