“Sau này, anh không được dùng bản thân mình để ép em!”
Bát cơm sắp hết Lương Nặc đột nhiên nói.
“Vậy thì em xùng không được nói rời xa anh!” Bắc Minh Dục thấp giọng nói, Lương Nặc im lặng một lát rồi gật đầu: “Chỉ cần anh không giống như trước kia làm tổn thương em, giam lỏng em, cho cả hai có một khoảng không gian riêng nhất định, như vậy thì em chẳng có lí do gì để rời xa anh cả.”
Bắc Minh Dục cười cười với khuôn mặt trắng bệch, một tay đưa ra kéo cô vào lòng: “Đồ ngốc! Phải dùng cách đó mới giữ lại được em bên anh, việc như thế anh chỉ làm một lần là đủ rồi.”
“Hức!”
Sống mũi Lương Nặc lại cay cay không kìm nén được cảm xúc, cô không ngờ rằng có một ngày Bắc Minh Dục sẽ cúi đầu với thân phận cao quý đó và dùng những thủ đoạn như một kẻ điên để làm cho cô nói yêu anh.
“Lại khóc rồi?” Bắc Minh Dục nhìn mắt cô đỏ lên, cô thì đưa tay lên dụi dụi như muốn che đậy đi: “Em khóc đâu, chỉ là...chỉa là bị hơi đồ ăn bốc lên làm mờ mắt đi thôi.”
“Bây giờ là mùa đông, cạp lồng cơm đã mở ra gần hai mươi phút rồi, đồ ăn còn nóng mà bốc hơi lên được không?”
Lương Nặc bị anh bóc trần, hai tai đỏ lên, nhưng nhất quyết không thừa nhận: “Thì bị sộc mùi đồ ăn lên, em còn lâu mới khóc! Em chẳng thèm thương một tên ngốc lừa đảo như anh....”
Nói xong cô không kìm nén được mà nước mắt ứa ra, sống mũi càng cay hơn: “Làm gì có ai như anh chứ? rõ ràng biết là em không hề muốn anh chết thế mà lại dùng cái chết để ép em, đồ điên, anh đúng là tên điên.”
Môi Bắc Minh Dục cong lên: “Anh là đồ điên đấy, thế người mà nói yêu một người điên thì nên bị gọi là gì nhỉ?”
Lương Nặc sụt sịt mũi rồi đột nhiên im lặng, nước mắt chảy ra dòng dòng, cô nhìn anh chằm chằm.
“Đáng chết!”
“Hả?”
“Sớm biết cho một nhát vào tim như thế em sẽ nói yêu anh thì anh đã dùng chiêu này từ lâu rồi!” hơn nữa cũng không nên dùng lực như thế, bây giờ muốn ôm sát cô vào lòng để cơ thể hai người tiếp xúc với nhau cũng không được.
Lương Nặc nhìn anh chằm chằm rồi như xấu hổ cô chạy thẳng ra ngoài.
......
Khi Liễu Tiêu Hàn được biết những gì Bắc Minh Dục đã làm để níu kéo Lương Nặc, không ngừng đứng trước mặt Lương Nặc mà khen: “Đúng là cao tay, biết chắn là cậu sẽ không nỡ để anh ta chết nên mới làm thế!”
Lương Nặc liếc nhìn cô bạn.
Liễu Tiêu Hàn lại tiếp tục: “Có điều tớ cứ tưởng anh ta nói chịu chết vì cậu chỉ là nói thế thôi, không ngờ lại là người nặng tình đến thế! Lần sau, tớ nhất định phải đi tìm anh ta để đòi tiền thưởng!”
“Tiền thưởng? Tại sao?”
“Thì tiền bịt mồm tớ lại!” Liễu Tiêu Hàn gãi đầu gãi tai, nói với giọng nghiêm túc: Đợi về tới Hải Thành, nếu anh ta không chịu đưa tiền thì tớ sẽ nói với các phương tiện truyền thông rằng anh ta dùng dao đâm vào thân mình để theo đuổi phụ nữ.”
Lương Nặc: “..... có mà theo đuổi cậu – một con đại ma nữ ấy!”
Buổi tối, Lương Nặc gọi điện cho Lương Vân, vốn dĩ là muốn báo lại tình hình là cô vẫn bình an tiện thể nhắn cho Lương phu nhân vài câu, nhưng Lương Vân lại nói chuyện với bộ dạng hơi ngập ngừng.
“Sao vậy? chị, có phải là xảy ra chuyện gì rồi không?”
Lương Vân do dự một lúc, mới nói: “Một thủ hạ của chị đi Thanh Thành công tác, ông ta nói...hình như nhìn thấy Ba ở Thanh Thành....”
Trong giây lát Lương Nặc tròn xoe mắt, hơi thở cô đột nhiên như bị cái gì chặn lại vậy.
“Chị...chị đang nói tới Ba? Lương Bác Văn?”
Thậm chí để tránh nhầm lẫn, Lương Nặc còn gọi hẳn tên Lương Bác Văn, Lương Vân ở đầu dây bên kia trầm mặc hồi lâu, sau đó nói: “Đúng vậy, người này thuộc lớp người già rồi, mười mấy năm trước làm việc một thời gian ở Bác Thụy, ông ta có biết Ba chúng ta.”
Lương Nặc có chút kích động.
Khi trước khi mà Ba cô gặp chuyện, chú Hai vì muốn nhanh chóng có được di chúc nên đã cùng với Lương phu nhân yêu cầu tòa án tuyên bố Lương Bác Văn đã chết.
Nhưng bao nhiêu năm như vậy, Lương Nặc chưa hề thấy thi thể của Lương Bác Văn, trong tiềm thức của cô, cô cũng không muốn thừa nhận sự thực rằng cha cô đã mất.
“Ông ta có thể chắc chắn đó là Ba không?”
“Không chắc chắn lắm!” Lương Vân nói ngắn gọn vài câu sau đó hình như có người đang gọi cô vì vậy bèn nói: “Đợi chị điều tra rõ ràng rồi sẽ nói lại với em sau.”
Sau câu nói đó cô ta liền cúp máy.
Còn chiếc điện thoại thì vẫn nằm trong bàn tay đang run lên của Lương Nặc mãi không được đặt xuống.
Buổi tối, Lương Nặc đi thăm Bắc Minh Dục.
Vì điều kiện phòng bệnh ở trên huyện không được tốt cho lắm, không có phòng VIP, vì vậy trong một phòng ít nhất cũng có hai người bệnh, lúc trước Bắc Minh Dục khá là may mắn vì chỉ có một người ở một phòng.
Bây giờ, thêm một bệnh nhân nam nữa cũng đã vào ở cùng anh.
Thư ký Tôn đã thử dùng tiền để dụ cho người bệnh nhân nam kia rời đi nhưng anh ta không đồng ý, vẫn một mực nằm ở phòng bệnh của mình.
Lương Nặc mỗi lần đến thăm anh, Bắc Minh Dục đều muốn tình cảm với cô một chút nhưng cứ có con kỳ đà cản mũi kia nên anh chẳng làm ăn được gì.
Chẳng bao lâu, Bắc Minh Dục liền sốt sắng xuất viện.
Thư ký Tôn cũng vô cùng tận tâm, sau khi vết thương của Bắc Minh Dục se lại anh ta liền nhanh chóng giúp Bắc Minh Dục làm thủ tục xuất viện, đưa anh về một khách sạn ở trong thị trấn.
Chiếc giường trong phòng cũng được thay đổi theo ý của Bắc Minh Dục – đổi thành chiếc giường đôi loại cỡ lớn.
Khi mà vừa chuyển vào ở tối đầu tiên, Bắc Minh Dục liền yêu cầu Lương Nặc ở lại cùng anh.
Nhưng đợi tới tối, khi anh giục Lương Nặc đi tắm, liền phát hiện ra đôi mắt cô như không có chút thần sắc gì, cảm giác như bị lạc vào thế giới thần tiên.
“Ra ngoài ở cùng anh làm em không vui vẻ thế à?” Anh nói với khuôn mặt lạnh lùng.
Lúc này Lương Nặc mới đột nhiên tỉnh lại, sau đó lắc đầu: “Không phải...chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?”
“Thiếu gia, em đã từng nói với anh về cha em chưa?”
Lương Nặc nhìn anh với ánh mắt đáng thương, trong ánh mắt hiện rõ sự hoài niệm, Bắc Minh Dục ngước mắt lên cao suy nghĩ rồi hơi nhăn mặt: “Sao sao mà biết được?”
Lương Nặc thở dài, cởi giày trèo lên giường dựa vào người anh, sau đó nhắm hai mắt lại, cô từ từ nói: “Thực ra khi mà em chưa ra đời thì mẹ em và ba em đã li hôn rồi, nhưng sau khi li hôn mới phát hiện ra sự tồn tại của em, mẹ em thì một lòng muốn đi Mỹ học tập cho nên sau khi sinh ra em thì liền để em lại nhà bà ngoại....sau này bà ngoại mất đi, em ở trong cô nhi viện mấy năm, khi ba em biết được sự tồn tại của em liền lập tức đón em về Lương gia, ông thương yêu chiều chuộng em như công chúa, em muốn gì ba em cũng đều đáp ứng hết.”
Nói xong, cô ngước hai mắt tròn to ọng nước nhìn anh: “Em từng nói em biết nhảy và chơi đàn piano, đàn tranh, những điều này đều không phải là giả đâu, lúc nhỏ đúng là cái gì em cũng chịu học đấy!”
Bắc Minh Dục nheo mày nhìn cô: “Thế sau này?”
“Cha em bị bắt cóc!” Lương Nặc sụt sịt mũi, mắt đỏ ngầu lên: “Bọn bắt cóc đòi số tiền vô cùng lớn, sau đó thì không thấy ba em nữa.”
“Sao đột nhiên em lại nhắc tới chuyện này?” Bắc Minh Dục xoa xoa má cô hỏi.
Lương Nặc nhìn anh nghiêm túc nói: “Chị em gọi điện cho em, chị ấy nói rằng có người nhìn thấy ba em, thiếu gia, anh nói xem, có phải ba em vẫn chưa chết? Thế nhưng bao nhiêu năm như vậy rồi, tại sao ông ấy không tới tìm em?”
“Cũng có thể là nhìn giống thôi, người đã biến mất mười năm nếu muốn xuất hiện thì sớm đã xuất hiện rồi.”
Lương Nặc lại sụt sịt, dựa đầu vào vai anh nấc lên: “Thế nhưng, em thực sự rất nhớ rât nhớ ông ấy!”
Bắc Minh Dục nói chuyện với cô nhưng không nhiệt tình lắm.
Chẳng được bao lâu, cô chìm vào giấc ngủ.
Bắc Minh Dục đang muốn cô giúp anh giải tỏa một chút nhưng quay ra nhìn thì phát hiện cô đã ngủ say rồi, đột nhiên anh chán nản mở to mắt nhìn cô chằm chằm.
Nhưng nhìn trên khuôn mặt cô vẫn còn ướt nước mắt, anh lại cố kìm cơn giận lại.
Anh bỏ chăn ra, tiện tay với lấy chiếc điện thoại đặt bên cạnh giường, anh gọi điện cho thư ký Tôn.
“Điều tra xem, năm đó Lương Bác Văn đã xảy ra chuyện gì, còn nữa, xem xem rốt cuộc ông ta còn sống hay đã chết?”