Laurel giậm chân xuống đất: “Anh thích chị ấy? Sao anh có thể như vậy chứ?”
“Anh làm sao?”
“Hức, em đi mách bác gái, anh là người xấu, ghét anh, không chơi với anh nữa.”
Laurel làm mặt xấu chạy đi, Đổng Hàn Thanh đưa mắt nhìn quả táo dưới chân, thở dài một tiếng, Laurel làm việc gì cũng không bao giờ nghĩ tới hậu quả.
Ngộ nhỡ vừa nãy quả táo rơi vào đầu anh ta thì sao?
Vài ngày sau, Lương Nặc nhận được tin tức như mong đợi.
Cô có thể đi gặp Bắc Minh Dục rồi.
Nhưng phải trải qua rất nhiều lượt kiểm tra, thậm chí còn có cả lục soát người, phải chắc chắn rằng trên người cô không có bất cứ thứ gì có thể giúp Bắc Minh Dục đưa được tin tức ra ngoài.
Cảnh sát đưa cô tới một phòng cách li, ở giữa còn có một tấm kính ngăn cách thế giới của hai người.
Cô ngồi trên ghế đợi anh ra, sau vài phút, vài người cảnh sát đưa anh tới, mới có mấy ngày ngắn ngủi không gặp, anh khác khá xa so với hôm vừa bị bắt.
Hai tay bị đeo còng số tám, hai chân bước đi hơi khập khiễng, khuôn mặt gầy nhô hai gò má lên, râu ria không biết bao ngày rồi không cạo, anh mặc bộ đồ đặc trưng của những người ngồi tù, hình như trên đó còn dính cả vết máu loang lổ.
Một điều duy nhất giống với thường ngày – đó là ánh mắt sắc lạnh lùng.
“Cô tới đây làm gì?”
Ngồi bên trong tấm kính thủy tinh, anh cầm chiếc điện thoại lên nói.
Lương Nặc cũng cầm chiếc điện thoại dây phía mình, cô chẳng nghĩ được gì, hỏi anh: “Anh ở trong đó bị người ta đánh à? Lão phu nhân và thư ký Tôn lẽ nào không giúp anh sắp xếp à?”
Bắc Minh Dục hơi đơ ra một chút sau đó trở về với trạng thái lạnh lùng, anh nói: “Nhìn thấy tôi bị đánh, chẳng phải bây giờ cô nên vui mừng mới đúng à?”
Ánh mắt Lương Nặc không rời khỏi khuôn mặt và lồng ngực tím loang lổ của anh.
Vì cách nhau khá gần, lúc này cô mới nhìn rõ bộ quần áo tù, trước ngực anh còn quấn một lớp băng gạc khá dày.
“Tại sao? Tại sao còn có người dám đánh anh? Anh ở Hải Thành chẳng phải một tay che cả bầu trời à? Tại sao anh lại gửi cho tôi nhiều tiền như thế? Lại còn đặt mật khẩu là ngày thứ mười đó?!”
Vừa nói cô vừa không kìm nén được những giọt nước mắt rơi ra.
Gạt mạnh nước mắt sang một bên, cô tiếp tục mắng anh: “Anh đã từng nói anh chỉ là chơi đùa với tôi, vậy thì việc gì phải cho một cô gái chỉ là trò đùa với anh nhiều tiền như thế? Việc gì phải đặt mật khẩu thẻ là ngày đó? Anh đừng nói với tôi anh chỉ là tùy ý chọn một ngày, nếu chọn bừa vậy thì việc gì phải nói với luật sư Trương rằng tôi biết mật khẩu?”
Ánh mắt Bắc Minh Dục trầm xuống, anh nhìn vào cơ thể cô.
Anh nói lời lạnh lùng như cắt vào da thịt cô.
“Chúng ta đã li hôn rồi, tôi với cô chẳng còn có quan hệ gì, hôm nay là lần cuối cùng tôi gặp cô, từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Lương Nặc nhìn mái tóc bù rù khác hẳn với trước kia, lòng cô lại thêm rối bời.
“Không được, anh không cho tôi câu trả lời thì đừng mong thoát khỏi tôi!” Lương Nặc nắm chặt hai tay, nhìn anh chằm chằm: “Anh còn nợ tôi một mạng của con tôi, tôi nhất định sẽ không để anh chết dễ dàng trong ngục đâu.”
Nếu trong ngục có người dám đánh anh chứng tỏ thế lực của lão phu nhân và thư ký Tôn đã gặp phải sự cản trở, tình hình trong ngục là hoàn toàn không được khống chế.
Bắc Minh Dục đột nhiên như phát điên: “Đây đều là những việc của đàn ông, cô- một đứa con gái nhúng tay vào làm cái mẹ gì? Cầm lấy tiền tôi cho cô mà cút đi! Cút đi càng xa càng tốt....”
Lương Nặc tròn xoe mắt nhìn anh chằm chằm.
“Có phải vì....anh sớm đã biết anh sẽ có ngày hôm nay, cho nên mới cắt đứt quan hệ với tôi? Tranh thủ sớm ly hôn với tôi, nếu không tiền của anh sẽ sớm bị niêm phong?”
“Tôi việc gì phải thế?” Bắc Minh Dục đập tay xuống bàn phát ra thứ âm thanh làm cô giật bắn người, anh lạnh lùng chế nhạo: “Tôi ly hôn với cô vì tôi chơi chán cô rồi! Cô đừng tự tưởng tượng hão huyền nữa, cô tưởng tôi còn yêu cô à? Hết từ lâu rồi nhé!”
“Anh nói dối, anh lại nói dối tôi nữa rồi!!!!”
“Tôi không cần nói dối!”
“Anh có!”
“Không có.”
“Có!”
..........
Hai người đều trừng trừng mắt nhìn nhau, không ai chịu nhường ai.
Một lúc lâu sau, Bắc Minh Dục mới thở dài nói: “Lương Nặc, đầu óc cô bị chó tha rồi à? Bây giờ lại đi đoán linh tinh thế? Tôi nói không có là không có, cầm lấy tiền mà sống qua ngày đi!”
Đợi anh giải quyết hết tất cả những việc này, anh sẽ lại đi tìm cô....
“Cảnh sát tố cáo anh mưu sát ba tôi, lẽ nào tôi còn có thể an tâm sống qua ngày?” Lương Nặc nắm chặt hai tay, lạnh lùng hỏi: “Nói cho tôi biết chân tướng, ba có phải do anh giết không?”
“Bây giờ cô vẫn còn gọi ông ta là ba?”
Lương Nặc há mồm ngạc nhiên: “Anh cũng biết ông ấy....”
“Loại người đó không xứng đáng làm cha!” Bắc Minh Dục nói khinh bỉ.
“Vậy thì tôi cũng vẫn muốn biết câu trả lời!”
“Không phải, tôi việc gì phải giết ông ta, tôi không biết sẽ phải vào ngục hay sao mà giết?”
Bắc Minh Dục đưa tay lên gãi đầu, vừa chạm tay vào đầu anh liền nhớ ra đã mấy ngày không được gội, tóc bết vào vì da dầu, đột nhiên anh cầm lấy tờ giấy vệ sinh bên cạnh lau cho sạch ngón tay vừa đưa lên đầu.
Khi Lương Nặc nghe thấy câu trả lời, cô thở phào nhẹ nhõm cho dù ngay từ đầu cô đã không tin rằng anh sẽ giết người.
“Có được câu trả lời rồi? Hài lòng rồi chứ? Bây giờ có thể cút đi chưa?”
Lương Nặc hít thở thật sau, nói lạnh lùng: “Mạng anh là của con tôi, tôi sẽ không để anh chết ở trong này đây, anh đợi đấy, tôi sẽ nghĩ cách để cứu anh ra.”
“Đủ rồi! Cô tưởng cô là ai chứ? Cô chẳng qua cũng là thứ đồ chơi tôi chơi chán rồi!” Bắc Minh Dục dùng những lời nói khinh miệt và ghê tởm để kích động cô, anh nói: “Tôi không cần cô phải cứu tôi làm gì, cuộc sống trong này cũng khá tốt!”
Lúc này, cảnh sát đến nhắc nhở, đã hết thời gian nói chuyện, bảo cô phải đi đi.
Lương Nặc nghe lời đứng dậy, bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên tấm kính thủy tinh, ánh mắt sáng rõ nói: “Tập đoàn Bắc Minh bây giờ bị cổ đông họ Ngoại nắm giữ, lão phu nhân huyết áp cao nhập viện rồi, kể cả anh có được ra ngoài thì cũng chẳng có gì nữa, tới khi đó, tôi sẽ dùng số tiền mười tỉ để chơi cùng anh đến chết, để anh biết thế nào gọi là giết người đền mạng, thế nào gọi là kết quả của kẻ đã bao che cho thủ phạm giết chết con gái mình!”
Bắc Minh Dục nheo mày, có chút thắc mắc nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, anh chỉ hỏi: “Tình trạng Cô tôi không nghiêm trọng chứ?”
“Sao anh không hỏi con gái chúng ta ở dưới hoàng tuyền có cô đơn không?”
“Đồ điên!” trên đầu Bắc Minh Dục còn giữ lại một cục tức, anh nói giọng thách thức: “Vậy tôi đợi cô để bản thân cùng bị tống vào đây nhé!”
Lời anh nói đến một từ cô cũng thấy khó nghe.
Lương Nặc cười với sự mỉa mai, cao ngạo quay người rời đi.
Khi cô đi ra ngoài, Đổng Hàn Thanh đang đứng đợi ngoài cửa, không biết có phải có chuyện gì phiền lòng không, anh ta đứng dựa người vào xe, hai ngón tay đang kẹp một điều thuốc.
Anh ta hơi nheo mày.
“Cảm ơn anh, Đổng tiên sinh!”
Lương Nặc nói lời cảm ơn.
“Không cần khách sáo, tôi làm được cũng chỉ có thế này.” Khi Đổng Hàn Thanh nhìn thấy cô đi ra, đã kịp thời dập tắt điều thuốc đi, anh ta nói: “Anh ta nói thế nào? Người có phải do anh ta giết không?”
Lương Nặc nhìn khuôn mặt anh tú trước mắt mình một lát, nở nụ cười trên môi, rồi lắc đầu: “Không phải, anh ta phủ nhận, anh ta nói anh ta không hề giết người.”
“Kể cả anh ta thực sự là kẻ giết chết cha em thì bây giờ cũng sẽ không thừa nhận.”
Đổng Hàn Thanh nói với giọng điệu như thể chỉ tiện mồm nói ra.
Lương Nặc suy nghĩ một lát rồi mới ngẩng đầu lên nói: “Anh ta ở trong đó bị người ta đánh, hình như cuộc sống trong đó không hề tốt chút nào, Đổng tiên sinh, tôi muốn hỏi anh Hải Thành có thế lực của ai là có thể thâm nhập vào cục cảnh sát?”