“Em yên tâm đi, nếu như em bé làm sao thì giờ này em đã đang ở trong phòng giám hộ chứ không ở đây rồi.”
“Đúng vậy, bác sĩ nói cơ thể cậu hơi yếu một chút, nhưng em bé thì rất khỏe mạnh.” Liễu Tiêu Hàn nhướn mày, lắc lắc cái đầu vẻ thích thú, rồi một tay đặt lên bụng Lương Nặc: “Nói rồi đấy nhé, tớ sẽ làm mẹ nuôi cả của em bé, Kỷ Sênh chỉ có thể làm mẹ nuôi hai thôi!”
Bắc Minh Dục ném cho Liễu Tiêu hàn cái nhìn lạnh lùng: “Cô mà không nói cũng không ai bảo cô bị câm đâu.”
“Làm sao thế được chứ? tôi có cái miệng xinh đẹp thế này, không nói thì lãng phí quá....”
Lương Nặc đến phát cười với Liễu Tiêu Hàn, vội vàng gật đầu: “Vậy thì cậu nhớ mà chuẩn bị quà của mẹ nuôi cho em bé đấy, không được mua cho xong đâu.”
“Yên tâm đi!”
......
Kỷ Sênh sau khi đi xem mặt tới người đàn ông thứ 34 thì cũng đã gần mười giờ, cô sắp ớn đến buồn nôn cả ra rồi.
Trong đầu cũng không ngừng nghĩ tới việc của hai năm về trước, tâm trạng lại càng thêm chán nản.
Lúc này, điện thoại của Liễu Tiêu Hàn liền gọi đến, nói với giọng khoe khoang vui mừng.
“La lá la, báo cho cậu một tin cực kỳ tốt!”
“Tin gì?” Kỷ Sênh có chút tò mò.
“Lương Nặc mang thai rồi!”
Kỷ Sênh đơ ra mất một gây, sau đó vùng dậy từ ghế, nói như hét lên: “Aaaaaa! Thế là tớ đã được làm mẹ nuôi của trẻ con rồi....cậu ấy đang ở đâu? Bây giờ tớ đi tìm cậu ấy!”
“Hức! Cậu chỉ làm mẹ nuôi thứ hai thôi, tớ đã làm mẹ nuôi của em bé rồi!”
Kỷ Sênh vừa đi nhanh ra ngoài vừa nói giọng chế nhạo: “Nói thế sao không nhận từ lúc em bé còn chưa thành hình đi?”
“....Nhanh lên đi!”
Cả đêm Lương Nặc ngủ không hề ngon giấc, không ngừng gặp ác mộng, hết cơn này tới cơn khác.
Mặt cô nhăn lại, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh toát.
Trong giấc mơ, dường như cả trời đất đang sụp xuống, chỉ còn lại là một khoảng tối om, cô không nhìn thấy đường phía trước, cô sợ hãi trong sự tối tăm đó, đằng sau lại còn có một còn quái vật đang đuổi theo cô.
Cô chạy về phía trước bạt mạng nhưng cuối cùng thì vẫn không thoát ra được.
Sau cùng, cô đứng trước vực thẳm mà không làm được gì, còn quái vật thì từ từ từng bước tiến lại gần cô, nó để lộ ra hàm răng trắng sắc nhọn, nhìn nó như muốn cắn nát cô ra thành trăm mảnh.
Cô co rúm người lại sợ hãi lùi về phias au, chân cô lúc này không chạm được vào mặt đất nữa mà đó là một khoảng không, đột nhiên cô rơi xuống vực thẳm.
Bên tai là tiếng gió thổi ù ù, gió tạt vào mặt như cứa da thịt cô ra.
Đột nhiên tỏng giây phút đó, cô được một bàn tay to lớn ấm áp ôm lấy, mở mắt ra nhìn, cô đã an toàn nằm trong vòng tay của Bắc Minh Dục, cô giật mình rồi lại vui mừng ôm lấy bụng mình.
Bắc Minh Dục khẽ cười, bỗng nhiên khuôn mặt đó lại dần dần biến thành khuôn mặt của Lương Bác Văn.
Lương Nặc đơ người ra.
Vẫn còn chưa tỉnh lại hẳn thì cô liền nhìn thấy khuôn mặt đó không phải là Lương Bác Văn nữa mà lại là con quái vật đang cố mở miệng to nhất có thể để nuốt chửng cô vào trong.
“Aaaa!”
Lương Nặc hét lên tỉnh lại sau cơn ác mộng, mồ hôi ướt đẫm trán, cô thở hổn hển, lồng ngực phập phồng cho thấy rõ sự sợ hãi.
“Em gặp ác mộng à?” Bắc Minh Dục ở lại trong viện trông cô, thấy vậy anh liền đưa cho cô một cốc nước, đỡ cô lên ôm vào lòng, vỗ nhẹ vào vai cô vỗ về: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Lương Nặc hai tay ôm lấy cơ thể anh, đầu dụi chặt vào ngực anh: “Thiếu gia, chúng ta sẽ luôn ở bên cạnh nhau không rời xa đúng không?”
“Đương nhiên rồi!” Bắc Minh Dục đặt cằm anh lên đỉnh đầu cô, anh cảm nhận rõ được sự sợ hãi của cô, anh ôm lấy cô thật chặt: “Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
“Mãi mãi là bao xa?”
“Là khi em không nhìn thấy điểm cuối của thời gian trong cuộc đời chúng ta.”
Nói lung tung như vậy một lúc lâu Lương Nặc mới cảm thấy được an ủi và an tâm phần nào, cô gục đầu vào ngực anh, nghe thấy tiếng đập của con tim anh, cô từ từ nhắm mắt lại và tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Nhưng đối tay cô vẫn ôm chặt lấy anh không chịu bỏ ra.
Bắc Minh Dục khẽ vỗ nhẹ vào lưng cô, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, nghe thấy hơi thở của cô dần dần ổn định trở lại và đã ngủ ngon lành.Thời gian gần đây cô dường như lúc nào cũng ngủ trong trạng thái bất an.
Lẽ nào...đây chính là hiện tượng bệnh tổng hợp của những người mang thai mà mọi người thường nói?
...............
Liễu Tiêu Hàn nói Kỷ Sênh tới thăm Lương Nặc nhưng đợi mãi mà không thấy người đâu, Lương Nặc đang định hay là gọi điện cho Kỷ Sênh nhưng liền nhìn thấy trên đầu giường có cuốn tạp chí, mà trên tờ bìa tạp trí đó lại là hình ảnh....
Kỷ Sênh và một người đàn ôn ngoại quốc, hai người đang ôm nhau.
Góc chụp của bức ảnh cho thấy hai người không chỉ ôm nhau mà còn là ôm hôn.
Trên góc bức ảnh còn được đăng với tiêu để “Thiên kim Kỷ gia hẹn hò đêm khuya với đàn ông lạ, nghi ngờ cuộc sống đời tư phức tạp.”
Lương Nặc vội vàng lật cuốn tạp chí, tìm tới bài viết được đăng ở trang đầu, đầu đề được đăng ở trang bìa được nói rõ hơn – với việc chỉ ra rằng Kỷ Sênh và người đàn ông đó thường qua đêm, bao quán bar, hai năm trước còn từng nạo phá thai.
Sắc mặt Lương Nặc trắng bệch, vội vàng gọi điện cho Kỷ Sênh.
Nhưng trước sau vẫn không hề có người bắt máy.
Và cùng thời gian đó, tại Lý gia.
Bách Tố Mẫn vứt mấy quyển tạp chí lên đầu Kỷ Sênh: “Kỷ Sênh, mày bảo tao phải giấu mặt đi đâu được hả?”
“Việc phá thai, có phải thật như vậy không?”
Lý Dungtay cầm cây gậy chống, sắc mặt tái đi, lạnh lùng hỏi.
Ông ta chưa từng quan tâm tới cuộc sống riêng tư hỗn loạn của Lý Tranh Diễn, một phần vì quan niệm đối với nam nữ là khác nhau, đàn ông thì chỉ bị nói lời đàm tiếu còn phụ nữ thì sẽ bị nói là đồ rẻ tiền, là đồ không còn trinh tiết.
Một phần nữa vì ông ta không quản nổi cậu con trai quý tử.
Nhưng Kỷ Sênh thì khác, Kỷ Sênh là đứa con riêng của vợ, ông ta có thể chiều cô như con gái, có thể cho cô bất cứ thứ gì của Lý gia nhưng tuyệt đối không thể để cho Kỷ Sênh làm bại hoại gia phong của Lý gia.
Kỷ Sênh quỳ ở phòng khách với trạng thái đùi và lưng thẳng đứng.
“Đúng ạ!”
“Hoang đường, quả thật là hoang đường!” Lý Dungtức điên lên, dùng lực giậm mạnh cây gậy xuống sàn nhà: “Hai năm trước con mới có mười tám tuổi, vừa bước chân vào Lý gia chưa được bao lâu, thế mà lại dám phá thai – làm cái chuyện bại hoại ấy dưới con mắt ta!”
Kỷ Sênh lắc đầu: “Là lỗi của con, tất cả mọi tội lỗi mình con sẽ gánh chịu.”
Cô không thể nào nghĩ được rằng cái tên bác sĩ đó lại đem thông tin của cô bán cho bọn tòa tạp chí, lại còn có cả hồ sơ bệnh án phá thai năm đó....
“Mày gánh nổi không?” Lý Dungphẫn nộ dùng gậy đánh Kỷ Sênh dường như cơn giận không gì hóa giải được: “Danh tiếng Lý gia này bao nhiêu năm thế mà lại tiêu tan trong tay một con nha đầu mất dạy như mày! Mày muốn thiên hạ ngoài kia nhìn thế nào Lý gia hả?”
Tên nhà báo lại còn chỉ gà mắng chó, hắn cố tình đưa mấy bức ảnh Lý Dungtặng quà cho Kỷ Sênh, mượn gió bẻ măng nói rằng ông ta đã chiếm lấy hai người phụ nữ của Kỷ gia, hết mẹ lại đến con.
Đây quả thực là....hoang đường hết mức.
Bách Tố Mẫn đỡ lấy lão gia nhà họ Lý, an ủi: “Anh Trụ, anh bớt giận đi, dù sao thì sự việc cũng đã được phơi bày hết ra rồi, thôi chúng ta....”
“Hừ!” ông ta thở hắt ra rồi đột nhiên vỗ vào tay Bách Tố Mẫn: “Có phải em sớm đã biết chuyện nó phá thai rồi không?”
Ánh mắt Bách Tố Mẫn đột nhiên trầm xuống.
“Em....vâng, hai năm trước em đã biết rồi, sau khi nó phá thai thì ở nhà đột nhiên bị ngã ngất đi, em đưa nó tới bệnh viện bác sĩ nói rằng...vừa mới phá thai xong mà lại không chịu khó nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”
“Hồ đồ! Sao lúc đó em không nói cho anh biết?”
Bách Tố Mẫn cắn chặt môi không nói thêm lời nào.
Lý Dunglà người trọng nam khinh nữ, ông ta yêu thương chiều chuộng Kỷ Sênh cũng chỉ là đóng kịch, nếu ông ta biết trước được Kỷ Sênh đã từng làm ra cái việc làm mất hết danh tiếng thế này thì ông ta hoặc là tìm cách giấu cho tới khi chết hoặc là lật mặt không nhận người.
Nếu như vậy thì địa vị của Bách Tố Mẫn trong nhà cũng coi như chẳng còn gì.
Vì vậy bà ta không dám mạo hiểm.
Hai năm trở lại đây, Kỷ Sênh rất ít khi về nhà, bà ta cũng rất ít khi liên lạc với Kỷ Sênh vì bà ta sợ ngày hôm nay sẽ xảy ra.
Thế nhưng, cuối cùng thì cũng đến rồi.
“Em...”
“Cô cũng quỳ xuống cho tôi!”