Mục lục
1001 Đêm Tân Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cũng có thể chỉ là thăm dò em thế nào thôi, em cứ nghĩ kỹ trả lời thế nào là được.”


Bắc Minh Dục vỗ nhẹ vào tay cô như động viên an ủi sau đó nói với thư ký Tôn: “Đi tới hiệu thuốc!”


Tư suy của anh thay đổi quá nhanh, Lương Nặc vội vàng hỏi: “Có phải cánh tay anh đau lắm không?”


“Không phải, đi mua giúp em cái đồ để phòng thân!” Bắc Minh Dục liếc nhìn cô cười cười rồi nói giọng tự hào: “Anh nhìn giống cái người mà mới động một tí tới cánh tay đã thành như kẻ bỏ đi thế à? ngốc!”


Lương Nặc bĩu môi vẻ oan ức: “”Thì em cũng chỉ quan tâm anh thôi mà!


Ngày hôm sau.


“Tiểu Bắc, lần trước chiếc xe đồ chơi đó đã bị Phúc Bác giẫm nát.....” Lương Nặc rút điện thoại ra, mở mấy bức ảnh ra rồi đưa cho cậu bé: “Bây giờ con không thể chơi, vậy thì chỉ có thể cho con xem ảnh thế này thôi!”


Tiểu Bắc nhìn chằm chằm vào những bức ảnh với các loại xe đồ chơi, chỉ cần thế thôi cũng làm cậu bé rất vui.


“Con có thích không?” Lương Nặc khẽ hỏi.


Tiểu Bắc gật đầu, ánh mắt như đang cười.


Lương Nặc cũng vui cùng niềm vui của cậu bé, tranh thủ lúc vệ sĩ không để ý cô ghét sát vào tai Tiểu Bắc nói thì thầm: “Cô đã mua một chiếc con thích giấu trong phòng cô, lần sau có cơ hội sẽ đưa con chơi trốn bọn họ.”


Tiểu Bắc đột nhiên mở to hai mắt nhìn như hai viên ngọc, gật đầu lia lịa.


“Tam thiếu phu nhân....” lúc này đột nhiên Phúc Bác chạy tới, thở hổn hển nói: “Hóa ra cô ở đây, tôi đã tìm cô rất lâu rồi!”


“Tìm tôi?” Lương Nặc biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi: “Tìm tôi có việc gì? Bây giờ đang là thời gian nghỉ, đại thái thái nói là tôi có thể chơi cùng Tiểu Bắc.”


“Không phải là chuyện liên quan tới tiểu thiếu gia, cô cùng tôi đi gặp đại thái thái là biết liền.”


Phúc Bác nói với vẻ nghiêm túc và gấp gáp.


Lương Nặc thu về chiếc điện thoại đang ở trong tay Tiểu Bắc, xoa xoa đầu cậu bé nói: “Vậy cô đi trước nhé, cô tự chơi một mình một lúc ,lát nữa cô lại tới chơi với con!”


Trong phòng khách.


Đại thái thái đang ngồi ở vị trí chủ nhân với bộ dạng vênh váo hung hăng.


Lương Nặc đột nhiên liên tưởng tới hình ảnh nhị thái thái nằm trên vũng máu, cô khẽ rùng mình, đại thái thái dường như rất hài lòng trước sự sợ hãi của Lương Nặc đối với bản thân mình, bà ta chỉ tay xuống chiếc ghế bên cạnh nói: “Ngồi xuống rồi nói.”


Trong lòng Lương Nặc dần dần lấy lại được bình tĩnh, nhớ lại lời Bắc Minh Dục tối quan dạy cô, cô liền lắc đầu, tỏ vẻ rất sợ hãi.


“Không, không cần đâu ạ, con đứng cũng được rồi!”


Đại thái thái càng hài lòng hơn.


“Hôm qua ta và nhị thái thái cãi nhau, cô đã nghe được những gì?”


Lương Nặc lắc đầu như sợ hãi lắm: “Không....không nghe được gì ạ, con vừa mới đưa tiểu thiếu gia về phòng thì liền nghe thấy ở tầng hai có tiếng nói, nhất thời tò mò mới đang định lại gần xem xem, nhưng ai biết được nhị thái thái đột nhiên xông ra.”


“Có thật là không nghe thấy gì không?”


Đại thái thái nheo mày, chất vấn.


Lương Nặc lắc đầu với vẻ hốt hoảng và thật thà hơn bao giờ hết: “Thật ạ, thật là con không nghe thấy gì hết!”


“Nghe nói tối qua cô và tam thiếu gia đã tới bệnh viện thăm nhị thái thái rồi?” bà ta lời lẽ sắc sảo, giọng nói hăm dọa: “Bình thương quan hệ của các người cũng chẳng ra làm sao?”


“Đó là vì con hơi áy náy về việc nếu hôm qua con không lùi xuống tránh đi thì chưa chắc nhị thái thái đã bị ngã như thế!”


Đại thái thái nhìn chằm chằm vào mặt Lương Nặc một lúc, sau đó xua tay: “Ta còn có khách phải gặp, cô đi đi.”


Lương Nặc như thể có được sự đại xá, cúi đầu chào ngoang ngoãn sau đó hốt hoảng vội rời đi.


Phúc Bác nhìn theo bóng dáng hấp tấp của Lương Nặc, ông ta cất lời đoán: “Xem ra tam thiếu phu nhân đúng là không nghe thấy gì cả, đại thái thái có thể yên tâm rồi!”


“Yên tâm?” đại thái thái lạnh lùng cười hắt ra, nói: “Có thể yên tâm thực sự được hay không còn chưa chắc.”


Phúc Bác không hiểu: “Đại thái thái....”


“Ta cướp đi đứa con trai của cô ta, đán lẽ cô ta phải hận chết ta mới đúng, nếu hôm qua thật sự không nghe thấy gì thì hôm nay phải đường đường chính chính không tỏ ra sợ hãi mới phải.”


Phúc Bác đoán chừng: “Nhưng tam thiếu phu nhân dì gì cũng chỉ là một cô gái mới hai mươi tuổi đầu, hôm qua nhìn thấy cảnh máu me be bét đó nhất thời sợ hãi đại thái thái cũng là điều có thể xảy ra.”


“Đó chỉ là một mặt thôi.” Ánh mắt đại thái thái đã cho thấy có sự tính toán, bà ta nói: “Dù thế nào đi chăng nữa, để cho cô ta ở lại trong Thẩm viên là ta đã có chút không yên tâm rồi.”


“Tam thiếu gia nhất định sẽ không để cho cô ta rời đi.”


Đại thái thái cười khểnh: “Tình cảm giữa nam nữ nhìn thì có vẻ bền vững không gì phá vỡ nổi nhưng trên thực tế thì chỉ giống như bong bóng mà thôi, khẽ chạm vào là vỡ.”


...............


Về tới phòng mình, Lương Nặc thở phào một hơi nhẹ nhõm.


Đi vào phòng tắm, cô nhanh tay mở vòi nước ra, sau đó gọi điện thoại cho Bắc Minh Dục, cũng không biết rốt cuộc ở đầu dây bên kia đang diễn ra chuyện gì mà có vẻ ồn ào.


“Thiếu gia anh đang ở đâu?”


“Công trường!” mãi sau Bắc Minh Dục mới trả lời ngắn gọn, hình vừa nói chuyện với cô vừa đang thương lượng gì đó với người khác, một lúc sau lại hỏi Lương Nặc: “Sao thế? Đột nhiên gọi điện thoại cho anh, xảy ra chuyện gì à?”


“Không!” Lương Nặc cân nhắc một lúc rồi mới nói ngắn gọn vào chủ đề chính: “Đại thái thái vừa tìm gặp em thật, có điều em không biết chắc rằng bà ta có tin em thật hay không.”


“Tin thật hay không thì rất nhanh thôi sẽ biết!” giọng nói Bắc Minh Dục có lúc thì to có lúc thì nhỏ: “Tối qua mua những đồ kia cho em em đều cất đi chưa?”


“Em cất kỹ rồi!”


“Cẩn thận một chút, nếu bà ta muốn ra tay, nhất định sẽ cố ý bảo anh rời đi.”


Lương Nặc nghe thấy phía anh có vẻ ồn ào, cô đoán chắc là Thẩm Cách cũng chẳng để cho anh được yên ổn, cô hít thở sâu lấy lại sự tự tin nói: “Anh yên tâm, anh ở tập đoàn vất vả như thế, em nhất định sẽ không để anh phải lo thêm cho em nữa đâu, tự em sẽ cố gắng.”


Bắc Minh Dục cười hì hì: “Đồ ngốc, hai chúng ta là một, anh cũng không sợ phải lo cho em!”


“Vậy em cũng sẽ cố gắng cùng anh!”


“Ngược lại anh còn muốn lo cho em, dù gì thì như thế cũng mới có thể cho thấy được sự ưu việt của bản thân anh.” Bắc Minh Dục đắc ý cười.


Mặc dù nghe anh nói thì có vẻ rất sảng khoái nhưng Lương Nặc nghe lại có phần tức giận.


“Đợi tới khi Tiểu Bắc về lại với chúng ta, em nhất định ngày nào cũng cho anh nếm mùi thế nào là sự ưu việt của bản thân anh!”


Nói xong, cô liền nhanh chóng cúp máy.


.............


Màn đêm buông xuống, không gian tĩnh mịch.


Thẩm Cách giao cho Bắc Minh Dục một đống công việc, chưa làm hết thì không được về, kiểu này thì chắc lại phải tăng ca tới tờ mờ sáng mất.


Đại thái thái sớm đã đi ngủ rồi, Lương Nặc cảm thấy rất tỉnh táo, trong đầu cô hiện lên vô số những suy nghĩ, cô luôn cố đoán xe, sau khi nhị thái thái ra khỏi phòng đại thái thái thì rốt cuộc muốn nói với cô điều gì.


Lúc trước thì cứ sợ hãi không yên, bây giờ không sao rồi thì lại suy nghĩ lung tung cả.


Trằn trọc cả đêm tới gần một giờ sáng cô mới chìm được vào giấc ngủ.


Trong cơn ngủ mơ màng, dường như có vật gì đó lành lạnh giọt vào mặt cô, Lương Nặc lờ mờ ngửi thấy mùi rượu, nhưng lại cứ tưởng là đang mơ, sau đó cô quay nghiêng người tiếp tục ngủ.


Người đàn ông khẽ cười rồi đột nhiên lên tiếng: “Em dâu ngủ đúng là say thật đấy!”


Lương Nặc giật mình tỉnh giấc.


“Nhị...nhị thiếu gia? Sao anh lại ở đây?”


Lương Nặc sợ hãi lập tức túm chặt lấy chiếc chăn, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thẩm Tịch na, cúi người nhìn chằm chằm vào cô, trên tay còn cầm một cốc rượu.


Hắn dường như một kẻ đã quên hết việc nhị thái thái ngã bị thương đang nằm viện mà lại biến thành một kẻ có việc không làm.


“Sao tôi lại ở đâu?” Thẩm Tịch Nam đưa cốc rượu lên miệng nhấp một ngụm rồi mới từ từ nói: “Chú ba đã kết hôn và cũng có con rồi, người anh hai như tôi vẫn một mình lẻ bóng, em không cảm thấy tôi rất cô đơn à?”


Cô đơn cái đồ quỷ nhà anh!


Lương Nặc lườm hắm: “Bên ngoài đều nói anh có rất nhiều phụ nữ, anh đi mà tìm bọn họ ấy, bây giờ đã là nửa đêm rồi, thiếu gia nói không chừng cũng sắp về, ngộ nhỡ anh ấy hiểu lầm thì không hay.....”


CHƯƠNG 405: NGƯỜI NỬA ĐÊM TRÈO LÊN GIƯỜNG


“Cũng có thể chỉ là thăm dò em thế nào thôi, em cứ nghĩ kỹ trả lời thế nào là được.”


Bắc Minh Dục vỗ nhẹ vào tay cô như động viên an ủi sau đó nói với thư ký Tôn: “Đi tới hiệu thuốc!”


Tư suy của anh thay đổi quá nhanh, Lương Nặc vội vàng hỏi: “Có phải cánh tay anh đau lắm không?”


“Không phải, đi mua giúp em cái đồ để phòng thân!” Bắc Minh Dục liếc nhìn cô cười cười rồi nói giọng tự hào: “Anh nhìn giống cái người mà mới động một tí tới cánh tay đã thành như kẻ bỏ đi thế à? ngốc!”


Lương Nặc bĩu môi vẻ oan ức: “”Thì em cũng chỉ quan tâm anh thôi mà!


Ngày hôm sau.


“Tiểu Bắc, lần trước chiếc xe đồ chơi đó đã bị Phúc Bác giẫm nát.....” Lương Nặc rút điện thoại ra, mở mấy bức ảnh ra rồi đưa cho cậu bé: “Bây giờ con không thể chơi, vậy thì chỉ có thể cho con xem ảnh thế này thôi!”


Tiểu Bắc nhìn chằm chằm vào những bức ảnh với các loại xe đồ chơi, chỉ cần thế thôi cũng làm cậu bé rất vui.


“Con có thích không?” Lương Nặc khẽ hỏi.


Tiểu Bắc gật đầu, ánh mắt như đang cười.


Lương Nặc cũng vui cùng niềm vui của cậu bé, tranh thủ lúc vệ sĩ không để ý cô ghét sát vào tai Tiểu Bắc nói thì thầm: “Cô đã mua một chiếc con thích giấu trong phòng cô, lần sau có cơ hội sẽ đưa con chơi trốn bọn họ.”


Tiểu Bắc đột nhiên mở to hai mắt nhìn như hai viên ngọc, gật đầu lia lịa.


“Tam thiếu phu nhân....” lúc này đột nhiên Phúc Bác chạy tới, thở hổn hển nói: “Hóa ra cô ở đây, tôi đã tìm cô rất lâu rồi!”


“Tìm tôi?” Lương Nặc biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi: “Tìm tôi có việc gì? Bây giờ đang là thời gian nghỉ, đại thái thái nói là tôi có thể chơi cùng Tiểu Bắc.”


“Không phải là chuyện liên quan tới tiểu thiếu gia, cô cùng tôi đi gặp đại thái thái là biết liền.”


Phúc Bác nói với vẻ nghiêm túc và gấp gáp.


Lương Nặc thu về chiếc điện thoại đang ở trong tay Tiểu Bắc, xoa xoa đầu cậu bé nói: “Vậy cô đi trước nhé, cô tự chơi một mình một lúc ,lát nữa cô lại tới chơi với con!”


Trong phòng khách.


Đại thái thái đang ngồi ở vị trí chủ nhân với bộ dạng vênh váo hung hăng.


Lương Nặc đột nhiên liên tưởng tới hình ảnh nhị thái thái nằm trên vũng máu, cô khẽ rùng mình, đại thái thái dường như rất hài lòng trước sự sợ hãi của Lương Nặc đối với bản thân mình, bà ta chỉ tay xuống chiếc ghế bên cạnh nói: “Ngồi xuống rồi nói.”


Trong lòng Lương Nặc dần dần lấy lại được bình tĩnh, nhớ lại lời Bắc Minh Dục tối quan dạy cô, cô liền lắc đầu, tỏ vẻ rất sợ hãi.


“Không, không cần đâu ạ, con đứng cũng được rồi!”


Đại thái thái càng hài lòng hơn.


“Hôm qua ta và nhị thái thái cãi nhau, cô đã nghe được những gì?”


Lương Nặc lắc đầu như sợ hãi lắm: “Không....không nghe được gì ạ, con vừa mới đưa tiểu thiếu gia về phòng thì liền nghe thấy ở tầng hai có tiếng nói, nhất thời tò mò mới đang định lại gần xem xem, nhưng ai biết được nhị thái thái đột nhiên xông ra.”


“Có thật là không nghe thấy gì không?”


Đại thái thái nheo mày, chất vấn.


Lương Nặc lắc đầu với vẻ hốt hoảng và thật thà hơn bao giờ hết: “Thật ạ, thật là con không nghe thấy gì hết!”


“Nghe nói tối qua cô và tam thiếu gia đã tới bệnh viện thăm nhị thái thái rồi?” bà ta lời lẽ sắc sảo, giọng nói hăm dọa: “Bình thương quan hệ của các người cũng chẳng ra làm sao?”


“Đó là vì con hơi áy náy về việc nếu hôm qua con không lùi xuống tránh đi thì chưa chắc nhị thái thái đã bị ngã như thế!”


Đại thái thái nhìn chằm chằm vào mặt Lương Nặc một lúc, sau đó xua tay: “Ta còn có khách phải gặp, cô đi đi.”


Lương Nặc như thể có được sự đại xá, cúi đầu chào ngoang ngoãn sau đó hốt hoảng vội rời đi.


Phúc Bác nhìn theo bóng dáng hấp tấp của Lương Nặc, ông ta cất lời đoán: “Xem ra tam thiếu phu nhân đúng là không nghe thấy gì cả, đại thái thái có thể yên tâm rồi!”


“Yên tâm?” đại thái thái lạnh lùng cười hắt ra, nói: “Có thể yên tâm thực sự được hay không còn chưa chắc.”


Phúc Bác không hiểu: “Đại thái thái....”


“Ta cướp đi đứa con trai của cô ta, đán lẽ cô ta phải hận chết ta mới đúng, nếu hôm qua thật sự không nghe thấy gì thì hôm nay phải đường đường chính chính không tỏ ra sợ hãi mới phải.”


Phúc Bác đoán chừng: “Nhưng tam thiếu phu nhân dì gì cũng chỉ là một cô gái mới hai mươi tuổi đầu, hôm qua nhìn thấy cảnh máu me be bét đó nhất thời sợ hãi đại thái thái cũng là điều có thể xảy ra.”


“Đó chỉ là một mặt thôi.” Ánh mắt đại thái thái đã cho thấy có sự tính toán, bà ta nói: “Dù thế nào đi chăng nữa, để cho cô ta ở lại trong Thẩm viên là ta đã có chút không yên tâm rồi.”


“Tam thiếu gia nhất định sẽ không để cho cô ta rời đi.”


Đại thái thái cười khểnh: “Tình cảm giữa nam nữ nhìn thì có vẻ bền vững không gì phá vỡ nổi nhưng trên thực tế thì chỉ giống như bong bóng mà thôi, khẽ chạm vào là vỡ.”


...............


Về tới phòng mình, Lương Nặc thở phào một hơi nhẹ nhõm.


Đi vào phòng tắm, cô nhanh tay mở vòi nước ra, sau đó gọi điện thoại cho Bắc Minh Dục, cũng không biết rốt cuộc ở đầu dây bên kia đang diễn ra chuyện gì mà có vẻ ồn ào.


“Thiếu gia anh đang ở đâu?”


“Công trường!” mãi sau Bắc Minh Dục mới trả lời ngắn gọn, hình vừa nói chuyện với cô vừa đang thương lượng gì đó với người khác, một lúc sau lại hỏi Lương Nặc: “Sao thế? Đột nhiên gọi điện thoại cho anh, xảy ra chuyện gì à?”


“Không!” Lương Nặc cân nhắc một lúc rồi mới nói ngắn gọn vào chủ đề chính: “Đại thái thái vừa tìm gặp em thật, có điều em không biết chắc rằng bà ta có tin em thật hay không.”


“Tin thật hay không thì rất nhanh thôi sẽ biết!” giọng nói Bắc Minh Dục có lúc thì to có lúc thì nhỏ: “Tối qua mua những đồ kia cho em em đều cất đi chưa?”


“Em cất kỹ rồi!”


“Cẩn thận một chút, nếu bà ta muốn ra tay, nhất định sẽ cố ý bảo anh rời đi.”


Lương Nặc nghe thấy phía anh có vẻ ồn ào, cô đoán chắc là Thẩm Cách cũng chẳng để cho anh được yên ổn, cô hít thở sâu lấy lại sự tự tin nói: “Anh yên tâm, anh ở tập đoàn vất vả như thế, em nhất định sẽ không để anh phải lo thêm cho em nữa đâu, tự em sẽ cố gắng.”


Bắc Minh Dục cười hì hì: “Đồ ngốc, hai chúng ta là một, anh cũng không sợ phải lo cho em!”


“Vậy em cũng sẽ cố gắng cùng anh!”


“Ngược lại anh còn muốn lo cho em, dù gì thì như thế cũng mới có thể cho thấy được sự ưu việt của bản thân anh.” Bắc Minh Dục đắc ý cười.


Mặc dù nghe anh nói thì có vẻ rất sảng khoái nhưng Lương Nặc nghe lại có phần tức giận.


“Đợi tới khi Tiểu Bắc về lại với chúng ta, em nhất định ngày nào cũng cho anh nếm mùi thế nào là sự ưu việt của bản thân anh!”


Nói xong, cô liền nhanh chóng cúp máy.


.............


Màn đêm buông xuống, không gian tĩnh mịch.


Thẩm Cách giao cho Bắc Minh Dục một đống công việc, chưa làm hết thì không được về, kiểu này thì chắc lại phải tăng ca tới tờ mờ sáng mất.


Đại thái thái sớm đã đi ngủ rồi, Lương Nặc cảm thấy rất tỉnh táo, trong đầu cô hiện lên vô số những suy nghĩ, cô luôn cố đoán xe, sau khi nhị thái thái ra khỏi phòng đại thái thái thì rốt cuộc muốn nói với cô điều gì.


Lúc trước thì cứ sợ hãi không yên, bây giờ không sao rồi thì lại suy nghĩ lung tung cả.


Trằn trọc cả đêm tới gần một giờ sáng cô mới chìm được vào giấc ngủ.


Trong cơn ngủ mơ màng, dường như có vật gì đó lành lạnh giọt vào mặt cô, Lương Nặc lờ mờ ngửi thấy mùi rượu, nhưng lại cứ tưởng là đang mơ, sau đó cô quay nghiêng người tiếp tục ngủ.


Người đàn ông khẽ cười rồi đột nhiên lên tiếng: “Em dâu ngủ đúng là say thật đấy!”


Lương Nặc giật mình tỉnh giấc.


“Nhị...nhị thiếu gia? Sao anh lại ở đây?”


Lương Nặc sợ hãi lập tức túm chặt lấy chiếc chăn, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thẩm Tịch na, cúi người nhìn chằm chằm vào cô, trên tay còn cầm một cốc rượu.


Hắn dường như một kẻ đã quên hết việc nhị thái thái ngã bị thương đang nằm viện mà lại biến thành một kẻ có việc không làm.


“Sao tôi lại ở đâu?” Thẩm Tịch Nam đưa cốc rượu lên miệng nhấp một ngụm rồi mới từ từ nói: “Chú ba đã kết hôn và cũng có con rồi, người anh hai như tôi vẫn một mình lẻ bóng, em không cảm thấy tôi rất cô đơn à?”


Cô đơn cái đồ quỷ nhà anh!


Lương Nặc lườm hắm: “Bên ngoài đều nói anh có rất nhiều phụ nữ, anh đi mà tìm bọn họ ấy, bây giờ đã là nửa đêm rồi, thiếu gia nói không chừng cũng sắp về, ngộ nhỡ anh ấy hiểu lầm thì không hay.....”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK