Ánh mắt lạnh lùng và thờ ơ của cô làm cho tâm trí Bắc Minh Dục như ngưng lại, anh chỉ có thể quay đầu đi để che giấu cảm xúc và tránh ánh mắt đó, vừa quay đầu anh vừa nói: “Đặt những thứ linh tinh đó xuống, về phòng đi ngủ, ngày mai sẽ có người đến trị bệnh cho em.”
“Vâng!”
Lương Nặc ngoan ngoãn đặt chiếc túi trong tay xuống, bước nặng nề về phòng.
Bắc Minh Dục liếc nhìn chiếc túi trên ghế sô pha, thư ký Tôn lập tức hiểu ý thu dọn, đột nhiên kêu lên: “Thiếu gia, hóa ra thiếu phu nhân mua quà cho cậu.”
“Anh nói cái gì?”
Anh bước nhanh tới chiếc túi đựng đầy những thứ linh tinh, thư ký Tôn từ bên trong rút ra một chiếc hộp, trên chiếc hộp còn dán một tấm thiệp hình con bướm rất đẹp, bên trong là một tờ giây trắng nho nhỏ.
“Em sẽ cố gắng nhớ lại mọi thứ, anh nhất định phải vui lên đấy!”
...........
Bắc Minh Dục vào phòng thì phát hiện Lương Nặc đang nằm co mình trong chăn, trên giường còn có mấy chiếc túi xách, cũng không biết rốt cuộc cô đã ngủ hay chưa.
Nhớ tới chiếc cà vạt đố, tinh thần anh có chút phức tạp.
Đi vào phía trong hai bước, chỉ lờ mờ nhìn thấy trán cô ló ra ngoài, hơi thở ổn định, hình như cô đã ngủ say rồi, nhưng đôi vai đang rung lên đã tố cáo hành động giả vờ của cô.
Không nói gì, Bắc Minh Dục đi vào trong nhà tắm vệ sinh cá nhân.
Khi đi ra, anh nhẹ nhàng bỏ chăn lên và nằm xuống, Lương Nặc đột nhiên di người mình tới mép giường, anh kịp thời đưa tay ra kéo cô lại: “Em làm gì đấy?”
Lương Nặc nhanh chóng kiếm cớ: “Hình như hơi lạnh, em đi lấy thêm một cái chăn nữa.”
“Điều hòa luôn để ở nhiệt độ không thay đổi mà!”
Lương Nặc lại lạnh nhạt nói một câu: “Em ít mỡ, sợ lạnh.”
Bắc Minh Dục nhìn bộ dạng cô lúc này anh đột nhiên cảm thấy rất giống với hình ảnh những ngày đầu anh gặp cô, anh cười, đáp lại: “Lúc chiều khi em ta ngoài anh đã bảo thư ký Tôn đem những chiếc chăn khác đi giặt rồi, không còn cái nào đâu.”
Căn phòng bỗng nhiên yên lặng vài giây.
Lương Nặc giống như một quả bóng xì hơi, lại nằm xuống, cơ thể cô co rúm lại căng thẳng, cô nói: “Anh...anh chê em không bình thường, vậy thì anh không nên đụng vào em đâu đấy!?”
“Anh chê em khi nào?”
Lương Nặc mím chặt môi không nói gì, Bắc Minh Dục đột nhiên đưa tay ra, luồn qua eo cô kéo cả người cô ôm trọn trong lòng mình, Lương Nặc lập tức muốn thoát ra, muốn kéo tay anh ra, cô nói: “Không muốn!”
“Đừng làm ồn, anh có làm gì đâu!” anh kịp thời nói một câu trấn tĩnh cô lại, rồi lại từ từ nói: “Cũng muộn rồi, chúng ta ngủ thôi.”
Anh giữ yên người cô, ôm chặt lấy cô áp sát vào cơ thể mình.
Một luồng hơi ấm nóng truyền ra từ lưng cô, Lương Nặc vốn dĩ đã không vui rồi, anh làm thế này khiến cô thấy khó chịu, cô dùng tay mình đẩy anh ra: “Anh đừng có mà dựa sát như thế, em không ngủ được.”
“Ừm.”
“Vậy anh dậy đi, hoặc là em sẽ ra ghế sô pha ngủ.”
“Ừm.”
Một lúc lâu sau, bàn tay anh ôm lấy em cô vẫn không bỏ ra.
Tuy anh không có thêm hành động gì, thế nhưng cái tư thế bị động này, lúc nào cũng có thể bị anh tấn công làm cho Lương Nặc thấy thật nguy hiểm, hơi thở phía sau lưng dần dần ổn định, cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ra và muốn thoát ra.
Người đàn ông cơ thể cứng đơ cô có làm gì cũng không làm anh động đậy.
Cứ như thế hình như cũng phải mười mấy phút đồng hồ, Lương Nặc không có cách nào thoát ra khỏi bàn tay anh, ngược lại, cơ thể cô toàn thân nóng lên, toát hết mồ hôi.
Ức chế, tức giận, tủi thân.
Một loạt những cảm xúc xuất hiện và kéo dài, cuối cùng mệt quá cô cũng ngủ thiếp đi trong vòng tay anh.
........
Tối hôm đó, Tăng Tử Hào được Đặng Vũ cho người đi thâu đêm đưa tới Âu Thành.
Tăng Du nhìn người đàn ông trước mặt với cơ thể gầy còm, tóc tai bù rù, người đàn ông này quá khác so với người anh trai tuấn tú, sạch sẽ và bóng bẩy của cô ta, cô ta nheo mày hỏi: “Anh?”
“Em gái!” Tăng Tử Hào dường như muốn nhảy bổ lại ôm lấy Tăng Du nhưng bị cô ta giữ lại, nói: “Sao anh lại thành ra bộ dạng thế này?”
“Tất cả đều tại lão già Đặng Vũ đó!” Tăng Tử Hào nghiến răng nói: “Ông ta nhốt anh dưới tầng hầm, nhiều ngày không được nhìn thấy ánh mặt trời, em gái em biết không, dưới tầng hầm đó có chuột, chỗ nào cũng đầy mùi mốc, anh sợ lắm, sợ sau này sẽ không được gặp em nữa.”
Tăng Du vỗ vỗ nhẹ vào vai Tăng Tử Hào, an ủi: “Anh đừng sợ, sau này anh sẽ rất an toàn.”
“Cũng không biết Tống Thần Mặc thế nào rồi? Kể từ sau khi anh bị bắt, chưa có khi nào liên lạc được với anh ấy.”
Tăng Tử Hào trùng hai mắt xuống, nhưng vẫn không thể che giấu được sự quan tâm của anh ta đối với Tống Thần Mặc.
Tăng Du thở dài: “Lo cho bản thân chúng ta trước đã!”
“Em...em nói thế là ý gì? Tống Thần Mặc làm sao rồi?”
“Anh ta....”
“Em mau nói đi!”
“Nhà máy cũ đó bốc cháy, Tống Thần Mặc lại ở bên trong đó, hơn nữa chân anh ta bị thương, vì thế....”
Hơi thở của Tăng Tử Hào như dừng lại: “Anh ấy chết rồi?!”
“Không!” Tăng Du vội vàng giải thích: “Chỉ bị rơi vào tình trạng hôn mê sâu thôi, được sư phụ cứu chữa nên đã thoát khỏi sự nguy hiểm về tính mạng rồi, anh cứ yên tâm, Tống Thần Mặc là người anh yêu, em sẽ không để cho anh ấy xảy ra chuyện đâu.”
“Còn chưa hỏi em, sao em lại ở đây?”
“Lương Nặc trúng loại thuốc do sư phụ mới nghiên cứu ra, bây giờ bọn họ mời em tới đây để điều trị cho cô ta.”
Tăng Tử Hào nghiến răng, ánh mắt anh ta đầy thù hận, anh ta cười hắt ra một tiếng lạnh lùng: “Em gái, anh muốn nhờ em giúp một việc, có được không?”
Tăng Du dường như rất biết thời thế, nói: “Anh à, chúng ta bây giờ đang ở vào thế yếu, anh đừng có được voi đòi tiên nữa.”
“Nhưng bọn họ đã ngăn cách anh và Thần Mặc, lại hại anh thành ra thế này! Lẽ nào bắt anh phải nuốt cục hận này vào trong à?” Tăng Tử Hào phẫn nộ nói: “Kể cả em có trị khỏi cho Lương Nặc, Đặng Vũ cũng sẽ không tha cho anh đâu!”
.............
Ngày hôm sau, Tăng Du đồi thay đổi điều kiện.
Bắc Minh Dục đột nhiên đứng phắt lên, cười lạnh lùng một tiếng: “Ai làm cho cô to gan lớn mật thế, dám mở miệng ra điều kiện với tôi?”
“Loại thuốc này sư phụ tôi nghiên cứu ra là loại mới nhất, từ trước tới giờ sư phụ luôn ngồi chung trên một chiếc thuyền với Tống gia, thế cũng có nghĩa là, mười mấy năm tiếp theo, trên thế giới này cũng chỉ có tôi có thể trị khỏi cho Lương Nặc!” Tăng Du nói lời chắc nịch, cô ta nói tiếp: “Nếu anh chịu sống với cô ta cả đời trong cái bộ dạng ngây ngây dại dại đó thì coi như tôi chưa nói gì cả!”
Thư ký Tôn cũng không nhịn thêm được nữa: “Cô là cái đồ phụ nữ quá ngạo mạn.”
“Tôi ngạo mạn, nhưng tôi có bản lĩnh!” Tăng Du nói: “Cưới tôi, hay là giết tôi, tự anh quyết định đi.”
Cô ta vừa dứt lời, dây thần kinh trên đầu Bắc Minh Dục căng lên như dây đàn: “Cô muốn uy hiếp tôi?”
Thư ký Tôn cũng hít thở thật sâu, nói: “Tăng tiểu thư, nếu cô có thể trị khỏi bệnh cho thiếu phu nhân chúng tôi sẽ vô cùng cảm ơn, thậm chí còn có thể giúp cô và anh trai cô có được những thứ mà hai người muốn, thế nhưng thiếu gia và thiếu phu nhân ân ái như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm chia cắt bọn họ, lẽ nào cô không sợ chúng tôi sẽ giết chết Tăng Tử Hào?”
Tăng Du đến nghe cũng chẳng thèm nghe, liền quay người bước đi: “Ra được quyết định rồi thì hãy tìm tôi.”
Anh cô ta đã nói rồi, Bắc Minh Dục sẽ không lấy Lương Nặc ra để đặt cược.
Trong tay cô ta cũng ướt đẫm mồ hôi.
Sau khi Tăng Du rời đi, Bắc Minh Dục bực dọc hất tất cả đống tài liệu trên bàn xuống, ánh mắt anh tối sầm lại nhìn u ám: “Mẹ kiếp!”
Lý Tranh Diễn tới tìm Bắc Minh Dục, từ phía xa đã nhìn thấy bóng dáng Tăng Du.