Vừa thu dọn đồ đạc Lương Nặc vừa nói: “Nếu bây giờ anh ra viện thế này, liệu đại thái thái có ép chúng ta rời khỏi Âu Thành không?”
Bây giờ Tiểu Bắc mới về tới Lục gia, cũng không biết rốt cuộc sống cuộc sống thế nào, để cô rời đi như thế này, cô không an tâm.
Bắc Minh Dục đứng trước gương chải lại mái tóc, nghe thấy vậy, nheo mày nói: “Chúng ta không đi.”
“Thế đại thái thái?”
“Tự anh khác có cách.” Đột nhiên ánh mắt Bắc Minh Dục lóe lên sự thù hận, giống như một con sói, anh hỏi: “Lương Nặc, nếu một ngày em phát hiện có người cố ý phá hoại, làm phân cách ba người nhà chúng ta thì em sẽ làm thế nào.”
Lương Nặc hỏi lại: “Ai?”
“Giả thiết là như thế.”
Lương Nặc nắm chặt tay: “Từ trước tới nay lúc nào em cũng chỉ muốn sống những ngày tháng yên bình hạnh phúc, không muốn tự nhiên đắc tội với ai cả, thế nhưng nếu bọn họ đến để phá hoại hạnh phúc gia đình chúng ta, vậy thì....em sẽ liều mạng với bọn chúng!”
Hai người đi ra khỏi bệnh viện, xe đã được chuẩn bị sẵn, Lương Nặc lên xe rồi mới phát hiện ra tài xế chính là thư ký Tôn!
“Thư ký Tôn? Anh tới từ khi nào vậy?”
“Chào thiếu phu nhân!” thư ký Tôn nhìn Lương Nặc qua gương, giải thích: “Tối qua thiếu gia bảo tôi kể cả đi đêm cũng phải tới, thế nên tôi vừa mới đến nơi thôi.”
“Anh ngồi máy bay lâu như thế chắc chắn là mệt rồi, không cần phải đích thân tới đón chúng tôi thế này.” Lương Nặc nói quan tâm.
“Tôi cũng không mệt!” Thư ký Tôn vừa cười vừa trả lời.
Lúc này Bắc Minh Dục đã cho hành lý vào xe và cũng ngồi vào xe, thư ký Tôn lập tức đem một tập tài liệu đưa cho anh: “Thiếu gia, tôi biết anh hôm nay xuất viện nên đặc biệt tới để đón anh, nhưng vừa nãy tôi chỉ đi vào nhà vệ sinh có một tí, đã có người đem tập tài liệu này vứt vào trong ghế xe.”
Bắc Minh Dục nheo mày: “Có nhìn được là ai không?”
Thư ký Tôn lắc đầu: “Không, khi tôi trở lại thì phát hiện khóa cửa xe đã bị phá hỏng, mới đầu tôi còn tưởng là có trộm, nhưng khi vào xe kiểm tra thì không phát hiện thấy mất gì, chỉ thấy có thêm tập tài liệu này trên xe thôi.”
“Là cái gì vậy?”
Lương Nặc tò mò nhướn đầu xem bên trong là cái gì.
Bắc Minh Dục đột nhiên đánh khẽ vào tay cô, lườm một cái lạnh lùng: “Ngộ nhỡ là thuốc nổ thì em cũng vội mở à?”
Lương Nặc co rúm người lạnh tránh anh: “Không phải chứ?”
“Thiếu gia đừng đùa thiếu phu nhân nữa.”
Lương Nặc đấm vào ngực anh vẻ trách mắng: “Anh lại lừa em.”
Bắc Minh Dục túm lấy tay cô, nhìn cô nói vẻ rất nghiêm túc, ánh mắt có chút sợ hãi: “Không phải là lừa em, có điều cẩn thận một chút thì vẫn hơn!”
Nói xong, anh mở túi tài liệu ra, ánh mắt trùng xuống song lại có chút ngạc nhiên.
Bên trong là một tập tài liệu.
Lương Nặc cầm tập tài liệu ra nhìn, đột nhiên mắt tròn xoe, mồm há hốc, rất nhanh sau đó nước mắt chảy ra ròng ròng, cô kích động quá ngất xỉu đi.
.................
Tại Thẩm gia.
Đại thái thái và nhị thái thái ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, cười cười nói nói, nhìn có vẻ như hòa hợp nhau lắm vậy, Tiểu Bắc ngồi bên cạnh lặng lẽ giữa hai người, không nói lời nào, cúi đầu ăn cơm.
“Tiểu thiếu gia hình như càng ngày càng nghe lời hơn rồi.” Phúc Bác đột nhiên cười cười nói một câu, sau đó cầm đũa định gắp thức ăn cho Tiểu Bắc, đại thái thái lạnh lùng đưa đũa ra kẹp lấy đũa ông ta nói: “Để tôi.”
“Vâng!”
Phúc Bác lùi ra phía sau một bước, quay đầu nói với người giúp việc: “Xem xem súp hòa nhài giúp tăng cường thị lực của tiểu thiếu gia đã được chưa? Đừng để tiểu thiếu gia phải đợi lâu, hiếm khi tâm trạng tiểu thiếu gia tốt như thế này.”Đại thái thái chọn một miếng thịt không to không nhỏ đặt vào bát Tiểu Bắc.
“Ăn mãi những thứ kia thì có tác dụng gì? Ăn cánh gà đi!”
Tiểu Bắc mím môi nhìn miếng cánh gà, dính đầy cái cánh là nước sốt và lá hành, im lặng khoảng hai giây, cậu bé từ từ gắp miếng cánh lên cho vào mồm cắn một miếng.
Đại thái thái thấy vui trước thái độ nghe lời của cậu, đưa tay lên định xoa đầu Tiểu Bắc nhưng cậu bé đã kịp nghiêng người về phía sau ghế né đi.
Bàn tay đại thái thái lơ lửng trên không trung.
Nhị thái thái bật cười lạnh lùng: “Chị à, em đúng là không biết rốt cuộc chị nhìn thấy nó có điểm gì đặc biệt nữa, ngơ ngơ ngác ngác cả ngày không nói câu nào, lại gặp trở ngại trong việc giao tiếp với người khác, chẳng lẽ chị thực sự muốn đem sản nghiệp đặt vào tay nó? Đã ngốc thì có làm thế nào cũng không thành tài được, chị lại mời bao nhiêu chuyên gia đến dạy nó như thế, chẳng phải càng dạy càng đần đấy à? em nuôi A Hòa ba năm, ít nhất nó còn biết vẫy đuôi khi nhìn thấy chủ nhân, đằng này nó thì hiểu cái gì?”
A Hòa là giống chó samoyed.
Phúc Bác hắng giọng hai tiếng: “Nhị thái thái, tiểu thiếu gia cũng chẳng phải đồ ngốc, thái thái việc gì phải nói những lời như thế trước mặt cậu ấy?”
“Ồ, chị cả chị nghe xem? Em ở Thẩm gia bao nhiêu năm như thế, vậy mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy người dưới chỉ trích chủ nhân thế này đấy?” nhị thái thái bĩu môi, cố ý kéo dài giọng nói: “Có phải sau này em còn chẳng bằng một đứa người hầu không? Chị cả, trước đây chị em ta không phải đã nói rồi sao....”
“Đủ rồi!” đại thái thái đột nhiên đập tay xuống bàn, lạnh lùng lườm Phúc Bác: “Ta nói chuyện với lão nhị, làm gì có phần của nhà ngươi hả?”
“Vâng, đại thái thái.”
Phúc Bắc cúi người lùi về phía sau, ngậm chặt miệng không nói thêm một lời nào.
Nhị thái thái khinh bỉ nhìn Phúc Bác, hai tay khoanh trước ngực, mỉm cười đắc ý.
Đại thái thái lại quay ra nói với nhị thái thái: “Còn cô nữa đấy, tự cô là cái loại gì thì trong lòng cô biết rõ nhất, lần sau nếu còn trước mặt tiểu thiếu gia ăn nói linh tinh nữa thì sau này không cần nói nữa.”
Nhị thái thái không phục: “Chị cả, chị đừng có quên....”
“Đại thái thái, tam thiếu gia và tam thiếu phu nhân tới rồi.” đúng lúc này, người canh gác cửa chạy vào, nói với hai người đang cãi nhau.
“Nó tới làm cái gì?” nhị thiếu gia quay ra nhìn nheo mày hỏi.
Đại thái thái liếc mắt nhìn Phúc Bác, giọng gằn xuống nói: “Để bọn chúng vào.”
Phúc Bác thấp giọng nói: “Đại thái thái, có cần đưa tiểu thiếu gia vào trong không ạ?”
“Không cần!” đại thái thái thở hắt ra một tiếng, cầm tờ giấy ăn bên cạnh lau miệng, nở nụ cười mưu mô: “Nếu bọn chúng đã dám tới, chắc là đã đều biết cả rồi.”
Phúc Bấc đột nhiên cúi thấp đầu: “Là do tôi làm việc không tới nơi tới chốn!”
Khi Bắc Minh Dục đưa Lương Nặc đi vào đại sảnh phòng khách, Lương Nặc liếc mắt đã nhìn thấy Tiểu Bắc đang ngồi trước bàn ăn giống như một hoàng tử, con tim cô đột nhiên thắt lại: “Tiểu Bắc!”
Hóa ra, Tiểu Bắc đúng là bị Thẩm gia bế đi.
“Cô....” Tiểu Bắc quay đầu lại, đột nhiên lên tiếng.
Đại thái thái giật mình quay đầu nhìn chằm chằm Tiểu Bắc, ánh mắt hơi sốc: “Phúc Bác, tiểu thiếu gia vừa....”
“Đại thái thái, không sai, tiểu thiếu gia đúng là vừa lên tiếng gọi rồi!”
Tiểu Bắc nhảy xuống từ trên ghế, hai tay hai chân bé tí chạy tới bên cạnh Lương Nặc, nhưng Phúc Bác đã kịp thời ôm eo cậu bé bế lên, cảnh cáo: “Tiểu thiếu gia đừng có chạy lung tung.”
“Bỏ tôi ra!” Tiểu Bắc vùng vẫy trong tay Phúc Bác: “người xấu, người xấu....cô...cô ơi....”
Nước mắt Lương Nặc đột nhiên tuôn ra, hận không thể xông lên cướp lấy Tiểu Bắc trong tay của Phúc Bác, Bắc Minh Dục nhanh tay kéo Lương Nặc lại, để cô cố gắng giữ bình tĩnh.
“Mẹ cả, về việc của Tiểu Bắc, có phải mẹ nợ con một lời giải thích?”
Bắc Minh Dục nheo mày, ánh mắt sáng quắc, hùng hùng hổ hổ.
Đại thái thái từ từ đứng lên, nói giọng chắc chắn: “Giải thích? Ta cần phải giải thích cái gì chứ? ở đây không có ai là Tiểu Bắc cả, chỉ có Thần Thần!”