Bên trong có ba bản báo cáo kết quả kiểm tra, ánh mắt Lương Nặc nhìn chằm chằm vào bản báo cáo kết quả sau cùng: “Andy và Tiểu Bắc không hề có quan hệ huyết thống; Lục Cách và Tiểu Bắc không có quan hệ huyết thống,Lục Sâm và Tiểu Bắc không có quan hệ huyết thống.”
“Chẳng trách bọn họ đối xử lạnh nhạt với Tiểu Bắc như vậy!” Lương Nặc bóp nát bản cáo trong tay phẫn nộ: “Có được bản báo cáo kết quả này rồi, tòa án chắc sẽ không nói rằng không đủ tài liệu để lập án nữa?”
Bắc Minh Dục lắc đầu: “Quan tào rất có khả năng đã bị mua chuộc rồi.”
“Vậy thì làm thế nào? Bọn họ không phải là người thân của Tiểu Bắc, nhưng lại bế Tiểu Bắc đi....ngộ nhỡ lại ngược đãi nó thì làm thế nào?” Lương Nặc hốt hoảng bám lấy cánh tay Bắc Minh Dục lắc liên tục, đứng ngồi không yên: “Không được, em không thể để ngồi yên dương mắt lên mà nhìn được.”
Bắc Minh Dục kéo phắt cô lại: “Em nhìn lại bản thân em xem, bây giờ thành ra cái gì rồi? nếu đã biết là Lục gia, lẽ nào còn sợ bọn họ có thể chạy mất à? em hãy nghỉ ngơi đi đã!”
“Thế nhưng....”
“Không có thế nhưng gì hết, em mà không chịu nghỉ ngơi bây giờ anh xử em đấy!”
Sống mũi Lương Nặc thấy cay cay, cô đập mạnh cho anh một cái: “Bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn đáng ghét như thế?!”
“Trước khi có sự xuất hiện của em thì Tiểu Bắc cũng đã ở Lục gia bốn năm trời, cũng đã có làm sao.” Bắc Minh Dục như cưỡng chế lôi cô xuống giường, ôm cô vào lòng: “Nhưng nó vừa mới xuất hiện thì em giống như một kẻ phát điên lên ấy.”
Lương Nặc bĩu bĩu môi, tỏ ý không vui.
Bàn tay cô luồn vào eo anh, tới chỗ thịt mềm nhất cô véo cho anh một cái thật mạnh, miệng còn nói: “Em điên rồi đấy, thế nên giờ em đang làm cái việc mà một kẻ điên thường làm đây này!”
Cô véo làm cho Bắc Minh Dục cau mày nhăn mặt.
“Mưu sát chồng?”
“Hức, thế ai cho anh nói em........?”
...............
Bắc Minh Dục tìm người ngấm ngầm điều tra về Lục gia, kết quả điều tra cho thấy Lục gia là gia tộc giàu có thứ ba tại Âu Thành.
Tình hình bây giờ do Lục gia kiểm soát.
Lục Cách xuất thân là quân nhân, làm việc nhanh nhẹn dứt khoát, sau đó rời bỏ quân đội tham gia vào kinh doanh, công việc kinh doanh thuận buồm xuôi gió, rất nhanh sau đó đã có một chỗ đứng cho riêng mình ở Âu Thành.
Nhưng ông ta chỉ có một người con trai, cưng chiều quá độ, ngược lại cậu ta trở thành một kẻ tiêu biểu cho tầng lớp cậu ấm con chiêu của những gia đình giàu có.
Ham ăn lười làm, lại còn rất háo sắc.
Nắm được càng ngày càng nhiều tài liệu, Lương Nặc không chờ đợi thêm mà lập tức đi tìm một luật sư có tiếng ở Âu Thành, cô muốn đưa việc này ra tòa và giành lấy quyền nuôi Tiểu Bắc.
“Đây là tất cả tài liệu, phiền ông!”
Lương Nặc đem tất cả tài liệu đều đưa cho luật sư.
Luật sư lật qua lật lại xem một lượt, sau đó có vẻ khó khăn nói: “E rằng có những khó khăn nhất định.”
“Nếu không khó thì tôi cũng đã không tìm tới ông.”
Luật sư thản nhiên nói: “Người ở Âu Thành phân thành hai loại, người có tiền và người không có tiền, tất cả những sự đối đãi mà họ nhận được cũng hoàn toàn không giống nhau, từ việc cô nói rằng cô đã nộp đủ tài liệu nhưng nhân viên tòa án không chịu lập hồ sơ, ý của người ta làm như vậy chắc là cô hiểu?”
Lương Nặc cắn răng, cô đương nhiên hiểu.
“Ở Âu Thành, sức ảnh hưởng của chúng tôi có thể không so được với Lục gia, nhưng chỉ cần ông chịu bỏ công sức, tâm trí ra thực hiện vụ kiện này, tôi đảm bảo chỉ một lần này thôi, số tiền ông thu về sẽ hơn cả năm số tiền ông kiếm được khi làm luật sư.”
Luật sư hai mắt sáng lên, nhìn vào phần tài liệu cô cung cấp, sắc mặt hồ hởi hơn hẳn.
Ông ta đột nhiên đứng lên nhìn Lương Nặc rồi đưa ta ra, cười cười nói: “Lương tiểu thư rất thẳng thắn, vậy được, để tôi nghiên cứu tài liệu này trước đã, nắm được những tình hình cơ bản, sẽ trả lời cô trong thời gian sớm nhất.”
................
Tìm luật sư xong, Lương Nặc lại đi tới mấy công ty thám tử.
Lương Nặc tìm bọn họ để muốn giúp cô điều tra về nội tình cũng như các mối quan hệ gia đình của Lục gia, thử tìm cách chứng minh nội bộ Lục gia có những mối quan hệ không hòa thuận, có hiện tượng ngược đãi trẻ em.Nhưng khi màn đêm vừa buông xuống, cô vừa bước chân ra khỏi văn phòng thám tử thì nhận được điện thoại.
“Xin lỗi Lương tiểu thư, gần đây chúng tôi sự vụ nhiều, nhất thời không có người để thực hiện công việc mà cô đã đề xuất.”
“Xin lỗi Lương tiểu thư, người nhận hồ sơ cô đưa của văn phòng thám tử chúng tôi đột nhiên bị bệnh phải nhập viện rồi, nếu cô vội muốn có kết quả thì mời cô hãy tìm tới một văn phòng thám tử khác đi ạ!”
“Xin lỗi Lương tiểu thư.....”
Lương Nặc tức giận cúp luôn điện thoại.
Lúc trước khi cô đi tìm những văn phòng thám tử và luật sư đều đã đưa ra giá rất cao, đối phương căn bản là đã đồng ý ngay tại thời điểm đó, thậm chí cô còn giao cả tiền đặt cọc rồi, nhưng bây giờ, lại cũng một lúc nuốt lời, cái này chẳng phải đã chứng minh cho việc chắc chắn có người đứng đằng sau à?
Trên đường về cô nghe được những cái cớ khác nhau của đối phương, trong lòng cảm thấy vừa thật nực cười, vừa đáng khinh bỉ.
Về tới bệnh viện, Bắc Minh Dục dường như sớm đã biết ngày hôm nay cô đi là chẳng được việc gì.
“Người của Lục gia đúng là không biết xấu hổ.”
Cô co rúm người ngả vào lòng anh, hít thở thật sâu, nghe tiếng nhịp tim anh đập, dần dần cũng bình tĩnh trở lại.
“Không vội.” Bắc Minh Dục thỉnh thoảng lại vỗ nhẹ vào lưng cô, an ủi: “Anh đang tìm một người, sau khi liên hệ được với người đó thì Lục gia không còn là vấn đề nữa.”
“Người nào?” Lương Nặc tò mò ngẩng đầu lên nhìn anh: “Lẽ nào là....anh cũng quen biết với quan tòa à?”
“Đương nhiên không phải.” Bắc Minh Dục cốc vào đầu cô một cái: “Là một người mà có thể đối đầu được với đại thái thái! Ba anh sau khi mất vì không có di chúc, nên đại thái thái với tư cách là vợ danh chính ngôn thuận đã nắm giữ đa phần tài sản, nhưng trong tập đoàn lại có một người là chú Đỗ người thể hiện rõ lập trường là không chung chiến tuyến với bà ta, có điều những năm gần đây chú Đỗ đó đã di cư ra nước ngoài, có thể thuyết phục được chú ấy quay về quả là khó.”
Tít tít.
Lương Nặc còn đang muốn hỏi thêm vài câu thì điện thoại trong túi cô đột nhiên đổ chuông.
Là một số máy lạ chưa từng gọi đến máy cô.
Lương Nặc hoài nghi ấn nút nghe: “A lô?”
“..........”
Đầu dây bên kia im lặng, Lương Nặc lại nhìn vào màn hình điện thoại hiện lên số máy, rõ ràng số máy này cô không biết.
“Xin hỏi là ai vậy ạ? Nếu là việc công thì xin hãy liên hệ với trợ lý của tôi.”
Đối phương vẫn không trả lời.
“Ai vậy?” Bắc Minh Dục ngồi bên cạnh hỏi.
Lương Nặc giơ chiếc điện thoại ra, lắc đầu: “Em không biết, họ cũng không nói gì, chắc có thể là gọi nhầm số!”
“Vậy thì cúp máy đi!” Bắc Minh Dục đột nhiên đỡ cằm Lương Nặc lên, hai mắt sáng lên cười: “Hay là chúng ta làm chuyện gì đó vui vui đi.”
Lương Nặc lườm anh, đang định tắt máy thì đầu dây bên kia đột nhiên truyền tới một giọng nói ngập ngừng của trẻ con: “Cô....cô ơi!”
Lương Nặc giật mình toàn thân run lên, cô cầm lấy điện thoại: “Tiểu Bắc?”
Đầu dây bên kia lại im lặng.
Trong đầu Lương Nặc không ngừng hiện về hình ảnh lúc cậu bé bị bế đi, lại còn đôi mắt đỏ hoe nhìn bản thân cô nữa, Lương Nặc mím chặt môi, mấy giây sau mới lấy lại được bình tĩnh.
“Tiểu Bắc, con chịu gọi cho cô rồi có phải là con không trách cô nữa không?” Lương Nặc nhẹ nhàng nói, rồi lại hỏi: “Điện thoại có thể gọi video không? Cô muốn nhìn thấy con, xem xem con bây giờ ở có tốt không....”
Nói rồi, Lương Nặc liền ấn nút gọi video, rất nhanh sau đó đã kết nối được.
Trên màn hình điện thoại là hình ảnh Tiểu Bắc đang đứng thẳng lưng dựa người vào tường, hai tay cầm lấy điện thoại, hai mắt đỏ ngầu, không biết có phải vừa khóc không.
Lương Nặc xót xa: “Cô xin lỗi con, cô bảo đảm sau này sẽ không bao giờ đem con coi thành một người khác, con có thể tha thứ cho cô không? Con trả lại chìa khóa cho cô cô buồn lắm đấy.....”
Tiểu Bắc mím môi do dự một lát mới nói: “Không buồn.”