“Được!”
Lương Nặc cười tươi gật đầu.
Tách tách.
Một bức ảnh ghi lại giây phút hạnh phúc của hai người.
Khi nhìn thấy bức ảnh, Lương Nặc không kìm nén được cảm xúc nước mắt lăn dài trên má, cuối cùng thì cũng có một ngày, cô mặc lên người bộ váy cưới xinh đẹp và gả cho người đàn ông mà cô yêu thương.
Hóa ra hạnh phúc chính ở nơi ngay gần trong tầm tay của chúng ta.
........
Rửa ảnh xong, hai người chuẩn bị về nhà, nhưng lại ở cửa một quán cà phê ngay cạnh đó gặp Lương Bác Văn, ông ta mới đầu đơ người ra sau đó nhìn chằm chằm vào cửa hàng váy cưới mà hai người vừa bước ra.
“Hai đứa muốn kết hôn?”
“Thực ra chúng con sớm đã có giấy đăng ký rồi ạ.” Trong lòng Bắc Minh Dục vẫn luôn không thích Lương Bác Văn, thái độ anh cũng khá lạnh lùng: “Cho nên, đây chỉ là hôn lễ nghi thức thôi ạ!”
“Tiểu Nặc, con thực sự đã quyết định ở bên cạnh anh ta rồi à? Không muốn suy nghĩ kĩ thêm một lần nữa?”
Lương Nặc khoác tay vào tay Bắc Minh Dục, cô gật đầu chắc chắn: “Ba, con yêu thiếu gia, anh ấy cũng yêu con, chúng con đã đồng ý ở bên nhau rồi ạ!”
“Hai đứa...không đi đến cuối con đường được đâu.” Đột nhiên Lương Bác Văn nói ra câu đó.
Nụ cười khẽ trên môi Lương Nặc đột nhiên vụt tắt.
“Ba...ba nói thế là ý gì ạ? Lẽ nào ba không hi vọng thấy con tìm được hạnh phúc?”
“Tiểu Nặc, ba đương nhiên là hi vọng con sẽ tìm thấy hạnh phúc của riêng mình nhưng nếu là anh ta thì không thể! Nghe lời ba, chia tay anh ta đi, hai đứa không thể bên nhau được!”
“Tại sao hạnh phúc của con không thể là anh ấy?” Lương Nặc hoài nghi: “Và tại sao con không thể bên anh ấy?”
“Nghe lời ba!”
“Con không đâu!” Lương Nặc không hiểu tại sao tất cả mọi người, nhất là bậc cha mẹ lại phản đối hai người họ, cô cắn môi: “Ba, cho dù ba con ta đã mười năm không gặp nhưng con vẫn có thể cảm nhận được tình cảm ba dành cho con, vậy tại sao ba không thể tác thành cho chúng con, con nhất định phải gả cho thiếu gia chứ không phải một ai khác!”
Lương Bác Văn nói chậm rãi nhưng dứt khoát từng từ một: “Con thật sự quyết định ở bên cạnh anh ta?”
“Vâng!”
“Không hối hận?”
“Con không!”
Lương Bác Văn chỉ cười lạnh lùng mà không nói thêm gì nữa.
“Lương tiên sinh, có một việc mà cháu vẫn muốn hỏi bác.” Bắc Minh Dục nhìn bộ dạng kiên quyết nhưng đau lòng của Lương Nặc đột nhiên anh kéo cô ôm vào lòng sau đó nhìn Lương Bác Văn nói.
Cách xưng hô cũng đã thay đổi cho thấy sự xa cách.
“Cậu muốn hỏi tôi tại sao không đồng ý cho hai đứa bên nhau?”
Bắc Minh Dục khẽ nhếch mép cười, ánh mắt ngạo mạn không vui: “Cháu với cô ấy ở bên nhau phải cần bác đồng ý à? Bác muốn nghĩ thế nào có liên quan tới cháu sao? Điều cháu muốn hỏi bác đó là, lần trước ở bệnh viện bác cố ý đổi báo cáo kết quả sức khỏe của Lương Nặc, bác muốn làm gì, bác cố ý muốn đứa bé này không còn nữa hay là có dã tâm gì khác?!”
Lương Bác Văn đơ người ra, ánh mắt tự nhiên nhìn xuống bụng Lương Nặc: “Hai đứa đã biết rồi?”
“Ba!” Lương Nặc mở to mắt, như không tin vào tai mình: “Ba lại đổi kết quả khám sức khỏe của con? Tại sao chứ?”
Từ khi biết bản thân mình mang thai, cô luôn quá vui mừng, không hề để ý tới chuyện báo cáo có sai sót, cô chỉ tưởng rằng chắc mới mang thai nên lúc đó kết quả không thể hiện ra.
Thế nhưng....
Lương Bác Văn gật đầu không chút áy náy: “Đúng, là chính ba đã đổi kết quả kiểm tra sức khỏe của con, đứa trẻ này tới không đúng lúc, Tiểu Nặc, ba khuyên con tốt nhất lúc này hãy bỏ nó đi.”
Lương Nặc cảm thấy ớn lạnh.
“Đó cũng là cháu ngoại của ba mà!”
“Nhưng ba không muốn có thằng con rể là cậu ta!”
“Nếu con không phát hiện ra mình mang thai, thì có phải ba sẽ âm thầm làm cho nó biến mất?”
“Đây là chuyện chắc chắn con phải trải qua!” đứa bé này thực sự sẽ lấy đi mạng của cô, dù gì thì bao nhiêu năm như thế, Lương Bác Văn cũng chưa từng nghĩ sẽ lấy mạng cô.
Lương Nặc òa khóc: “Ba....”
“Đừng nói nữa, đứa trẻ này thực sự không thể xuất hiện trên đời này, tranh thủ còn sớm con hãy chia tay cậu ta đi, sớm muộn con sẽ gặp được một tình yêu đích thực thuộc về bản thân mình, nghe lời ba được không?”
“Không không không.....!” Lương Nặc lắc đầu lia lịa: “ông không phải là ba tôi, trong kí ức ba là người yêu thương chiều chuộng con gái nhỏ của mình chứ không hề nhẫn tâm độc ác muốn tôi phá bỏ đi đứa con của chính mình.....”
Bắc Minh Dục vỗ nhẹ tay vào vai cô an ủi, động viên cô đừng kích động quá.
“Lương tiên sinh, xem ra vì sự an toàn của đứa trẻ, sau này chúng ta hãy ít gặp mặt đi thì hơn, tạm biết!” nói xong, anh đỡ lấy Lương Nặc quay người bước đi.
Đứa trẻ này nhất định không được sinh ra.
Hai người bọn họ nhất định sẽ không thể cùng nhau đi đến cuối con đường.
..........
Trên xe trở về nhà, Lương Nặc gục đầu vào lòng Bắc Minh Dục: “Tại sao? Tại sao lão phu nhân đã không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, bây giờ đến ba em cũng không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, ông ấy lại còn muốn hại chết cháu ngoại của chính mình!”
“Mười năm không gặp, em phải hỏi lại mình xem, Lương Bác Văn thật sự có phải là người ba mà trước đây em từng quen biết không? Hay chỉ là em đang tự lừa dối bản thân bằng những hồi ức khi bé.”
“Ông ấy đúng là ba em!”
“Ba thì làm sao? Cũng chỉ là quan hệ huyết thống!”
Cũng giống như anh, có người mẹ đẻ mà còn chẳng bằng không có.
Ánh mắt Bắc Minh Dục đột nhiên trầm xuống, hướng về một nhà trẻ bên ngoài cửa xe.
Ở đó có mấy cặp cha mẹ đang đứng đợi con mình tan học.
Thế giới bình thường vẫn luôn là đẹp nhất, nơi đó không có mưu kế không có sự tính toán, cho dù có những chia rẽ bất đồng khác nhau nhưng tình yêu thì vẫn luôn tồn tại.
Còn thế giới của anh, mãi mãi không có được điều đó.
.............
Sau khi Kỷ Sênh ra viện, tâm trạng luôn trong tình trạng không tốt lắm.
Lý Tranh Diễn cũng không cố tình chọc tức hay làm cô kích động như trước nữa, phần lớn là chiều theo ý cô, có lúc còn đưa cô ra ngoài đi bộ, mấy hôm nay cũng vậy, sau bữa ăn, anh đưa cô tới công viên gần đó.
“Lý Tranh Diễn, chúng ta cứ thế này có ý nghĩa gì không?” ngồi trên chiếc ghế đá trong công viên, Kỷ Sênh nói vẻ bình thản: “Hình như chú Lý đã định sắn cho anh một đám rồi thì phải.”
“Anh sẽ không đi đâu cả!” Lý Tranh Diễn quay ra nhìn cô, nói nhẹ nhàng: “Anh muốn lấy em!”
“Lấy tôi như vậy thì sẽ phải tách mẹ tôi và chú Lý ra,như vậy thì tôi sẽ thấy giày vỏ cả đời!” Kỷ Sênh hướng ánh mắt về phía những đứa trẻ đang chơi đùa ở cách đó không xa, cô tự cười bản thân mình: “Đáng tiếc, anh có giết chết tôi thì tôi cũng sẽ không đồng ý gả cho anh!”
Ánh mắt Lý Tranh Diễn trong giây lát có sự hoang mang nhưng rất anh sau đó đã được che giấu đi bằng một ánh nhìn không bình thường.
Anh nhẹ nhàng nâng cằm Kỷ Sênh lên.
Ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau.
“Trong lòng em bây giờ điều nên cầu mong nhất không phải là anh không kết hôn, bởi vì kể cả anh có kết hôn rồi thì cũng sẽ không buông tha cho em đâu, nhưng tới lúc đó em sẽ lại thành kẻ thứ ba trong mắt người đời, còn bây giờ...ít nhất còn dám nói với thiên hạ rằng chúng ta là tình nhân.”
Kỷ Sênh cười hắt vào mặt anh ta khinh bỉ: “Lý Tranh Diễn, anh đúng là kẻ đểu cáng!”
“Lễ nghĩa hay sự trong sạch cũng có còn đâu, đểu hay không đểu thì khác gì nhau chứ?”
“Khốn nạn!”
Kỷ Sênh mắng nhiếc hay chửi rủa vẫn đều không tác dụng, cuối cùng cô đã nhắc tới mẹ anh ta với một lời mắng mang tính đả kích hiếm thấy, Lý Tranh Diễn chán nản chỉ liếc nhìn cô một cái rồi quay người bỏ đi.
Có được sự yên tĩnh một mình, cô thẫn thờ đi bộ lang thang trong công viên.
Vừa rẽ sang một con đường nhỏ khác, đột nhiên bóng dáng ai đó bước ra từ phía bên cạnh đường, Kỷ Sênh giật mình sợ hãi, khi nhìn rõ người trước mặt thì đó chính là Bách Tố Mẫn.
“Mẹ!?”
“Tiểu Sênh!” Bách Tố Mẫn tiến lên phía trước, nhìn Kỷ Sênh thăm dò sau đó mới nói: “Lúc trước con đã quỳ lâu như thế, sức khỏe giờ thấy thế nào? Mẹ xin lỗi, là mẹ quá yếu đuối và bất lực nên đã để con chịu khổ!”