“Xem ra Bắc Minh Dục vẫn chưa đưa túi tài liệu cho em!” Đổng Hàn Thanh nói tiếp: “Trước khi từ Pari về nước tôi đã tới công ty C&A, giám đốc khi biết tôi có quen em, lại đúng lúc về Hải Thành nên lập tức đem giấy chứng nhận thực tập đưa cho tôi, nhờ tôi chuyển tới tay em.”
Lương Nặc nhìn anh ta thăm dò, dường như cô đang quyết định xem có nên tin lời anh ta không.
“Không cần nhìn tôi như thế, ngoài việc của Tô Tư ra thì tôi chẳng có lý do gì để lợi dụng em cả.” Từ đầu tới cuối trên môi Đổng Hàn Thanh luôn giữ một nụ cười nhẹ nhàng, anh ta nói tiếp: “Thôi, cũng không sớm nữa, tôi phải đi rồi, sau này có việc gì thì có thể gọi điện thoại cho tôi.”
Đổng Hàn Thanh đang định rời đi, vừa quay người thì nhìn thấy Bắc Minh Dục đang đứng ở cửa phòng, sắc mặt sầm lại trông rất khó coi.
“Anh ta đã nói gì với em?”
Bắc Minh Dục nheo mày hỏi Lương Nặc.
Lương Nặc xị mặt ra, nói: “Tại sao giấy chứng nhận thực tập mà anh lại không đưa cho em?”
“Đúng vậy, Bắc thieeusg ia, chỉ là một tờ giấy chứng nhận thực tập thôi mà, anh không nhỏ nhen đến mức chỉ vì tôi mang về mà không đưa cho Lương Nặc chứ?”
Bắc Minh Dục cười lạnh lùng: “Mời đi cho, cửa đằng kia kìa.”
Nụ cười trên môi Đổng Hàn Thanh lại được kéo dài ra hơn nữa, quay đầu nhìn Lương Nặc nói: “Tôi đi đây, em nghỉ ngơi đi nhé!”
“Cảm ơn anh!”
Có thể có được giấy chứng nhận thực tập đương nhiên là Lương Nặc vô cùng vui mừng, nhưng nụ cười của cô lại làm cho Bắc Minh Dục vô cùng khó chịu, anh hức một tiếng rồi đem hộp đựng đồ ăn đặt phịch xuống bàn làm Lương Nặc giật cả mình sợ hãi.
“Anh....”
“Xem ra vết thương của em chắc chẳng đau tí nào, cười rạng rỡ thế cơ mà?”
Lương Nặc vừa nghe đã biết là anh đang tức giận rồi, cô liền nũng nịu chỉ tay lên chỗ băng bó trên trán, với bộ dạng đáng thương nhìn anh: “Đau!”
Bắc Minh Dục chẳng nói gì mà quay lưng vào cô giận dỗi.
Lương Nặc không hiểu anh làm sao, lẽ nào anh lại uống nhầm thuốc?
Thở dài một tiếng, cô ngồi dậy đem hộp đồ cơm anh vừa mang tới đặt trước mặt, giao một tay ra khẽ kéo tay áo anh: “Đừng giận mà, Đổng Hàn Thanh chỉ là vô tình đi ngang qua, anh ta là người xấu, em vẫn luôn nhớ....em vẫn chưa ăn cơm, anh đã ăn chưa?”
Bắc Minh Dục ngạo mạn nói: “Em vẫn còn quan tâm anh ăn rồi hay chưa à?”
“Nói thế nghĩa là vẫn chưa ăn?” Lương Nặc xuýt xoa, nói: “Em cũng chưa ăn, chúng ta cùng nhau ăn nhé!”
“Em tự ăn đi!”
“Anh ăn cùng em....” Lương Nặc nhõng nhẽo không chịu thôi, Bắc Minh Dục cũng đã bớt giận hơn, một lúc sau anh mới quay người nhìn cô nói: “Anh chỉ mang có một phần bát đũa.”
“Cái này....” Lương Nặc suy nghĩ một lát rồi ấn chiếc chuông ở đầu giường: “Không sao, để em nhờ y tá mang tới một phần nữa.”
Bắc Minh Dục nhìn vào phòng bệnh Vip, có yêu cầu gì chỉ cần gọi y tá là đều được đáp ứng.
Rất nhanh sau đó, y tá đã mang tới một đôi bát đũa.
Lương Nặc cười cười đem bát đũa đặt ngay ngắn trên bàn, kéo tay anh ngồi xuống cạnh giường, nhìn thấy anh vẫn chưa thật hết giận, cô chỉ tay vào âu canh nói: “Đây là anh gì thế? Hình như em chưa nhìn thấy bao giờ.”
“Canh cá đen!” Bắc Minh Dục vẫn lạnh lùng đáp lại: “Có lợi đối với vết thương của em!”
“Thiếu gia, anh đối với em tốt thật đấy!”
“Biết là anh tốt mà còn cười nói vui vẻ với Đổng Hàn Thanh?” Bắc Minh Dục liếc mắt lườm cô, Lương Nặc cười hì hì: “Anh ta cứ đến thăm em chẳng lẽ em lại đuổi anh ta đi à?”
“Thế thì làm sao?”Lương Nặc không muốn cùng anh nói về chủ đề Đổng Hàn Thanh, cô gắp ít thức ăn để vào bát anh, thử xem mùi vị thế nào rồi lại đưa lên miệng anh: “Mùi vị rất ngon, anh ăn một chút đi?”
Bắc Minh Dục nhìn đôi đũa với ánh mắt chê bai.
Lương Nặc lập tức như hiểu ra: “Em xin lỗi, đây là đũa em dùng qua rồi, để em đổi cho anh một....”
Lời nói lúng túng của cô còn chưa dứt liền nhìn thấy Bắc Minh Dục mở miệng đón lấy đồ ăn, anh nhai nhai rồi còn liếm quanh miệng, ngạo mạn nói: “Cứ làm như chưa nếm nước bọt cảu em bao giờ ấy.”
Lương Nặc không biết nên nói gì nên ngoan ngoãn im lặng gắp thức ăn cho anh, thỉnh thoảng anh cũng gắp bón cho cô, bữa cơm tình cảm ngọt ngào nhanh chóng đã hóa giải sự giận dỗi ban nãy.
Sau bữa trưa, Lương Nặc chỉ vào vết băng bó trên đầu: “Em thấy bình thường rồi, khi nào thì có thể xuất viện?”
“Có gì mà phải vội? Hay là muốn sớm sớm về Lương gia để bàn bạc thương lượng với mẹ em xem làm thế nào để chia tay với anh?”
Lương Nặc bĩu môi: “Không phải thế, em chưa bao giờ nghĩ sẽ rời xa anh.”
“Thế thì ngoan ngoãn ở đây!”
“Nhưng không khí trong bệnh viện khó chịu lắm, em muốn sớm xuất viện.”
Bắc Minh Dục nhìn cô thăm dò rồi nói: “Thế thì cứ ở đây thêm một đêm, nếu ngày mai không làm sao thì xuất viện, nhưng không phải là về Lương gia đâu nhé mà là về ngự cảnh viên.”
Lương Nặc nghe vậy có chút do dự: “Mẹ em cũng không phải người cố chấp đâu, chỉ là bà ấy sợ em sẽ khổ.”
“Thế nên, em muốn chọn mẹ em và chia tay với anh?”
“Không phải.” Lương Nặc đánh cho anh một cái, vội vàng cam kết: “Chúng ta bên cạnh nhau đến ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì, em làm sao có thể vì mẹ em nói một hai câu mà rời xa anh? Thiếu gia, anh phải tin em, em chỉ là muốn thuyết phục mẹ em đồng ý cho hai chúng ta ở bên nhau.”
Bắc Minh Dục không tỏ rõ là đồng ý hay phản đối, ánh mắt anh rơi vào bàn tay bị thương của cô, anh nói: “Chắc là cắt chỉ được rồi, em cứ nghỉ ngơi đi, tối đến anh sẽ bảo bác sĩ tới cắt chỉ cho em.”
Đợi sau khi Lương Nặc ngủ, Bắc Minh Dục nhanh chóng trở về tập đoàn Bắc Minh, anh gọi thư ký Tôn tới.
“Diệp Thành Minh gần đây thế nào?”
“Diệp tiên sinh vẫn như ngày trước, đi làm tới giờ thì nghỉ, làm việc vô cùng nghiêm túc, tan làm cũng tìm đến phụ nữ như bình thường, không có gì khác lạ.”
Bắc Minh Dục véo mũi suy nghĩ, anh nói: “Đổng Hàn Thanh đang có trong tay đoạn video quay ở phòng khám tư đó, anh ta dùng nó để uy hiếp tôi phải đuổi Diệp Thành Minh, để Diệp Thành Minh không còn chỗ dựa nào nữa cho anh ta dễ bề xử lý.”
Thư ký Tôn có chút bần thần: “Vậy ý của thiếu gia là?”
“Cảm giác bị người khác uy hiếp, thực sự không thoái mái chút nào.”
..........
Buổi tối, Bắc Minh Dục ở bên cạnh Lương Nặc lúc cô cắt chỉ, sau khi cắt chỉ bác sĩ lại bôi thuốc, dặn dò không được đụng vào nước, giữ gìn một thời gian là sẽ không sao.
Lương Nặc cử động tay một chút, vẫn cảm thấy có chút gì đó không tự nhiên.
Bắc Minh Dục có chút thương cho cô, anh an ủi: “Lần sau đeo cái nhẫn hình là liễu anh tặng em lên, như thế sẽ không ai phát hiện chỗ này có sẹo cả.”
Lương Nặc nhìn anh cười gật đầu: “Đó chính là vật chứng của anh mà em thích, không chê đâu!”
“Em...em vừa nói cái gì?” Bắc Minh Dục ngẩng đầu ngạc nhiên, dường như có vẻ khó nói: “Em nói lại lần nữa xem nào?”
Lương Nặc hơi cúi đầu ngại ngùng, sờ sờ vào ngón tay với vết sẹo xù xì, miệng khẽ cười mà mắt cũng sáng lên, cố ý tảng lớ: “Cái gì mà nói lại lần nữa?”
Bắc Minh Dục đột nhiên xông lên, đè cô xuống người mình: “Thì lời em vừa nói ấy, nói lại lần nữa đi!”
Lương Nặc tròn xoe mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt rồi anh, ánh đèn điện sáng trưng chiếu thẳng vào cơ thể anh làm cho dường như cô có thể nhìn rõ từng lỗ chân lông trên làn da quen thuộc đó, cô quay đầu sang một bên để tránh ánh nhìn trực diện của anh, cô vừa cười vừa nói: “Vừa nãy em nói gì nhỉ? Em quên hết rồi.....buồn ngủ quá, em đi ngủ đây.”