Lương Nặc nhìn chằm chằm vào cằm anh ta, nói không ra lời nữa, không phải vì anh ta không vui, mà là vì....nhìn anh ta từ góc độ này, khuôn mặt anh ta có nét tương tự với khuôn mặt của Bắc Minh Dục.
“Thiếu gia....” cô đột nhiên nói: “Là anh đúng không?”
“Cô đang nói cái gì đấy?” người đàn ông nheo mày, ánh mắt nhìn cô vẻ hoài nghi: “Tôi nghe không được rõ lắm, cô nói lại một lần nữa xem nào?”
Lương Nặc lặng lẽ thu ánh mắt về.
“Không có gì, tôi nhận nhầm người rồi, sao anh có thể là anh ấy được chứ? anh ấy đẹp trai như thế, yêu tôi như vậy, nhìn thấy tôi làm sao lại như anh được – làm sao lại không nhận ra tôi chứ?”
“Ha ha, ý cô là đang chê tôi xấu đúng không?”
Bước chân anh ta đột nhiên dừng lại, lạnh lùng cười ha ha.
Lương Nặc trong lòng thấy thất vọng, cô giải thích có chút lúng túng: “Tôi không có ý đó, tôi chỉ là, chỉ là muốn nói rằng tôi nhận nhầm người rồi!”
Anh ta đột nhiên đặt Lương Nặc xuống đất, cười lạnh lùng: “Tôi xấu xí thế này, không xứng để đưa cô - một cô gái xinh đẹp đi tới bệnh viện, cô tự mình từ từ đi đi....”
Nói rồi, anh ta lên xe máy nổ máy định rời đi.
Gió lạnh thổi tới từ bốn phương tám hướng, Lương Nặc lúc này mới ý thức được tình hình hiện tại của bản thân không được tốt lắm, đi xa quá rồi mà bên người lại không có vệ sĩ, đột nhiên cô hối hận: “Đợi đã!”
Người đàn ông không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cô.
Lương Nặc xoa xoa hai bàn tay, thầm nghĩ buổi chiều dù gì anh ta cũng đã cứu mạng cô một lần, tuy là thái độ không mấy tốt đẹp gì nhưng chắc cũng không phải loại người xấu.
“Cái đó...lúc nãy...tôi không cố tình chê bai anh đâu, anh...anh có thể đưa tôi tới bệnh viện trước được không? Anh yên tâm, tôi sẽ không để anh chịu thiệt đâu, phí xe anh có thể tự do ra giá!”
“Tự do ra giá?”
“Ừm ừm, chỉ cần trong giới hạn hợp lý là được!”
Người đàn ông nở một nụ cười nhạo báng trên miệng, nói vẻ xấu xa: “Nợ tiền trả bằng thịt nhé, được không?”
“Anh....” Lương Nặc lập tức thay đổi sắc mặt, cầm chiếc giày cao gót dưới đất lên đi vào chân: “Xin lỗi, là do tôi tự nghĩ nhiều quá rồi, anh có thể đi đi, tôi có thể tự mình đi tới bệnh viện!”
Lườm anh ta một cái rồi cô quay mặt bước đi.
Người đàn ông cười trộm một tiếng, khi cô đang khó khăn đi về hướng có bệnh viện, anh ta đột nhiên đi nhanh về phía trước, lại một lần nữa bế phốc cô lên.
“A....anh làm cái gì thế hả?” Lương Nặc giật mình sợ hãi.
“Đừng động đậy!” người đàn ông thấp giọng nói, cằm anh ta dường như cố ý cọ vào mặt cô, chạm vào mũi cô: “Một ngàn, đưa cô tới bệnh viện xong thì không còn liên quan gì tới tôi nữa.”
Lương Nặc mím chặt môi, không từ chối.
“Ôm lấy tôi!” anh ta lại nói.
Lương Nặc lắc đầu: “Tôi thế này cũng không ngã được!”
“Tùy cô!”
Người đàn ông không tranh cãi thêm với cô nữa, đặt cô xuống ghế sau của chiếc xe máy, hai chân kẹp giữa chiếc xe, ánh mắt sắc lạnh chớp chớp.
Lạnh lùng nổ máy khởi động xe, theo quán tính, cả người Lương Nặc không ngừng ngả về phía sau, làm cô sợ hết hồn mặt trắng bệch ra, lập tức ôm chặt lấy người đàn ông pử phía trước.
“Ồ, tưởng không chịu ôm tôi cơ mà?”
Lương Nặc trong lòng thấy hơi sợ hãi: “Tôi..tôi chỉ ôm hờ hò thôi, hờ hờ là được rồi!”
“Một phút mười tệ, tự tính thời gian đi!” anh ta cười như một con hồ li, mũi Lương Nặc sát vào lưng anh ta, đột nhiên cô lại ngửi thấy mùi vị thoang thoảng của hoa Bạch Liên.
Đó là mùi vị đặc trưng của Bắc Minh Dục!
“Anh....anh tên là gì?”
“Chẳng phải cô luôn chê tôi xấu xí à? còn muốn biết tên tôi làm gì?”
“Lát nữa tôi chuyển tiền qua mạng cho anh, thì kiểu gì cũng phải biết tên anh chứ?” ánh mắt Lương Nặc sáng lên, nếu dùng thẻ ngân hàng thì cần phải có chứng minh thư, anh ta mà tiện mồm nói bừa một cái tên thì chắc chắn sẽ không nhận được tiền.
Người đàn ông khẽ liếc mắt nhìn cô qua chiếc gương phía trước: “Ăn mặc đẹp thế này mà trên người không có chút tiền mặt à?”
“Không có, tôi chỉ đem có điện thoại!”
“Phiền phức thật đấy! cho cô nợ, lần sau trả một thể!”
Sự hoài nghi trong lòng Lương Nặc lại tăng thêm một phần, lập tức hỏi: “Sao anh lại biết chúng ta sẽ có lần gặp mặt sau nữa? Lẽ nào anh không muốn có tiền sao?”Bắt đầu từ lúc chiều khi mà anh ta cứu bản thân cô, anh ta luôn trong bộ dạng coi tiền như mạng sống vậy.
Người đàn ông cười: “Cô quan tâm tới việc sao tôi biết làm gì? Bây giờ ngồi trên xe tôi thì phải nghe lời tôi, bằng không thì cút xuống đi.”
Lương Nặc không nói thêm gì, cũng không thèm chất vấn xem tại sao anh ta không chịu thừa nhận, hoặc cũng có thể là bản thân cô vì nhớ Bắc Minh Dục quá mà nhận nhầm, cứ tưởng anh ta là Bắc Minh Dục.
Hai tay cô lại dùng lực nhiều hơn mà bám chắc lấy eo anh ta, mặt cô áp sát vào lưng anh ta, hít những hơi thở sâu.
“Em biết, anh nhất định sẽ không bỏ em mà!” cô lí nhí tự nói với bản thân mình.
Người đàn ông đang đi xe máy không tiếp lời cô nữa, ánh mắt anh ta trùng xuống.
...............
Sức khỏe Kỷ Sênh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, bác sĩ thường xuyên đi lại tới phòng cô.
“Tiểu Sênh, mau nói cho tôi biết, cô làm thế nào mà nắm được cái tên Lý Tranh Diễn đó thế?” bác sĩ Kim sau khi kiểm tra sức khỏe xong, liền chớp chớp mắt cười cười hỏi cô vẻ tò mò.
Kỷ Sênh tròn xoe mắt: “Chị đang nói linh tinh cái gì thế?”
“Thôi đừng mà!” bác sĩ Kim đột nhiên kéo áo Kỷ Sênh lên, chỉ tay vào phần bụng da nhăn nheo nói: “Đây rõ ràng là dấu vết của việc đã từng sinh con, tại sao cô lại muốn lừa cậu ta là đã bỏ đi đứa bé?”
Hơi thở Kỷ Sênh đột nhiên như khựng lại, rồi lập tức lấy tay che miệng bác sĩ Kim lại: “Đừng nói linh tinh! Tôi đã bỏ đứa bé đi rồi.”
Kỷ Sênh lúng túng, cô biết có giấu cũng không giấu nổi bác sĩ Kim.
“Trên danh nghĩa, tôi là em gái của anh ta.”
“Đừng...đừng nói với tôi,người phụ nữ cha anh ta đưa về nhà chính là mẹ cô nhé?”
“Ừm!”
Bác sĩ Kim thở dài: “Chẳng trách vừa yêu vừa hận như thế!”
“Sự việc này chị có thể giữ bí mật giúp tôi không? Tôi không thể để đứa bé bị lộ ra rồi phải chịu sự đả kích của người đời.”
“Lý Tranh Diễn có quyền có cách, cậu ta muốn bảo vệ hai người thì dễ như trở bàn tay, đây không phải cái cớ để cô trốn tránh” bác sĩ Kim nói vẻ hết sức nghiêm tức.
Kỷ Sênh hơi cúi mặt xuống, giải thích: “Anh ấy có con rồi, tôi không muốn phá hoại hạnh phúc ba người gia đình anh ta.”
.................
Lương Nặc mấy ngày liền không liên lạc được với Kỷ Sênh, sau khi đầu gối bị thương, cô lập tức gọi điện cho Kỷ Sênh nhưng người bắt máy lại là Lý Tranh Diễn.
“Lý thiếu gia? Tiểu Sênh ở chỗ anh không?”
“Em muốn tới tìm cô ấy?” Lý Tranh Diễn hỏi giọng lạnh nhạt.
Lương Nặc suy nghĩ rồi trả lời: “Lát nữa tôi tới.”
Khi Lương Nặc bắt xe đi tới, liền nhìn thấy trong phòng khách có một người phụ nữ ăn mặc, trang điểm rất bình thương, nhìn còn có vẻ hơi quê mùa nhưng ánh mắt thì rất thuần khiết.
Trên tay cô ta còn bế một đứa bé, dênh đi dênh lại dỗ dành.
“Cô là ai?” Lương Nặc ngạc nhiên hỏi.
Nghe thấy tiếng nói, người phụ nữ đột nhiên quay người lại, sau khi nhìn thấy Lương Nặc liền lắc đầu rồi cung kính nói: “Tôi là....”
“Em ở đây không phải cúi đầu trước bất kì ai.” Lời của cô ta còn chưa dứt, phía cầu thang liền truyền tới tiếng nói như ra lệnh của Lý Tranh Diễn, anh ta nhanh chóng đi lại gần người phụ nữ, đưa tay đón lấy đứa bé, giải thích: “Người phụ nữ của tôi.”
Lương Nặc há hốc mồm, tròn xoe mắt ngạc nhiên, khi trước cô đã dừng ở trong nhà Lý Tranh Diễn một thời gian.
Lý Tranh Diễn thích chơi bời, không sai, nhưng những người phụ nữ bên cạnh anh ta đều là những người quốc sắc thiên hương, người phụ nữ này tuy là nhìn không tới nỗi nào nhưng rõ ràng không phải là khẩu vị của Lý Tranh Diễn.
Lương Nặc hỏi: “Tiểu Sênh đâu?”
“Ở trên tầng.”
Đặng Diểu Diểu nhìn đứa bé đang được Lý Tranh Diễn bế, lập tức quay ra nói với Lương Nặc: “Kỷ tiểu thư chắc vừa truyền dịch xong, để tôi đi gọi cô ấy, cô có muốn uống gì không? Để tôi cho người đi chuẩn bị.”
“Truyền dịch? cậu ấy làm sao vậy?”
“Bị cảm cúm soàng soàng thôi, không sao cả!”
Lý Tranh Diễn một tay bế đứa bé một tay giơ ngón tay trỏ ra trước mặt đứa bé đùa với nó, còn làm mặt xấu trên đứa bé, rồi nói mà vẫn tập trung vào khuôn mặt bé nhỏ đang bế trên tay.
“Anh...là con anh à?” Lương Nặc thấy hơi khó tin, chỉ tay vào đứa trẻ nói: “Anh chẳng phải nói, đứa con của anh đã bị mẹ nó bỏ đi rồi à?”