Điện thoại của Lương Bác Sinh gọi đến rất nhanh sau đó.
“Nặc Nặc, cháu phải bảo vệ chú Hai đấy, nếu chú Hai chết đi rồi thì cháu sẽ không thể biết được điều gì đâu.....” Lương Bác Sinh gọi điện nói với giọng lo lắng.
“Vâng vâng, cháu sẽ bảo vệ chú Hai!” Lương Nặc ngoan ngoãn như một học sinh tiểu học gật đầu trả lời.
“Vậy thì tốt, chú đã tới đường Thử Uyển Bắc rồi, sẽ tới nơi ngay thôi....”
Choang.....
Song, đầu dây bên kia truyền tới một tiếng va đập choang, đột nhiên vang lên làm Lương Nặc chói cả tai, vội vàng để điện thoại ra xa ta sau đó lo lắng hỏi: “Chú Hai, Chú sao thế? Chú Hai?”
Thư ký Tôn lúc này cũng nhận được một cuộc gọi.
“Thiếu gia, không hay rồi, Lương Bác Sinh gặp tai nạn xe, chiếc xe biến dạng nghiêm trọng....”
“Giữa phố phường nhộn nhịp mà cũng dám ra tay, xem ra thông tin trong tay Lương Bác Sinh làm cho kẻ đó phải sợ hãi thật rồi!” Bắc Minh Dục nheo mày, lập tức nói: “Qua đó luôn bây giờ, không được để Lương Bác Sinh chết.”
Tới khi bọn họ đến đường Thử Uyển Bắc, cảnh sát giao thông vẫn chưa tới.
Bắc Minh Dục và thư ký Tôn lập tức tìm thấy chiếc xe của Lương Bác Sinh, chiếc xe bị lật ngược lên, Lương Bác Sinh bị kẹt bên trong xe, đang cố gắng để chui ra ngoài.
Lúc này, một bóng người lướt nhanh qua, hắn cầm lấy những mảnh vỡ thủy tinh trên mặt đất.
Đang định cứa mảnh thủy tinh và cổ Lương Bác Sinh.....
“Dừng tay!”
Thư ký Tôn giật mình hét lớn, người đó đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thư ký Tôn, Lương Bác Sinh cũng cảm thấy có gì đó không bình thường, vội vàng rụt đầu vào trong xe.
Người đó đã chọn nhầm thời cơ rồi, hắn quay đầu chạy.
Lương Nặc thì giật mình đứng khựng lại, cô đứng đó đơ người ra không động đậy.
“Em sao vậy?” Bắc Minh Dục hỏi.
Hai môi Lương Nặc run lên, răng như đập cả vào nhau sợ hãi, nói: “Em....em từng gặp người đó.”
“Thiếu phu nhân từng gặp sao? Hắn ta là ai?” thư ký Tôn vô cùng tò mò hỏi.
“Là....là bác sĩ ở khu nghỉ dưỡng, sau khi em bị rắn cắn đó chính là vị bác sĩ kê đơn thuốc cho em, em chắc chắn, đúng là anh ta, nhất định là anh ta.....”
Lời nói của cô có phần không còn mạch lạc nữa, sống lưng chạy dọc một cơn ớn lạnh.
Cô uống nhầm thuốc là do bác sĩ cố tình kê như vậy.
Nếu không phải Đổng Hàn Thanh kịp thời đưa cô đi thì vị bác sĩ đó nhất định sẽ không tha cho cô.....
Bắc Minh Dục nhìn thấy cô hoảng hốt, vội vàng ôm cô vào lòng: “Đừng sợ, anh ở đây....”
“Em...em biết rồi.”
Cái chết, hóa ra đã cách cô gần tới thế.
Thư ký Tôn cũng không đứng đó xem hai người tỉnh cảm nữa, anh đi tìm người lôi Lương Bác Sinh từ trong xe ra, ông ta không bị thương tới chỗ nào nguy nhiểm, chỉ bị gãy chân do bị đè nén.
Bắc Minh Dục kịp thời lấy tay che mắt Lương Nặc lại: “Đừng xem, cẩn thận đêm lại gặp ác mộng.”
Lương Nặc lập tức nhắm mắt lại, dựa người vào lòng anh.
“Cho em dựa vào anh một lát, chỉ một lát thôi là được.”
Cảnh sát giao thông tới không sớm cũng không muộn, tới ngay sau khi Lương Bác Sinh được cứu ra ngoài, Bắc Minh Dục đưa Lương Nặc trốn vào trong một chiếc xe cạnh đó, nhưng bốn phía đều là ống kính chĩa vào.
Lần này kẻ giấu mắt đường đường chính chính ra tay ngay trên đường phố, một mặt để thể hiện thế lực và quyền hành to lớn của hắn, một mặt cũng cho phản ánh được tầm quan trọng của Lương Bác Sinh.
ống kính chắc chắn đã quay, chụp được mặt của anh và Lương Nặc, nếu không thể có được thông tin gì từ miệng của Lương Bác Sinh, vậy thì chắc chắn sẽ rất nhanh thôi, kẻ giấu mặt kia khi đã ổn định lại sẽ quay ra đối phó với anh.
Anh cũng đã mất đi ưu thế của kẻ đứng trong bóng tối mà đánh địch, thậm chí khéo còn bị lộ thân phận tội phạm chạy trốn.
................
Thư ký Tôn đưa Lương Bác Sinh tới bệnh viện, trải qua việc điều trị mất cả nửa đêm thì chân ông ta mới được giữ lại, nhưng thuốc tê thì vẫn chưa hết tác dụng.
“Tìm người canh giữ cẩn thận, đừng cho kẻ xấu lại có thời cơ.”
Lương Bác Sinh vẫn chưa tỉnh, Lương Nặc và Bắc Minh Dục cũng về nhà, cô cảm thấy rất mệt, mở cửa vào tới nhà liền nằm dài trên ghế sô pha không muốn động đậy gì, Bắc Minh Dục đổi giày rồi sau đó đi đun ít nước nóng.“Uốn chút nước đã rồi hãy nghỉ ngơi em ơi!” anh đưa cho cô một cốc nước.
Lương Nặc rã rời chân tay không muốn động đậy, hai tay giơ ra về hướng anh: “Em mệt, anh cho em uống đi!”
“Lười quá rồi đấy, bây giờ thành ra anh phục vụ em đấy à?”
Lương Nặc nheo nheo mắt, ngồi dậy dựa vào thành ghế sô pha.
“Không thì cùng lắm sau này em lại phục vụ anh không được à? Em thực sự mệt lắm.”
Bắc Minh Dục khẽ lắc đầu cười, anh đi tới chiếc tủ bên cạnh đó lấy ra một chiếc ống hút, sau đó ngồi xuống cạnh cô kéo cô vào lòng, đưa chiếc cốc đã cắm ống hút ra trước mặt cô: “Em tự cầm lấy, hút đi.”
Lương Nặc: “.............”
Không nói được gì, chỉ liếc mắt lườm anh một cái, cô chỉ có thể tự mình cầm lấy chiếc cốc thủy tinh, hút từng hơi một.
Nửa cốc nước rất nhanh đã được cô uống hết.
“Chủ nghĩa đại nam tử!”
Bắc Minh Dục cười cười: “Ai bảo me là kiểu phụ nữ điển hình chứ!”
Lương Nặc nằm xuống gối đầu lên đùi anh.
Trong căn phòng yên tĩnh, anh còn có thể nghe thấy tiếng tim cô đập, cửa sổ chưa đóng, gió lạnh thổi vào từng cơn, hòa trộn với sự hối hả và nhộn nhịp của thành phố, cảm giác không dễ chịu chút nào.
Bắc Minh Dục gọi điện cho thư ký Tôn, hỏi về tình hình trong bệnh viện, sau đó anh đẩy cô ra: “Muốn ngủ thì vào phòng ngủ.”
Lương Nặc vẫn cái bộ dạng nằm ườn ra lười nhắc, cô chu mỏ nói: “Anh bế em vào!”
“Anh là người theo chủ nghĩa đại nam tử!”
Nói cách khác, anh sẽ không bế cô đâu.
Lương Nặc đập tay vào sau lưng anh:“ Đáng ghét, đồ nhỏ nhen.”
Nói xong cô tự mình ngồi dậy, cố với chân ra để đeo đôi dép vừa nãy bị cô đá ra xa, nhìn bộ dạng người đàn ông với ý thăm dò.
Lương Nặc vừa mới đi dép vào, eo cô đột nhiên bị anh ôm chặt lại.
Cả người cô được anh bế phốc lên không trung, anh ôm cô vào lòng, bước chậm rãi bước đi.
“aaaa....” Lương Nặc giật mình trước hành động của anh, sau đó bĩu môi nói: “Chẳng phải anh nói là sẽ không bế em vào à?”
“Nếu mà thu về được lợi ích thì lúc đó lại khác.”
Lương Nặc còn chưa kịp hiểu ý của anh trong câu nói đó liền phát hiện anh không bế cô lên giường mà bế cô và phòng tắm, chân anh đá cửa phòng tắm ra, đi vào với tay mở chiếc vòi hoa sen.
Nước lạnh đột nhiên trút xuống đầu hai người, sau đó từ từ ấm dần.
“Aaa....” Lương Nặc bị lạnh bất ngờ giật mình: “Anh làm thế này là muốn làm gì...hức?”
Anh dùng môi mình khóa chặt môi cô không cho cô nói thêm nữa, hai bàn tay anh đỡ lấy hai chân cô nhấc lên đặt dựa vào tường, ngực anh ấn sát vào người cô, cơ thể hai người áp sát vào nhau.
“Anh muốn tính sổ với em.”
Lương Nặc ngơ ngác, nói lời không rõ: “Tính sổ gì chứ? Em có nợ anh tiền đâu mà tính sổ.....”
“Đã nói là không được bị thương, vậy mà đến bản thân uống thuốc bị người ta giở trò cũng không cảm giác thấy, em còn ngốc hơn được nữa không hả?”
Được rồi, Lương Nặc rất rõ, lần nào anh cũng tìm cách tính sổ kiểu này.
“Lúc đó em bị rắn cắn, tinh thần không được tỉnh táo, lại nói ở khu nghỉ dưỡng đó có mỗi một bác sĩ là anh ta, em không tin anh ta cũng không biết tin ai....” Lương Nặc nói lí nhí: “Ai mà biết được anh ta lén lút đổi thuốc chứ?”
“Anh không biết, chỉ biết em nói được mà không làm được.”
Anh vừa hôn cô bàn tay vừa chạy khắp cơ thể cô không theo một quy luật nào cả, cả người anh rạo rực hết cả lên.
Lương Nặc đột nhiên sởn da gà, nhìn anh: “Anh đang làm gì đấy?”
“Tính sổ?”
Ánh mắt anh đang thèm thuồng như một con thú bị bỏ đói lâu ngày.
Lương Nặc tính thời gian một lát, cô thấy còn lâu trời mới sáng, cô kéo quần áo xuống ngay ngắn: “Có thể đổi phương thức tính sổ không....em không muốn thế này.”
Ha ha ha, thể lực anh rất tốt, cô muốn chống lại sao?