“Bây giờ đã gần 12 giờ đêm rồi, kể cả bây giờ tôi có cho người đi tìm thì cũng phải ngày mai mới có kết quả.”
“Như thế cũng còn hơn là ngồi im không làm gì.” Lương Nặc cố gắng thuyết phục anh.
Bắc Minh Dục nhìn cô chằm chằm, lấy ngón tay trỏ ngoắc hình móc câu gọi cô lại gần mình: “Lại đây!”
“.....”
Lương Nặc ngoan ngoãn đi lại gần anh, còn tưởng anh sẽ sai làm gì đó nhưng vừa mới bước lại gần, anh liền đẩy chiếc ghế ra đứng phắt dậy, ôm lấy eo cô bế phốc đặt cô ngồi lên bàn, cúi đầu hôn cô, hai tay mới đầu đặt lên hai bên tai cô sau đó thì tiến dần xuống phía cổ.
“Sớm muộn đều bị cô bóc lột hết sức lực.”
Lương Nặc bị hành động bất ngờ đó của anh làm cho giật cả mình, không kịp phản ứng gì chỉ lấy hay tay che lấy bụng như thể ngay lúc đó cô chỉ nghĩ được đứa con trong bụng.
Bị nụ hôn kéo dài của anh làm cho gần như say đi, lại nghe thấy câu nói đó, mặt và tai Lương Nặc nóng ran rồi đỏ lên, lúc đó cô mới đưa tay lên đập đập vào vai anh, vẻ trách móc: “Có mà do anh tự chuốc lấy ấy....”
“Làm việc vất vả ở công ty kiếm tiền cho cô tiêu, về nhà lại chăm chỉ làm việc tới nửa đêm mười hai giờ vẫn bị cô tới bóc lột, tôi nói thế lại không đúng à? ”
Mặt Lương Nặc vẫn đỏ lên, vùng ngực thì thở phập phồng, không hiểu sao đã gần anh bao nhiêu lần như vậy nhưng tới giờ này cô vẫn còn cái cảm giác xấu hổ, hồi hộp đó, mắng yêu anh: “Đồ lưu manh...”
“Bây giờ mới phát hiện chồng cô là đồ lưu manh à?”
“Hức!”
Sau nụ hôn đó, anh còn ghé sát vào người cô như thể muốn cảm nhận mùi vị đặc trưng trong da thịt cô vậy, cuối cùng mới từ từ bỏ cô ra, vừa nhìn cô cười vừa vuốt vuốt mái bóc rối bù nhìn rất đáng yêu của cô, rồi âu yếm xoa xoa đầu.
“Tôi sẽ gọi điện cho phía cảnh sát, yên tâm mà đi ngủ trước đi.”
“Không được, chưa có tin tức của Kỷ Sênh tôi cũng không ngủ được.”
“Cô không ngủ nhưng đứa trẻ trong bụng cần phải ngủ!” Bắc Minh Dục chỉ vào bụng cô rồi nhìn cô với ánh mắt như muốn nói đó là mệnh lệnh: “Còn nếu cô muốn bị Cô tôi phạt thì đừng có ngủ nữa vậy.”
Lương Nặc suy nghĩ giây lát rồi liền chỉ vào căn phòng nhỏ của anh giọng lí nhí: “Vậy tôi cso thể ngủ ở phòng anh được không, tí nữa mà có tin tức gì của Kỷ Sênh thì anh kêu tôi một tiếng.”
“Phòng tôi toàn mùi thuốc thôi.” Bắc Minh Dục nhăn mặt nói.
“Không sao, tôi thấy mùi đó rất thơm, rất dễ ngửi.”
Bắc Minh Dục hết cách với cô, nhún vai nói: “Nếu nhất quyết muốn ở lại thì coi như tôi chưa nói gì!”
“Hì hì, cảm ơn anh thiếu gia!”
Lương Nặc nằm trên giường nhưng không nhắm mắt ngủ được vì lo lắng cho Kỷ Sênh, rồi cô lại cầm điện thoại gọi cho Kỷ Sênh mấy cuộc, gửi cả tin nhắn hỏi xem rốt cuộc thì cô ấy đang ở đâu, nhưng điện thoại Kỷ Sênh luôn trong tình trạng tắt máy, gọi không được mà gửi tin nhắn cũng không thành công.
Cuối cùng, cô ôm lấy chiếc gối ngủ của Bắc Minh Dục, chìm vào giấc ngủ cùng với mùi cơ thể anh lưu lại trên chiếc gối.
Hi vọng sáng mai khi thức dậy cô sẽ nhận được kết quả mà cô mong muốn.
*
Kỷ Sênh nằm trên chiếc giường lớn chăn ấm đệm êm, trong cơn hôn mê tỉnh dậy, khẽ cựa quậy người, cảm thấy phần gáy rất đau, kiểu đau tê tái.
Trong đầu hiện lại hình ảnh buổi chiều.
Cô và Hình Sở Mặc sau khi chia tay nhau ở bệnh viện, cô đi tới nhà xe để lấy xe, tiếp đó lái xe định đi về trường nhưng lúc đi qua siêu thị lại muốn rẽ vào mua ít đồ, kết quả cô vừa đỗ xe xuống thì từ phía sau có vật gì đó đập mạnh vào gáy làm cô cảm thấy rất đau, rồi sau đó cô không còn biết gì nữa – cô rơi vào trạng thái hôn mê.
Cô lấy tay xoa xoa gáy rồi ngồi dậy từ trên giường, bốn bề xung quanh là một màu tối đen như mực, tới nỗi cô còn không nhìn rõ năm ngón tay của mình.
Không biết đây là đâu, nhưng theo thói quen, cô oán trách: “Đáng chết, kẻ nào dám làm cho bà cô mày tới nỗi hôn mê đi thế này chứ?....”
Dần lấy lại lý trí, bốn bề đều tối om như mực làm cô có chút sợ hãi, bỏ chăn ra khỏi người bước xuống giường, cô lờ mờ nhìn thấy ánh trăng lúc ẩn lúc hiện, bước chân xuống chân cô chạm phải tấm đệm dày, bước bên trên đi về hướng ánh trăng, trong lòng cô sự bất an như tăng lên vài phần.
Đây là...đâu?
Đi tới cửa sổ, cô dùng hai tay lôi mạnh tấm rèm cửa ra, ánh trăng chiếu vào người cô, Kỷ Sênh bất ngờ hắt xì hơi một cái.
Tiếng hắt xì vừa dứt, từ phía sau tiếng bật chiếc bật lửa vang lên, Kỷ Sênh quay phắt người lại nhìn, trước mặt cô là hình ảnh một người đàn ông không nhìn rõ mặt nhưng thấy hai ngón tay anh ta đang kẹp một điếu thuốc, một tay thì cầm chiếc bật lửa.
Anh ta hành động hết sức chậm rãi, bình tĩnh và có phần bất cần, ánh sáng leo lét phát ra từ chiếc bật lửa chiếu vào chiếc cằm của anh ta khi anh ta đưa tay lên châm điều thuốc trên miệng, nhưng đó cũng đủ để Kỷ Sênh biết anh là ai, cô giật mình lùi lại phía sau: “Anh...Anh...sao anh lại ở đây?”
Ánh sáng leo lét vụt tắt, trong màn đêm tối chỉ còn lại giọt sáng li ti phát ra từ đầu điếu thuốc, lúc sáng lúc mờ.
Lý Tranh Diễn không vội vàng trả lời cô, anh ta cầm điếu thuốc hút vài hơi sau đó mới từ từ đứng lên từ chiếc ghế sô pha, đi tới chỗ công tắc bật đèn lên, trong giây lát, cả căn phòng sáng chưng thứ ánh sáng màu vàng ấm áp.
Anh ta ngậm đầu thuốc, dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn cô rồi nhếch mép cười chế giễu: “Rời xa tôi có hai năm mà đầu óc có vẻ bị thoái hóa tới mức độ này rồi cơ à? Vì sao tôi lại ở đây à? Lẽ nào đến cô cũng không nghĩ ra?”
Nét mặt Kỷ Sênh đột nhiên tái mét: “Anh bắt cóc tôi?”
“Bắt cóc? ” Lý Tranh Diễn cười ngật ngưỡng: “Anh trai mời em gái tới khách sạn một đêm mà cũng bị gọi là bắt cóc à? Hay là để tôi trả lại điện thoại cho cô nhé, rồi cô gọi điện thoại báo cảnh sát là bị bắt cóc, như vậy những chú cảnh sát sẽ rất nhanh tới nơi để cứu cô?”
“Khách sạn? Đây là khách sạn?” Kỷ Sênh đầu óc rối tung lên không nghĩ được gì, nói: “Rốt cuộc anh muốn thế nào? Hai năm trước anh yêu cầu tôi tránh xa anh, không bao giờ xuất hiện trước mặt anh, tôi cũng đã cố gắng lắm rồi, nhưng tại sao anh vẫn không chịu buông tha cho tôi?”
“Vẫn còn ở Hải Thành mà đã tính là xa à? ”
Kỷ Sênh cắn chặt môi nhìn anh ta chừng chừng đầy căm tức: “Lẽ nào anh muốn tôi chết đi thì mới tính là cách xa anh à?”
Lý Tranh Diễn chậm rãi bước tới trước mặt cô, bàn tay nắm vào cổ cô, năm ngón tay sít lại vào nhau nhưng không hề dùng lực bóp cổ cô, anh ta khẽ cười: “Cô sao lỡ chết chứ? Người mẹ phóng đãng của cô còn chưa quang minh chính đại gả cho cha tôi thì cô làm sao lỡ chết sớm như thế?”
Kỷ Sênh bị anh ta ép ngẩng cao cổ lên trời, hai mắt cố liếc xuống lườm anh ta rồi lấy hai tay đẩy mạnh anh ta ra: “Đủ rồi đấy! Tôi không cho phép anh sỉ nhục mẹ tôi!! Cha anh và mẹ tôi, hai người họ thực lòng yêu thương nhau, sao anh không thể chấp nhận việc họ đến với nhau chứ?”
Lý Tranh DIễn bị Kỷ Sênh đẩy mạnh lùi ra phía sau hai bước.
Thở hắt ra một tiếng khinh bỉ, anh ta cười lạnh lùng nhìn cô: “Chấp nhận họ dễ dàng như việc tôi chấp nhận cô à? Hai mẹ con cô thật giống nhau, đều là cái loại rẻ tiền.”
Kỷ Sênh tức giận không thể chịu đựng được nữa, giơ tay lên giáng cho anh anh ta một cái tát.
“Lý Tranh Diễn, anh đúng là cái đồ thần kinh có vấn đề, mẹ anh mười năm trước đã mất rồi, lẽ nào anh muốn chú Lý cứ như vậy không cho ai thay thế danh nghĩa của Lý phu nhân tới lúc chết à? Mẹ tôi thứ nhất không phải kẻ thứ ba chen vào gia đình anh, thứ hai cũng không làm gì phá vỡ hạnh phúc gia đình anh, anh dựa vào cái gì để mà cố chấp như vậy, cố chấp không cho chú Lý cưới mẹ tôi? ”
Lý Tranh DIễn bị cái tát của cô làm cô xoái cổ về một bên, lấy tay xoa xoa má, trước mắt lờ mờ những ánh sao li ti.
“Cô còn dám nói mẹ cô không phải vì tiền mà tiếp cận cha tôi? Năm đó Kỷ gia gặp hoạn nạn, ai nhìn vào cũng bảo phá sản tới nơi rồi, nếu không phải bố tôi rút tiền ra đầu tư, cô tưởng dựa vào mẹ cô mà có thể bảo toàn được Kỷ Thị tới bây giờ à? Bao nhiêu năm như vậy rồi, mẹ cô coi cha tôi như tên ngốc có thể điều khiển, ngay đến cả di chúc cũng viết toàn bộ tài sản đều để lại cho bà ta, Kỷ Sênh...cô nói xem, mẹ cô có phải là quá thủ đoạn không?”
“Không phải như vậy!” Kỷ Sênh lớn tiếng phản bác: “Bà ấy là thực lòng yêu chú Lý, không phải vì tiền của chú ấy....Tôi không phủ nhận việc chú Lý đã đầu tư rất nhiều tiền để giúp đỡ Kỷ Thị lúc khó khăn, nhưng đó không phải là lý do mà mẹ tôi muốn ở cạnh chú ấy.”