Thân thể cường tráng khỏe mạnh của anh hiện ra trong nháy mắt.
Hơi nước trong phòng tắm tràn khắp phòng làm cho cô nhìn không được rõ ràng lắm nhưng hơi lạnh từ bên ngoài thổi vào, cô chú ý thấy trên eo Bắc Minh Dục đang quấn một chiếc khăn tắm to trắng – loại mà bình thường hàng ngày anh vẫn dùng.
Còn chiếc khăn tắm trong tay cô....
Cơ bản là trở nên thừa thãi!
Lương Nặc thấy vậy cô tự biết mình đang bị anh trêu chọ, sắc mặt có chút thay đổi, vứt chiếc khắn trên tay cho anh: “Thiếu gia, đây chính là chiếc khăn mà anh bảo là quên này, cầm lấy đi, mới cũ đủ cả anh cứ từ từ mà dùng nhé!”
Bắc Minh Dục nheo nheo mày đắc chí, giơ tay ra đỡ lấy chiếc khăn đồng thời cũng nắm lấy tay cô kéo vào lòng mình.
Đột nhiên, hơi ấm từ cơ thể anh truyền sang cô, đôi môi anh ghé sát vào tai cô mấp máy.
“Tôi chỉ nói là quên mang khăn tắm chứ có nói là quên mang cái cũ hay cái mới đâu!”
“Anh....” Lương Nặc tức giận đẩy anh ra lườm anh: “Đúng là không biết xấu hổ!”
“Tật xấu của đàn ông là thâm căn cố đế, chưa sinh ra đã có rồi, giờ em mới biết tôi không biết xấu hổ à?”
Bắc Minh Dục lại ôm chặt lấy eo cô kéo vào lòng, cô có thể cảm nhận thấy sự đắc ý của anh khi cười làm rung cả lồng ngực lên, mặt cô càng ngày càng đỏ hơn, lập tức đẩy anh muốn đi ra ngoài.
Hai chiếc khăn tắm trên người anh đều tự nhiên trượt xuống, thiếu chút nữa thì rơi cả xuống đất.
Bắc Minh Dục nhanh tay kéo lên, đem một chiếc ngoắc vào mắc áo, ngón tay trỏ đỡ lấy cằm cô nói: “Làm ướt khăn tắm rồi em sao ra ngoài được?”
“Bây giờ tôi muốn ra ngoài....”
Bắc Minh Dục không nói gì, đột nhiên bế cô lên đặt cô ngồi trên bồn rửa tay, cô chưa kịp phản ứng gì thì anh đã ghé sát vào cô.
“Anh....”
“Sao....?” Bắc Minh Dục lấy ngõn tay trỏ đặt vào môi cô không cho cô nói thêm gì, giọng anh đanh lại: “Chúng ta tính sổ nhé? Em thấy thế nào?”
Ngón tay anh ấn chặt vào môi cô, không nói được lời nào chỉ có thể mở tròn mắt nhìn anh không hiểu anh đang nói gì, rõ ràng là cô cũng đang đợi xem anh nói tính sổ là tính sổ gì.
Bắc Minh Dục ghé sát hơn nữa nhìn vào đôi mắt ngây thơ vô tôi của cô.
“Thứ nhất, chuyện về đứa trẻ, cả hai chúng ta đều có lỗi, em muốn chiến tranh lạnh, tôi cũng nhịn em lâu như thế rồi, bây giờ em vẫn còn muốn tiếp tục thử sức kiên nhẫn của tôi à?”
“Thứ hai, em muốn có được dự án Hải Trung cho tập đoàn Bác Thụy, tôi cũng cho em được thỏa tâm nguyện, em xem em nên báo đáp tôi thế nào đây?”
“Thứ ba!” Anh đột nhiên gằn giọng, hai răng nghiến chặt vào nhau, nói đầy vẻ căm tức: “Chúng ta nói về chuyện Đổng Hàn Thanh đã cứu em, tôi cũng muốn nghe xem, đại công tử nhà họ Đổng đã làm thế nào để cứu vợ tôi, như thế tôi mới có thể cảm – ơn – anh - ta cho phải, em nói xem?”
Lương Nặc chớp chớp mắt lắng nghe, Bắc Minh Dục nghĩ rằng chắc cô sẽ muốn nói gì đó hoặc thanh minh nên đã từ từ bỏ tay trên miệng cô ra, ai biết được rằng, cô lại đột nhiên giơ hay tay lên nắm chặt lấy cổ tay anh rồi kéo tay anh lên gần miệng, dùng lực cắn vào ngón tay trỏ vừa không cho cô mở miệng đó. Bắc Minh Dục đau tới nỗi mày nheo mặt nhăn lại.
Vết răng hằn lên cả xung quanh ngón tay của anh.
Lương Nặc hất tay anh ra sau khi thỏa cơn tức giận, tuột người xuống khỏi chiếc bồn muốn chạy ra cửa nhưng Bắc Minh Dục đã nhanh chóng lấy chân đá cửa lại, một tay lôi cô lại ôm chặt lấy eo cô: “Biến thành cái gì rồi thế hả? Thích cắn người khác vậy à?”
“Tôi không thèm tính sổ với anh! Hạng mục Hải Trung, ai mà biết được có phải trong giây phút hứng lên thì anh làm thế? Còn nữa, chuyện về Đổng Hàn Thanh, khi tôi tỉnh lại, người đầu tiên tôi nhìn thấy chính là anh ta, cũng chính anh ấy đưa tôi đi bệnh viện, những ngày này cũng có anh ta chăm sóc tôi, ở bên cạnh tôi! Lẽ nào anh thật sự muốn rằng tôi nghĩ chính anh mới là người cứu tôi?”
Bắc Minh Dục nuốt cơn giận vào trong, như không có cách nào để ngăn không cho cô nói nữa, anh lấy hay tay giữ chặt cánh tay cô rồi hôn cô lỗ mãng.
Hành động của Bắc Minh Dục làm cho Lương Nặc vô cùng khó chịu, cô không hề cảm thấy một chút yêu thương lãng mạn gì trong hành động đó, cô ngoắc đầu hết bên này tới bên kia từ chối.
Mới đầu cô phản kháng dữ dội nhưng càng phản kháng cô càng cảm thấy không thoải mái, sau cùng chỉ có thể miễn cưỡng chiều theo anh.
Lương Nặc bị anh làm cho như sống đi chết lại, mệt không còn thở ra hơi.
Người đàn ông khi đang tức giận thì luôn hành động rất quả quyết và dũng mãnh.Nửa tiếng sau.
Phòng tắm như gặp phải cơn lũ lụt, vòi nước phun nước ra tứ phía, ào ào.....trên bề mặt ngập sũng nước, chiếc khăn tắm to đùng chùm lấy người Lương Nặc, gói trọn cô lại như một cái bánh, Bắc Minh Dục ôm cô chạy vào phòng ngủ.
Đặt cô lên giường rồi nằm cạnh xuống bên nhìn cô mà cười không động đậy.
Lương Nặc nằm đó càu nhàu: “Đồ quá đáng....đồ lừa đảo....”
Bắc Minh Dục nghe cô nói vậy liền lật chiếc khăn trên người cô ra, ép chặp lấy người cô làm cô tới thở cũng cảm thấy khó khăn.
Nhìn khuôn mặt đỏ lên của Lương Nặc, Bắc Minh Dục đắc ý: “Đáng đời!”
Nói rồi anh lại ghé môi hôn cô, thấy tóc cô vẫn còn ướt anh liền đứng dậy đi tìm máy sấy. bàn tay anh luồn qua mái tóc cô, vuốt đi vuốt lại nhìn âu yếm.
Tối hôm trước bên bờ sông, Kỷ Sênh mặc chiếc áo khoác của Lương Nặc, lại thả mái tóc xõa ngang lưng, trong đêm tối anh mới nhận nhầm đó là Lương Nặc.
Thực ra, Bắc Minh dục rất thích hình ảnh cô để mái tóc dài bay bay trong gió.
Có điều, Lương Nặc lại quen buộc cao lên đỉnh đầu, giống như mấy cô thiếu nữ ngây thơ tuổi mới lớn.
Sấy khô tóc xong, Lương Nặc liền nằm lăn ra ngủ, trong cơn mơ màng vẫn còn nói mê sảng gì đó, Bắc Minh Dục cũng chẳng thèm chú ý mà chỉ chăm chú nhìn bộ dạng đáng yên của cô khi ngủ rồi tự cười một mình. Một lúc sau anh cũng đỡ lấy đầu cô gối lên tay mình và cũng chìm vào giấc ngủ.
*
Khi Lương Nặc tỉnh dậy, căn phòng lặng thinh không tiếng động.
Nhìn qua cửa sổ ra bên ngoài, các căn hộ trong tòa nhà đã có mấy hộ lên đèn tuy trời chưa phải tối hẳn, ánh mắt cô lại quay ra đảo khắp căn phòng ngủ, bỏ chăn ra muốn ra khỏi giường.
Nhưng khắp hai bên eo của cô đau mỏi không chịu được.
Trong đầu nhớ lại những gì đã diễn ra buổi trưa trong phòng tắm, khuôn mặt cô đột nhiên nóng bừng, cô lấy hai tay xoa xoa rồi với lấy chiếc gối bên cạnh mình vứa xuống đất: “Đồ quá đáng!”
Công tắc trong căn phòng được Bắc Minh Dục bật lên, ánh sáng đèn chiếu vào người cô cùng khuôn mặt vẫn còn đỏ và tỏ vẻ giận dỗi, hai mắt nhìn chằm chằm vào anh: “Anh...anh đúng là không biết xấu hổ!”
Bắc Minh Dục với khuôn mặt không biểu cảm gì, nhặt chiếc gối bị cô vứt dưới đất lên: “Tôi gọi đồ ăn bên ngoài mang tới rồi đấy, em ăn không?”
“Không ăn!” Lương Nặc giận dỗi quay mặt ra phía cửa sổ không thèm nhìn anh.
Ục ục....
Bụng cô đang sôi cả lên vì đói rồi, cô lúng túng lấy chăn ôm chặt lấy ghì vào bụng để ngăn không cho nó réo nữa.
Trước kia cứ nghĩ bản thân mình đang mang thai, vậy nên mỗi lần thấy đói là cô lập tức bổ sung đồ ăn, chỉ cần cảm thấy đói là ăn, hơn nữa khi còn ở căn biệt thự, lúc nào cũng có sẵn các loại đồ ăn do vú Hà chuẩn bị để phục vụ cô.
Đói là ăn đã trở thành một thói quen mà cô đã bị ảnh hưởng.
“Có thật không ăn không?” Bắc Minh Dục nghe thấy tiếng bụng cô réo, nhìn cô cười nói trêu chọc: “Tôi thấy à! Dưới tầng có mấy con chó hoang, nếu em thực sự không ăn thì để tôi mang đồ ăn xuống cho bọn chúng, như thế đỡ lãng phí. À quên mất, đồ ăn trong tủ đều không được tươi ngon nữa nên tôi đã đem vứt hết đi lúc chiều rồi.”
Nói xong, Bắc Minh Dục quay người định bước đi giả bộ đem vứt đồ ăn.
Lương Nặc vừa mới tỉnh, cơn đói làm cô cảm thấy thực sự không thoải mái chút nào, cắn môi suy nghĩ rồi nói với theo giọng buông trõng: “Vậy thì....đợi...đợi một chút!”
“Có việc gì à?” Bắc Minh Dục quay lại nhìn cô như kiểu không hiểu ý cô.
“Đừng...đừng vứt!” Cô sợ anh đem vứt thật liền nói: “Tôi đói rồi, anh đừng vứt, tôi dậy ăn bây giờ đấy.....”
“Gọi một tiếng ông xã thì tôi sẽ để lại cho em ăn!”
Lương Nặc lại thấy oan ức dướn cổ lên nói: “Anh đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu nhé!”
“À, hóa ra như vậy bị gọi là được đằng chân lân đằng đầu à, vậy thì chắc tôi vẫn phải đem đồ ăn đi vậy....”
“Đừng....” Lương Nặc gọi theo để cản bước chân nhấp nhỏm của anh, rồi nhắn mặt lườm anh, nói với vẻ không can tâm tình nguyện: “Ông....ông xã!”