“Điên rồi, quả thật là điên rồi!” khi lão phu nhân được giải thoát ra khỏi bàn tay cô, bà ta không ngừng hít thở, trong cơn tức giận mặt bà ta đỏ lên, gân cổ nói lạnh lùng: “Rõ ràng là tại cái bụng cô, ta giam cô trong này nhưng chính cô tự mình ngã trong nhà vệ sinh thì còn có thể trách ai? Chân cô đứng không vững lẽ nào cũng đổ lên đầu tôi?!
“Thả tôi ra! Thả ra....tôi phải làm lễ tang cho con gái tôi!”
“Đánh ngất cô ta đi! Làm cô ta ngất xỉu...” lão phu nhân vừa ho vừa vội vàng nói: “Đừng để cho con điên này ra ngoài hại người.”
Mấy tên vệ sĩ cảm thấy hơi xấu hổ và khó nghĩ, vì dù gì cũng là một phụ nữ vừa với sinh xong.
Nhưng bọn chúng vẫn nghiến răng nhắm mắt ra tay, chuẩn bị đưa tay đập vào sau gáy cô.
“Dừng tay!”
Một tiếng nói đanh thép từ ngoài cửa truyền vào, vệ sĩ lập tức dừng tay lại, cúi người nói: “Thiếu gia!”
Bắc Minh phu nhân cũng vội vàng tiến lên phía trước kể khổ: “Minh Dục, cái con này nó đúng là điên rồi, con xem nó dám định bóp chết ta! Lát nữa liên hệ với bệnh viện thần kinh ở nước ngoài rồi vứt cô ta tới đó.”
“Cô!”
Bắc Minh Dục liếc nhìn bà ta rồi không nói thêm gì nữa.
Sau khi Lương Nặc nhìn thấy Bắc Minh Dục, ánh mắt cô không còn đờ đẫn nữa mà có chút động tĩnh, cô di chuyển ánh mắt nhìn về hướng cơ thể anh.
“Thiếu gia, con của chúng ta...con không còn nữa rồi.”
Một bàn tay của Bắc Minh Dục nắm chặt thành nắm đấm.
Thế nhưng, lúc này, anh không thể thể hiện một chút quan tâm nào với cô được, bằng không, tất cả những sự lạnh lùng anh từng làm với cô sẽ đều vô nghĩa.
“Tôi sớm đã nói rồi, đó không phải là con tôi, không còn nữa thì thôi chứ làm sao?”
“Bắc Minh Dục.” Lương Nặc gọi tên anh với sự trách móc: “Lương Nặc tôi có thể thề với trời đất, từ trước tới nay tôi chưa bao giờ làm chuyện đó với người đàn ông khác, đứa trẻ đó cốt nhục của chính anh, bây giờ nó không còn nữa, lẽ nào anh không nên vì con mà đòi lại công đạo à?!”
“Thề thốt cũng chẳng có tác dụng gì, trên thế giới này sao lại còn có nhiều lời nói dối như thế chứ?” Bắc Minh Dục cố gắng kìm nén mọi cảm xúc, gân xanh trên ngón tay nổi lên: “Công đạo là cái gì? Cũng chỉ là lời nói đùa của người có tiền có quyền mà thôi, lẽ nào cô còn muốn Cô tôi đền mạng cho nó? Đừng có mơ đi.”
Lương Nặc đờ đẫn, dường như tất cả những lời anh nói cô đều không nghe thấy.
Trong thời khắc đó cô mới thực sự được biết thế nào gọi là bi ai, là hoàn toàn không còn một chút hi vọng nào nữa.
“Ha ha ha.”
Trước sự chú ý của mọi người, cô đột nhiên cười lớn.
Tất cả những ai đứng trước mặt cô đều không hiểu, Bắc Minh Dục càng không thể hiểu nổi.
Tiếng cười nghe chói tai, đôi mắt cô long lanh ngấn nước, rồi từng giọt từng giọt lăn dài trên má, vừa cười vừa khóc – nhìn cô chỉ thấy sự tuyệt vọng, cô đơn, buồn bã, bất lực....
Cô nhất định bị điên rồi.
【Thế nhưng em vẫn muốn sinh cho anh một chú lợn con, làm thế nào bây giờ?】
【Khi không nhìn thấy em thì nhớ em, nhìn thấy em thì lại chỉ muốn bắt nạt em thôi!】
【Anh cũng chỉ cần có em, chỉ có em mới là vợ của anh!】
【Người phụ nữ anh yêu, người phụ nữ anh muốn lấy, từ trước đến nay đều chỉ có một người là em.】
【Hôm nay anh muốn cưới em. 】
Từng câu từng chữ của những lời nói ngọt ngào anh từng nói với cô vang lên bên tai, câu nói sau cùng của anh như cắt nát trái tim cô: 【Đứa bé, cô chắc chắn đó là của tôi? không còn nữa thì thôi chứ làm sao.】
Bắc Minh Dục, anh nói dối, anh đang nói dối em!
Lương Nặc càng cười lớn như một kẻ điên, cô cười tới nỗi bụng cô đau thắt lại, nụ cười mà làm toàn thân cô run lên, cô giật mình nhân ra, trong vòng có nửa năm, cô mất đi bạn bè, mất đi tình thân, mất đi tình yêu, mất đi cả đứa con.
Ngay lúc này, thứ cô còn lại chỉ bằng không!rn rn
“Bắc Minh Dục, anh nhất định...nhất định...sẽ hối hận.”
Vừa dứt lời, trước mắt cô đột nhiên là một màu đen như mực, cô gục đầu ngã xuống và rơi vào trạng thái hôn mê, khi bác sĩ vội vàng chạy tới liền nhìn thấy phần cơ thể dưới cô một màu máu đỏ tươi...“Không hay rồi, bệnh nhân sau khi sinh ra nhiều máu quá, mau đưa vào phòng cấp cứu.”
Hơi thở Bắc Minh Dục run lên....
...........
Lương Nặc dường như nghe thấy tiếng trẻ con đang khóc, đứa bé luôn miệng hỏi tại sao không cần nó, tại sao không bảo vệ nó?
Cô muốn lại gần đứa bé đang ở trong góc nhưng chớp mắt, đứa trẻ mở một bình máu đỏ hướng vào phía cô đổ, cô giật mình ngã xuống đất, ngất xỉu đi.
Mắt cô nặng trĩu, toàn thân không còn chút sức lực nào, cô dường như nghe thấy có người không ngừng gọi tên cô.
Trong phòng bệnh đặc biệt, chỉ có một bác sĩ và Bắc Minh Dục – hai người đang ở đó coi cô, vị bác sĩ này là người mà Bắc Minh Dục có thể tin tưởng được.
Vị bác sĩ nhìn cô vẻ ái ngại và hơi buồn, anh ta khuyên: “Bắc Minh thiếu gia, thiếu phu nhân bây giờ tuy là đã được cầm máu nhưng dương như vẫn không có ý thức về sự sống nữa rồi, anh thế này...chẳng bằng nói vài lời gì đó có thể cảm kích cô ấy làm cô ấy tỉnh lại.”
Bắc Minh Dục không động đậy gì.
Bác sĩ lại nói: “Thực ra người bệnh khi hôn mê vẫn có thể cảm nhận được những thứ bên ngoài, bây giờ cô ấy vừa mất đi đứa con, tôi góp ý....”
“Đi ra ngoài!”
Bắc Minh Dục đột nhiên lên tiếng, tiếng nói có phần lạnh lùng và đau xót.
Vị bác sĩ thở dài, không nói hết câu mà quay người bước đi.
Bắc Minh Dục ngồi bên cạnh giương Lương Nặc, do bị mất máu quá nhiều mà giờ đây sắc mặt cô tái đi, trắng bệch, cắt không còn giọt máu, giống như một con búp bê vô hồn.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm oặt của cô, anh xoa xoa nhẹ nhàng.
cái hôm ở bến cảng, cô vẫn nhìn đầy sức sống, vậy mà chỉ trong có mấy ngày ngắn ngủi đã trở nên thế này – gầy hốc hác đi.
Hơi thở của cô luôn yếu ớt, Bắc Minh Dục đột nhiên ghé sát vào tai cô thì thầm.
“Tin anh, con của chúng ta không hề chết....”
“Anh đã mua chuộc được tên bác sĩ khám định kì cho em mà cô sắp xếp, anh ta nói thực ra khi em ở trên đảo tháng thứ tư đã kiểm tra ra em mang thai một bé trai, chỉ là hắn tìm cách giữ bí mật không nói ra....”
“Chỉ hận anh tới bệnh viện muộn nên con của chúng ta đã bị bế đi rồi.”
“Nghe lời anh, cố gắng vượt qua cánh cửa khó khăn này, anh sẽ tìm lại con chúng ta về!”
Trong trạng thái vô tri vô giác, đột nhiên hai mắt Lương Nặc đảo hết bên này bên kia, giống như cô đang cố gắng lắm để mở mắt ra nhưng không có chút sức lực nào, cô xúc động tới mức nhắm mắt mà nước mắt vẫn chảy ra.
Bắc Minh Dục đưa tay lau hết dấu vết nước mắt của cô đi.
Vài phút sau, anh quay người bước đi không do dự.
Sau khi rời phòng bệnh.
Bác sĩ hỏi vẻ quan tâm: “Thiếu phu nhân thế nào rồi?”
“Không chết đưuọc.” Bắc Minh Dục lạnh lùng nói: “Nếu cô ấy tỉnh lại hỏi đứa bé kia đâu thì anh hãy nói cho cô ấy biết, tôi đã chôn đứa bé rồi, cho vào gia phả của Bắc Minh gia.”
“Không để phu nhân nhìn thêm lần nữa ạ?”
“Không có gì đáng nhìn cả, dù sao cũng đã chết rồi.”
Bác sĩ hơi choáng trước lời nói của anh, bèn đi thực hiện theo đúng lời anh, khi Bắc Minh Dục rời khỏi bệnh viện, lão phu nhân ngồi trong xe ở ghế sau, mắt bà ta đỏ ngầu.
“Minh Dục, ta cũng không ngờ rằng sự việc lại thành ra thế này...tuy là con đã nói không tin đứa trẻ là con con nhưng ta ta thực sự đã từng nghĩ sẽ giữ nó lại.”
Bắc Minh Dục với ánh mắt lạnh lùng, ngồi ghế trên đầu cạnh ghế lái, nói với tài xế: “Lái xe!”
Vú Hà lại nói: “Thiếu gia, thực ra trong lòng phu nhân rất buồn, sau này con thì sẽ lại có, bên ngoài có đầy phụ nữ bằng lòng sinh con cho thiếu gia, thiếu gia đừng trách thiếu phu nhân....”
“Đưa phu nhân về biệt thự trước, sau đó đưa tôi về ngự cảnh viên.”
Nói xong, Bắc Minh Dục ngả đầu vào ghế nhắm mắt lại, thể hiện không muốn nói thêm điều gì nữa.