Tiếp theo chính là cuộc chiến với Đổng Hách, xem nước cờ của ai cao hơn.
Buổi chiều, Lương Nặc trở về căn nhà của cô và Bắc Minh Dục để lấu một số đồ dùng hàng ngày lại chỗ Lý Tranh Diễn, hai chiếc xe đưa cô đi.
Mấy tiếng đồng hồ sau, Bắc Minh Dục vẫn không thấy người quay về.
Đang định gọi điện cho Lương Nặc, tin tức của vệ sĩ liền truyền tới: Lương Nặc mất tích rồi.
.........
Lương Nặc bị chúng dùng thuốc mê bịt chặt vào mũi làm cho ngất đi, khi tỉnh lại, nhìn thấy mình đang ở trong một căn gác vô cùng tối.
Căn gác đã bị bỏ trống rất lâu, khắp nơi đều tràn ngập mùi hôi thối.
Cộc cộc cộc.
Tiếng giàu da và nền nhà đập vào nhau phát ra vừa gần lại vừa xa, Lương Nặc tập trung suy nghĩ, hít thở thật sâu, yên lặng chờ đợi người đó xuất hiện.
Két két.
Cánh cửa đã nhiều năm không được sửa của căn gác được mở ra, khuôn mặt độc ác của Đổng Hách xuất hiện trước mặt cô: “Quả nhiên là ông, chính ông mới là thủ phạm của tất cả mọi việc!”
Đổng Hách nhếch mép cười, đứng trước mặt cô: “Là tôi thì làm sao? Lúc trước Lương Bác Sinh vẫn chưa xử lý cô, xem ra đúng là tai họa!”
“Ông bắt cóc tôi tới đây làm gì?”
Lương Nặc trợn trừng mắt, trong lòng đang rất sợ hãi.
“Đừng có nhìn tôi thế chứ!” Đổng Hách đưa tay lên vỗ vỗ vào má cô, nói lạnh lùng: “Giữ lấy cô còn có tác dụng, tôi sẽ không làm gì cô đâu!”
Nói rồi, ông ta dặn dò mấy tên thuộc hạ nới dây trói ra, đưa cô tới một căn phòng tới của một tòa nhà nào đó.
Trên dường treo đầy các loại loại công cụ tra tấn, góc tường còn có mấy cuộn xích to, chắc phải to gần bằng cổ tay cô mất, thuộc hạ của ông ta tháo dây xích ra quàng vào chân tay Lương Nặc.
“Đừng động vào tôi, bỏ ra....”
Chân Lương Nặc vốn dĩ đã bị thương, chiếc xích lạnh kẹp vào cô đau tới nỗi nghiến răng lại.
Đang lúc vùng vẫy, thuộc hạ liền giáng cho cô một cái tát, đánh cô ngất xỉu luôn.
Đổng Hách chỉ chờ tới lúc đó và chụp hai bức ảnh sau đó gửi vào một hòm thư đã định sẵn, sau đó ông ta yên lặng chờ đợi vở kịch hay sắp bắt đầu.
Cùng thời khắc đó, điện thoại Bắc Minh Dục rung lên thông báo nhận được thư từ một hòm thư lạ, mới đầu anh vẫn lo lắng tìm cách tìm Lương Nặc nên không chú ý, một lúc sau, đối phương lại gửi tới một thư nữa.
Lúc này Bắc Minh Dục mới mở hòm thư ra, trong đó chỉ có một địa chỉ web.
Khi kết nối thì nhận được thông báo là cần có mật khẩu mới truy nhập được.
Thư ký Tôn: “Ai mà rỗi hơi thế?”
Bắc Minh Dục nhanh chóng làm theo những chỉ dẫn trong hòm thư, nhập những chữ cái vào thành một mật khẩu, màn hình đột nhiên liền được mở ra – một căn phòng âm u, Lương Nặc bị dây xích quấn chặt.
“Là thiếu phu nhân!” thư ký Tôn kêu lên ngạc nhiên.
Bắc Minh Dục một mặt lặng lẽ ra hiệu cho thư ký Tôn hãy điều tra địa chỉ, một mặt nhìn vào ống kính nói: “Đổng tiên sinh, ông giấu đúng là kỹ thật đấy!”
“Cũng có bằng cậu đâu!” Đổng Hách đang kết nối trực tiếp với Bắc Minh Dục qua video chỉ để lộ ra một bên mặt, có một sự lạnh lùng không nói được thành lời: “Nếu không phải gần đây cậu liên tục bí mất tiến hành điều tra mọi việc thì tôi thực sự không ngờ được nhân vật Bắc Minh Dục nổi tiếng của Hải Thành lại có khuôn mặt đầy rắn rết bò như bây giờ!”
“Nếu như ông đã biết rằng tôi đang điều tra ông, vậy thì hãy ngoan ngoãn chờ bị bắt đi.”
“Ha ha....” Đổng Hách đột nhiên cười lớn: “Tôi rất tò mò cậu lấy đâu cái dũng khí lớn như vậy để dùng cái giọng đó nói chuyện với tôi? Đừng quên rằng vợ cậu bây giờ đang ở trong tay tôi đấy!”
“Con gái ông cũng đang ở trong tay tôi, hơn nữa, ông thương con gái cũng không kém gì tôi thương vợ đâu.”
“Cũng đúng!”
Đổng Hách lại cười khểnh nhưng là nụ cười bí hiểm, sau đó đưa tay ra cầm lấy chiếc roi da đang treo phía bên cạnh, cố ý làm ướt nó bằng nước ớt rồi hướng về phía Lương Nặc mà quất vào người cô.
Bốp!
Tiếng chiếc roi đập vào người cô vang lên khắp căn phòng, Bắc Minh Dục nắm chặt hai tay thành nắm đấm: “Dừng tay!”
Đổng Hách chẳng thèm quan tâm tới lời anh, lại tiếp tục quất vào người cô một roi nữa.“Con gái tôi trong tay cậu chắc cũng chịu không ít cay đắng, bây giờ, có đi có lại là đúng rồi!”
Máu trong người Bắc Minh Dục đang nóng lên: “Bây giờ tôi đưa Laurel tới đây, tôi đảm bảo, nếu ông dám động tới cô ấy lần nữa, tôi sẽ để lại trên người con gái ông một lỗ thủng đấy!”
“Được!”
Đổng Hách vứt chiếc roi da sang một bên cho thủ hạ, Lương Nặc đang cúi đầu lúc này đã tỉnh lại do bị đánh đau quá!
Ý thức được chân tay của mình đang bị xích quấn lại không động đậy được, cô cắn răng nói: “Đổng Hách, chắc chắn ông sẽ gặp phải báo ứng, ông hại chết bao nhiêu người, nhất định ông sẽ không được yên thân đâu....”
Đổng Hách lườm cô lạnh lùng: “Bây giờ tâm trạng của tôi không tới nỗi nào, tốt nhất cô hãy im mồm lại đi.”
Lương Nặc đột nhiên chú ý thấy phía đối diện có một ống kính, lập tức nói: “Thiếu gia, là anh đúng không? anh mặc kệ em, bây giờ hãy báo cảnh sát đi, Đổng Hách bắt cóc, dùng cực hình, giam người phạm pháp, một loạt tội trạng như thế nhất định sẽ không chạy thoát được.”
Bắc Minh Dục không nói gì, sắc mặt vô cùng ảm đạm.
Rất nhanh Laurel đã được lôi đến, rõ ràng là đã được thay một bộ quần áo.
“Ba....” cô ta nhướn cơ thể mệt mỏi về phía ống kính hét lớn: “Ba nhanh nhanh cứu con, những người ở đây đều là ác quỷ, bọn họ không ngừng giày vò con, con không muốn ở lại đây nữa.”
Lý Tranh Diễn nói muốn làm cho hai cánh tay cô ta tàn phế, thế này thì sao được chứ?
Đổng Hàn Thanh thích nghe đàn piano, sao đôi tay của cô ta có thể tàn phế được?
“Laurel, con gái yêu quý của ta, con phải chịu khổ rồi....”
Đổng Hách nhìn vào khuôn mặt tiều tụy hốc hác của Laurel nói nhẹ nhàng động viên: “Con yên tâm, ba sẽ nhanh đưa con về nhà thôi, con chịu đựng thêm một chút.”
Bắc Minh Dục di chuyển ống kính: “Người ông cũng đã nhìn thấy rồi, nói đi, khi nào thì trao đổi!”
Anh không tin Đổng Hách không nguyên có gì mà tìm anh “nói chuyện phiếm.”
“Ba giờ chiều ngày mai, còn về địa điểm...người của anh chắc đã tìm ra được địa chỉ, nhớ lấy, tôi muốn Laurel một sợi tóc cũng không được mất.”
Một giây sau, màn hình điện thoại đột nhiên chỉ còn là hình ảnh tuyết trắng.
Đổng Hách đã ngắt kết nối.
Laurel kiêu ngạo như một con khổng tước, không coi ai ra gì: “Hức, tôi đã nói rồi các người nhất định sẽ phải ngoan ngoãn thả tôi ra, có điều lấy tôi để đối lấy người phụ nữ rẻ tiền kia thì đúng là hậ thấp bản thân.....”
Bốp!
Bắc Minh Dục cho cô ta nếm mùi bạt tai của anh, cái bạt tai làm cho mặt cô ta vẹo sang một bên, hai tai ù đi.
“Không động được vào cha cô, thì thôi chơi cô cũng được mà!”
Bắc Minh Dục cười nham hiểm, sau đó bảo thư ký Tôn tới phòng Kỷ Sênh gọi Lý Tranh Diễn ra, Laurel vốn dĩ còn muốn phát điên lên, nhưng vừa nghe thấy cái tên Lý Tranh Diễn thì liền run lên, trợn trừng mắt sợ hãi.
“Anh....các người muốn làm gì? Tôi nói cho các người biết, cha tôi là Đổng Hách chứ không phải ai khác!”
“Thiên vương lão tử cũng không cứu nổi cô!”
............
Bắc Minh Dục đối xử thô lỗ với Laurel, thủ hạ của Đổng Hách và ông ta cũng không tha cho Lương Nặc, chiếc roi da được quất vào người cô không kể chỗ nào, Lương Nặc chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Mắt cô nheo lại mờ ảo, không có chút sức lực nào nhìn về bốn phía thuộc hạ đang bắt đầu đào hố ở góc tường.
Những thứ gì đó đen đen được vứt xuống dưới.
“Ông...ông chôn thứ gì?”
Đổng Hách cười nụ cười khát máu: “Cô đoán ra rồi lại còn hỏi tôi?”
“Ôn chôn thuốc nổ để giết chết tôi?”
“Cô hãy ngồi đấy mà cầu cho chồng cô mau tới đi!”
Lương Nặc nghiến chặt răng, nhìn ông ta ghê tởm: “Thiếu gia anh minh, khôn ngoan, nhất định sẽ không bị ông lừa đâu, ông đừng có hi vọng nữa....”
“Bịt mồm nó lại, đừng để cho nó nói lung tung nữa.”
Đổng Hách vừa ra lệnh, thuộc hạ đã cầm một nắm rẻ rách nhét vào miệng cô, Lương Nặc sợ hãi trợn trừng mắt, cô cố kêu lên, trong lòng chỉ biết cầu nguyện, hi vọng rằng anh sẽ không bị trúng kế.