“Đưa đây!”
Cánh tay dài của anh đưa ra trước mặt cô chờ đợi, ánh mắt như đang ra lệnh.
Khả Khả nắm chặt hai tay vào nhau, đôi mắt ướt nước có vẻ tủi thân nhìn Bắc Minh Huân, dường như cô vừa làm một việc gì rất đáng trách và đang cầu mong sự khoan hồng.
Trước đây cô cũng thường dùng chiêu này với Lý Tranh Diễn, trăm lần chưa lần nào thất bại.
“Đừng ép anh tự mình ra tay!” Bắc Minh Huân dường như không nhìn thấy ánh mắt đó của cô, bỏ mặc thái độ đó của cô một cách triệt để.
“.............”
Thôi được, xem ra anh có vẻ cương quyết.
Không có cách nào khác, cô chỉ có thể đem bài đã làm đưa cho Bắc Minh Huân, Bắc Minh Huân cầm lấy liếc mắt xuống nhìn, môi đột nhiên khẽ nhếch cười, nụ cười đó làm cho người khác thấy phát lạnh.
Dường như nhiệt độ xung quanh đều bị giảm xuống không ít.
Khả Khả lập tức đứng lên tiến lại gần anh, chẳng lẽ lại quỳ xuống ôm lấy chân anh, cô nói: “Em biết em sai rồi, bây giờ em lập tức làm lại từ đầu một lần nữa! Xin anh tha lỗi, anh đừng như vậy mà....”
Bắc Minh Huân không có phản ứng gì đặc biệt, cô đột nhiên đưa tay ra nhè nhẹ rút lấy bài làm của mình trong tay anh, nhanh chóng ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào bài làm.
Sau đó, một quyển sách ôn tập dày cộp được vứt xuống trước mặt cô.
“Xem ra hai năm trước em chẳng học được gì, hoặc có học được chắc cũng đổ xuống sông xuống biển hết rồi.”
Khả Khả giống như nhìn thấy vật báu vậy, cô cầm quyển sách ôm lấy, chuẩn bị cầm quyển sách để tìm những phần kiến thức liên quan tới bài thi, miệng còn lẩm bẩm: “Chẳng phải lời phê của cô giáo chủ nhiệm anh đều nhìn thấy rồi à? hai năm hầu như chẳng học hành gì, anh còn mong em có kiến thức gì chứ?”
“Anh rất tò mò đấy, trường cấp ba em đang học bây giờ cũng được coi là trường nổi tiếng của Hải Thành, với trình độ của em làm sao có thể thi vào được trường đó nhỉ?”
“..........” bị chế giễu nhưng cô vẫn cứ lạnh lùng, Khả Khả nghiến răng, liếc mắt lên nhìn anh: “Kiến thức cấp hai đơn giản như thế, em có thể thi được vào trường này lạ lắm à?”
“Thật á?”
Hai mắt với đôi đồng tử đen sâu của Bắc Minh Huân như cất giấu một sự bất ngờ, anh cúi xuống nhìn thẳng vào mắt cô không chớp mắt, dường như muốn thông qua đôi mắt đó nhìn thấu điều gì.
Khả Khả nuốt nước bọt, phát hiện con tim mình lúc này đang loạn nhịp.
Thở dài một tiếng, cô nhẹ nhàng tường thuật lại hiện thực: “Thôi được rồi, thực ra lúc thi vào, ngồi bên cạnh em lại đúng là một bạn giỏi nhất thành phố, rồi thì bình thường em cũng chẳng học hành mấy, thị lực vì thế rất tốt, cho nên....”
“Cho nên đã nhìn trộm bài của người ta?”
“Hức! Anh có biết người đứng thứ nhất đó là ai không?”
“Ai?”
“Tống Tử Văn!” Khả Khả nghiến răng nói ra ba từ đó, rồi thao thao bất tuyệt ra vẻ cuộc đời bất công: “Cái tên đó rõ ràng còn chơi ác hơn cả em, dựa vào cái gì mà thành tích tốt thế chứ? ông trời đúng là thật không công bằng, chán chết!”
Sự tò mò và nghi ngờ trong ánh mắt của Bắc Minh Huân cũng từ từ biến mất, thay vào đó là một nụ cười không chút cảm xúc, bàn tay anh đặt lên đầu cô, vỗ nhẹ: “Em không cảm thấy điều này chứng minh rằng em có tiềm năng để làm một con lợn à?”
“.......”
Đúng là không thể chơi cho thỏa thích rồi mà!
Khả Khả tức giận liếc mắt nhìn anh hằm hằm, sau đó hậm hực cúi đầu xuống làm bài, để tỏ vẻ không muốn nói chuyện với anh, cô rút từ trong bàn học ra một chiếc tai nghe, đeo lên.
Bắc Minh Huân khẽ cười, dường như ngực anh cũng đang run lên.
Sau đó anh cũng không đi làm việc riêng của mình nữa mà ngồi xuống trước bàn học canh cô làm bài.
Tự nhiên bên cạnh lại có người ngồi canh, áp lực đúng là đã nặng nay còn nặng hơn.
Khả Khả cứ thế chẳng còn nghĩ tới việc đi ngủ nữa, vừa đọc bài rồi lại lật sách tìm kiến thức liên quan, trong lòng tim vẫn đập thình thịch, chẳng có cách nào khác, anh chàng này đứng là quá cứng rắn, anh nhìn chằm chằm cô làm bài không rời nửa bước.
“Bụp!”
Cô đang tập trung, đột nhiên đầu đau điếng!“Ây ui!”
Cô ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy cặp mắt tối sầm của Bắc Minh Huân: “Em lề mề như vậy định làm tới sáng ngày mai à?”
“Ai bảo anh cứ ngồi trước mặt em?”
“Vậy nên trách anh à?”
“......thôi được, không trách anh, trách em....”
Nhìn bộ dạng ngoan ngoãn cúi đầu làm bài của cô, Bắc Minh Huân nheo mày lại nhưng rất nhanh đã trở về trạng thái bình thường, sau đó anh đứng lên đi tới chiếc ghế sô pha, cầm một chiếc khăn mỏng, nằm xuống không nói thêm lời nào.
Khả Khả lắc lắc đầu, thực ra anh cũng vì muốn tốt cho bản thân, cũng không gây sự với anh thềm nữa, ngoan ngoãn ngồi làm bài.
Nhưng toán học – cái môn này không phải cứ hiểu những bài mẫu đơn giản là có thể làm được.
Nếu cô muốn làm được những bài tập trong đề thi cô bắt buộc phải nắm chắc được những kiến thức cơ bản từ đó vận dụng để làm bài, vì vậy cứ ngồi vừa học vừa làm cô quên mất cả thời gian....
Cô cũng cố chấp muốn chứng minh bản thân sẽ nỗ lực cố gắng, cũng chẳng đánh thức anh dậy làm gì.
..............
Gần về sáng khi Bắc Minh Huân tỉnh lại, anh liếc mắt nhìn về phía bàn học, liền nhìn thấy Khả Khả đã gục mặt xuống bàn ngủ rồi, tay vẫn còn đang cầm lấy một trang sách, tay kia đang cầm bút.
Anh nhẹ nhàng rút bài kiểm tra ra xem, tuy vẫn chưa làm hết nhưng những câu đúng cũng đã nhiều hơn.
Thực ra cô chỉ cần tập trung, chăm chỉ một chút thì vẫn có thể nâng cao thành tích.
Hai tay anh luồn vào cổ và chân cô bế cô lên, khi đang chuẩn bị đưa cô vào phòng ngủ thì đột nhiên Khả Khả tỉnh dậy, bàn tay vẫn chuẩn bị trong tư thế lật sách, miệng lẩm bẩm: “Em sắp làm xong rồi, còn mấy câu nữa thôi, anh đừng giận em....”
Bắc Minh Huân liếc mắt xuống nhìn cô.
Bước chân anh dừng lại.
“Anh không giận em!”
Lúc này Khả Khả mới thực sự tỉnh lại, chú ý thấy mình đang được anh bế trên tay, vội vàng dụi đầu mình vào ngực anh: “Người anh ấm thật đấy, bế em thê một lúc nữa!”
Cứ ngỡ rằng anh sẽ đặt cô xuống, nhưng anh đã không làm vậy, ngược lại còn thấp giọng nói: “Ừm!”
Khả Khả suýt nữa thì cảm động rơi nước mắt.
Sớm biết thức đêm làm bài tập mà được anh đối xử tốt thế này thì kể cả làm tới lúc trời sáng cô cũng bằng lòng.
............
Khả Khả dậy sớm, hai mắt thâm sì đi tới trường.
Cô mặc một bộ đồ truyền thống kín đáo đi trên hành lang lớp học, tức giận túm mái tóc lên cao, đáng chết, sau này đến việc ăn mặc, trang điểm, giờ ăn giờ ngủ đều có người giám sát!
Lý Tranh Diễn và Kỷ Sênh còn không quản cô nghiêm khắc như vậy....
Mộc Mộc từ xa nhìn điệu bộ vóc dáng này rất giống với Khả Khả, nhưng nhìn kiểu ăn mặc thì hoàn toàn không phải.
Cô tiến lại gần thăm dò, đột nhiên vắt tay lên vai Khả Khả: “Khả Khả, tiểu nha đầu, ăn mặc kín đáo thế này có phải muốn giấu đi vết hôn không hả?”
Khả Khả mặt đỏ như gấc, hai tai nóng bừng, tức giận: “Tớ còn nhỏ thế này, vết hôn ở đâu ra chứ? đừng có bắt nạt tớ ít đọc sách mà không biết gì nhé....ngộ nhỡ bị người khác nghe thấy thì biết làm thế nào hả....” then chốt không phải chỉ có những bạn học trong trường mà còn có “những tên chó chạy” của Bắc Minh Huân.
“Này này!” Mộc Mộc liếc mắt nhìn trước nhìn sau rồi cảm thấy Khả Khả có chút gì đó khác với bình thường, quay ra nhìn Khả Khả hồi lâu mới lắc đầu: “Có phải cậu bị ốm rồi chạy lên não không? Vì thế mà nghĩ không thông?”
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy!” Khả Khả khoanh tay trước ngực, giậm chân nói: “Tớ bây giờ chỉ muốn cố gắng học tập, ngày ngày tiến bộ, cố gắng để trở thành mầm non tương lai của đất nước!”
Mộc Mộc há hốc mồm ngạc nhiên.
Rất nhanh sau đó Mộc Mộc lại nở một nụ cười như đã hiểu hết ra mọi chuyện.
“Vì nam thần?”