Mục lục
1001 Đêm Tân Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Tịch Nam rất nhanh sau đó đã thu ánh nhìn về, hai tay cho vào túi quần, quay người rời đi.


Đặng Tử Manh hai mắt đảo như rang lạc, rồi đột nhiên chạy lên phía trước, bàn tay cô ta túm lấy chiếc cà vạt của Thẩm Tịch Nam: “Đứng lại.”


“Bỏ tay ra.”


“Không thích bỏ đấy!” Đặng Tử Manh cười típ mắt lại, đôi môi cô ta phát ra một sự quyến rũ tới chết người, giả vờ một bộ dạng ngây thơ: “Cái chú ba của anh thật chán ngắt, không thú vị bằng anh.”


“Người ta lại đẹp trai!” Thẩm Tịch Nam cười lạnh lùng: “Cô cũng có thể để mẹ cả cho chú ấy uống thuốc rồi đặt chú ấy lên giường cô.”


“Nếu cứ chỉ dùng một thủ đoạn để chơi với đàn ông Thẩm gia nhà anh thì còn gì là thú vị nữa?”Đặng Tử Manh vểnh mặt lên, tiếng cười ma quỷ, kéo Thẩm Tịch Nam đi ra ngoài: “Cùng tôi đi xem xem con trai vị hôn phu của tôi, nghe nói là một thằng bé đầu óc có vấn đề.”


Trong lòng Thẩm Tịch Nam cười nhạt, nhưng lại không nói gì.


..........


Trong nhà tự nhiên lại thêm một Đặng Tử Manh để tranh giành người đàn ông của cô, Lương Nặc thực sự cảm thấy không thoải mái.


Đặc biệt là, có mấy lần cô tới chơi với Tiểu Bắc đều nghe người làm nói rằng Tiểu Bắc bị Đặng Tử Manh đưa đi rồi.


Đặng Tử Manh và cô không giống nhau, Đặng Tử Manh được đại thái thái yêu quý, cô ta có thể tự do đưa Tiểu Bắc đi.


Nhưng bản thân cô thì không được.


Đại thái thái sợ cô sẽ đưa Tiểu Bắc chạy chốn.


...........


Hội nghị cổ đông toàn cầu hằng năm của tập đoàn Thẩm Thị sắp đến.


Hội nghị cổ đông lần này không giống với hội nghị cổ đông lần trước khi tuyên bố việc Bắc Minh Dục vào tập đoàn, hội nghị lần này là các cổ đông tới từ toàn cầu, triệu tập để đưa ra các quyết định quan trọng và có sức ảnh hưởng lớn nhất.


Quyết định hướng đi trong một năm tới của tập đoàn.


Đại thái thái cũng vô cùng coi trọng, sự việc sẽ được phân ra nặng nhẹ, quan trọng hay không quan trọng, gần đây bà ta bận tới nỗi còn chẳng có thời gian mà để ý tới Lương Nặc chỉ bảo Đặng Tử Manh hãy coi chừng cô, bà ta phải tự tay đi chuẩn bị những việc của hội nghị cổ đông, lôi kéo cũng như có kế sách trước những cổ đông bất đồng quan điểm.


Nhưng nửa tháng trước khi hội nghị cổ đông được diễn ra, trên mạng lại đột nhiên truyền đi một đoạn video quay cảnh diễn ra ở phòng làm việc của tổng giám đốc của tập đoàn Thẩm gia.


Rõ ràng đoạn video đó được quay trộm, hình ảnh không được rõ nét lắm, chỉ có thể nhìn thấy một người đàn ông bò ra bàn đang hút thứ gì đó.


Bên cạnh người đàn ông còn có mấy cô gái xinh đẹp vây quanh.


“Là Thẩm Cách!”


Lương Nặc ngạc nhiên hết mức nhìn lên màn hình, trong lòng cô đoán thời gian dài như vậy Bắc Minh Dục không có động tĩnh gì, bây giờ có phải là lúc bắt đầu hành động không?


Đoạn video Thẩm Cách hút thuốc phiện được truyền ra ngoài lập tức làm xôn xao dư luận.


Thẩm Cách đảm nhận vị trí tổng giám đốc của tập đoàn, đại diện cho hình ảnh của cả tập đoàn.


Tin tức đó chẳng khác nào việc một quan lớn ruồng bỏ vợ con, tin tức như vậy đem đến ảnh hưởng tiêu cực hết sức nghiêm trọng cho tập đoàn.


Đại thái thái tại trận cho vệ sĩ đi tìm bắt Thẩm Cách về, lại cho những đơn vị liên quan nhanh chóng xử lý vụ việc.


“Mày xem mày đã làm việc tốt gì đây!” đại thái thái tức giận vứt chiếc điện thoại vào đầu Thẩm Cách: “Sớm tao đã cảnh cáo mày rồi, cả ngày mày chỉ đàn đúm trai gái thì thôi tao không thèm nói, nhưng bây giờ còn ra nông nỗi này thì rốt cuộc mày muốn làm gì hả? Không biết là sắp triệu tập hội nghị đại cổ đông à?”


Trạng thái tinh thần của Thẩm Cách không được tốt cho lắm, bị ném vào đầu hắn nghiến răng chịu đựng: “Đây rõ ràng là có người muốn hãm hại con! Chắc chắn là lão tam, hắn ta tranh thủ cơ hội để hại con!”


Đặng Tử Manh chẳng hứng thú gì với những chuyện lục đục gia đình thế này, cô ta cong người ngáp một tiếng: “Đại thái thái, con hơi mệt nên đi nghỉ một lát đây.”


Nói xong cô ta chẳng đợi đại thái thái trả lời, liền đứng dậy đi thẳng.


“Anh cả, đồ thì có thể ăn vớ vẩn được, nhưng lời thì không thể nói linh tinh.” Ánh mắt Bắc Minh Dục sắc lạnh nói.
Thẩm Cách chống tay lên hông, lớn tiếng: “Người có thể vào được phòng làm việc của tôi chỉ có mấy người, rõ ràng là chú báo thù lần trước tôi bắt chú tăng ca tới nửa đêm, bắt chú chạy đi công trường thu nợ xong còn bị người ta đánh đúng không?”


Con tim Lương Nặc thắt lại: “Thiếu gia, anh....”


“Anh không sao!” Bắc Minh Dục vỗ nhẹ vào tay Lương Nặc biểu thị rằng cô đừng lo lắng, sau đó lại nhìn chằm chằm Thẩm Cách: “Con mắt nào của anh nhìn thấy là tôi làm? Nếu anh đã nói tôi cũng bận đi công trường thu nợ xấu, vậy thì tôi làm gì có thời gian mà chơi cái trò này chứ?”


“Mày....”


“Đủ rồi!” đại thái thái nheo mày, giơ chiếc gậy lên đập vào lưng Thẩm Cách, chặn lời hắn ta lại, tức giận nói: “Mày mà tử tế thì ai làm gì được mày, còn trách ai hả?!”


Thẩm Cách kêu giật lên đau đớn: “Đây cũng không phải là điều con muốn, bây giờ mẹ mắng con thì làm gì có tác dụng gì?”


Thẩm Tịch Nam đột nhiên đứng lên, khuyên bảo: “Mẹ cả bớt giận, anh cả biết sai rồi ạ!”


“Đúng vậy, mẹ, con biết con sai rồi.”


Thẩm Cách nheo mày, nói hùa vào với Thẩm Tịch Nam.


Đại thái thái trước mặt bọn họ lại gọi điện cho người giúp xử lý tai tiếng để hỏi về tình hình.


Bên đó nói rằng đã qua lại với phía cảnh sát, sẽ lấy hình thức công bố công khai để nói ra những chất bột kia chỉ là loại bột bình thường được đưa ra để thử chứ không phải thứ gì độc hại, nhưng điều này chỉ là giải pháp tạm thời, bịt không nổi miệng của thiên hạ, càng không giấu nổi những con mắt sáng suốt của những cổ đông.


Đại thái thái tắt máy, nhìn Thẩm Tịch Nam: “Lão nhị, con có cách nào để có thể giải quyết việc này không?”


Ánh mắt Thẩm Tịch Nam đột nhiên liếc nhìn Bắc Minh Dục.


Lương Nặc lờ mờ cảm thấy có điều gì đó không bình thường, quả nhiên, một giây sau liền nghe thấy anh ta nói: “Chỉ cần hi sinh lão tam một chút, là có thể giải quyết được vấn đề một cách dễ dàng.”


Đại thái thái cầu còn không được: “Nói ra nghe xem nào?”


Thẩm Tịch Nam liếm môi, ánh mắt anh ta nhìn rất nguy hiểm, nói: “Đoạn video đó được quay rất mờ, chỉ nhìn liền biết là quay trộm, nhưng sự việc xảy ra trong phòng làm việc của Tổng giám đốc là không thể chối cãi được, chúng ta chỉ cần đổi nhân vật chính trong video đó là được.....”


“Không sai!” ánh mắt Thẩm Cách đột nhiên sáng lên: “Để cái đồ rẻ tiền đó đi hứng chịu.”


“Không thể nào!” Lương Nặc lập tức lên tiếng bảo vệ Bắc Minh Dục: “Nhị thiếu gia, lẽ nào anh cả là anh em của anh còn thiếu gia thì không phải à? sao anh lại có thể nói như vậy được?”


“Lương Nặc, hãy chú ý tới thân phận của cô.” Đại thái thái nhắc nhẹ nhàng nhưng lời lẽ sắc sảo, lại nói: “Lão tam, nếu bảo con hi sinh một chút, con có đồng ý không?”


Bắc Minh Dục nheo mày, bàn tay anh nắm chặt lấy tay Lương Nặc: “Con không làm những giao dịch mà phải chịu lỗ!”


Thẩm Tịch Nam đột nhiên nheo mày: “Chẳng phải chú luôn muốn làm giám đốc à? thế này đi, dù sao thì tôi cũng chỉ là một kẻ nhàn rỗi, chỉ cần chú đồng ý, tôi sẽ nhường vị trí của tôi cho chú!”


Thẩm Cách đơ người ra, cái người em trai Thẩm Tịch Nam này từ trước có bao giờ ngồi chung thuyền với anh ta đâu?


Lúc nhỏ, cậu ta còn giở đủ trò để chọc tức Thẩm Cách.


“Chú...chú Hai, anh cả xin lỗi chú....” Thẩm Cách hiếm khi thể hiện được một chút áy náy, Thẩm Tịch Nam làm như không hề để ý tới sự cảm kích của anh ta, thần sắc không đổi nói: “Chú ba, chú cảm thấy thế nào?”


Bắc Minh Dục nói lời lạnh lùng: “Em quen làm vị trí trợ lý của anh cả rồi, bây giờ bảo em đi làm giám đốc quản lý cả một bộ phận, em sợ em làm không tốt.”


Đại thái thái hỏi thẳng: “Vậy con muốn gì?”


Lương Nặc trong lòng nóng như lửa đốt, chỉ cần dính phải tin đồn thất thiệt, sau này Bắc Minh Dục sẽ rất khó mà rửa sạch được vết dơ, nhưng anh dường như không hề để ý tới điều đó, nhìn Lương Nặc sau đó nói: “Con muốn được nghỉ một ngày làm việc!”


“Cái...cái gì?”


Đại thái thái và Thẩm Cách đồng thanh lên tiếng giật mình.


Bắc Minh Dục nắm chặt lấy tay Lương Nặc, nhắc lại: “Con muốn nghỉ làm việc một ngày, đưa vợ và con trai con đi chơi!”


............


“Sao anh lại có thể đồng ý chứ?” sau khi kết thúc giao dịch rời đi, Lương Nặc lo lắng tới nỗi sắp khóc nói: “Nói không chừng đây là cái bẫy mà đại thiếu gia dựng lên để hại anh đấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK