“Cô đi đâu?” Bắc Minh Dục hỏi trước hành động xách túi bước đi của cô.
Lương Nặc nhìn anh với nét mặt buồn rầu: “Ngày mai hôn lễ diễn ra rồi, tôi còn chưa mua quà mừng cho người ta, chồng tôi thì không đồng ý đi cùng, anh cũng không muốn giúp tôi mạo danh chồng tôi cùng đi, thế nên quà...tôi phải chọn cho cẩn thận, bằng không ngày mai người ta lại có kịch hay cho người ta xem.”
“Thật sự muốn tôi đóng giả chồng cô?”
“Anh đồng ý rồi?” Mắt Lương Nặc sáng lên, nhìn anh cười tươi như bắt được vàng.
“Cô phải đồng ý với tôi, hàng ngày đến nấu cơm tối cho tôi trong vòng một tháng, được như thế thì tôi có thể xem xét lời đề nghị của cô.”
“Như thế thì tôi có phải trả anh tiền phí đóng giả nữa không?” Lương Nặc chớp chớp mắt, tò mò hỏi anh.
Bắc Minh Dục chau mày lại, lạnh lùng lườm cô: “Cô mà còn nói với tôi một câu đến tiền nữa cô có tin là tôi sẽ làm cho cô cả đời không bao giờ nhìn thấy nó nữa không?!” Mẹ ơi, giờ cô mới thấy, anh ta đẹp trai như vậy, nhìn chẳng giống một tên trai bao chút nào, không màng tới tiền bạc.
Thế mà cô thì toàn nói những lời lạ lùng, thậm chí rất vớ vẩn, hỏi những câu cũng ngớ ngẩn, nhưng cũng đúng, trong suy nghĩ của cô, anh là một tên trai bao cao cấp.
Nhưng vấn đề là, trên đời lại có một tên trai bao phong độ, đầy khí chất lại không màng đến tiền bạc như thế này?
Lúc rời căn chung cư, kim đồng hồ chỉ đã là 9 giờ tối, vì muốn sẽ kịp về nhà vào lúc 10 giờ, Lương Nặc nhanh chóng chạy tới cửa hàng trang sức gần đó nhất để chọn bừa lấy một sợi dây chuyền, chọn xong cô vội vàng bắt xe về căn biệt thự.9 giờ 58 phút, cô vừa bước tới cánh cửa sắt, chạy hộc tốc vào đại sảnh, không ngờ đúng lúc đó lại gặp Bắc Minh phu nhân.
“Phu nhân!”
Do liên tục chạy nhanh nên cô có phần mệt, thở hổn hển.
Bắc Minh Dục lườm cô từ đầu tới chân, nheo mày rồi thốt ra một câu:
“Không có quy tắc cung cách của một tiểu thư chút nào.”
“Dạ!” cô khép nép cúi đầu.
“Nghe nói, ngày mai chị gái cô kết hôn?”
Lương Nặc có chút bất ngờ ngẩng đầu nhìn Bắc Minh phu nhân: “Dạ vâng, phu nhân....”
Bắc Minh phu nhân hất cằm ra hiệu cho vú Hà, vú Hà mang tới một chiếc hộp màu hồng được gói vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, nhìn rất sang trọng, vú Hà đưa nó cho Lương Nặc nói: “Đây là món quà phu nhân dặn tôi mua, Lương gia dù gì cũng là gia đình của thiếu phu nhân, tặng quà cũng cần chọn lựa kỹ càng, không thể qua loa, nếu không sẽ ảnh hưởng tới hình ảnh của gia tộc Bắc Minh.”
Chiếc hộp màu hồng được gói gém bốn góc đều vuông chằn chặn, đơn giản nhưng vô cùng tao nhã, sang trọng, dưới ánh đèn còn phản chiếu những màu sắc li ti lấp lánh.
Cô nghĩ tới món quà mình vừa mua để trong túi xách mà có phần ngượng ngùng, hai tay nắm chặt lấy nhau.
Để mà so sánh thì sợi dây chuyền cô mua quá là nhỏ bé, hộp đựng cũng quá tầm thường.
“Con cảm ơn phu nhân.”
Vú Hà nói tiếp: “Những trang phục mới nhất mùa thu do công ty con của tập đoàn sản xuất đã được đưa đến vào chiều nay, tất cả đều được treo trong phòng trang phục của thiếu phu nhân rồi, ý của phu nhân là, mặc dù phu nhân và thiếu gia không thể tới tham dự hôn lễ nhưng thể diện không thể đánh mất!”
“Con nhớ rồi ạ, ngày mai con sẽ ăn mặc trang điểm cẩn thận, sẽ không để phu nhân và Bắc Minh gia mất mặt đâu ạ.” Đó cũng là vì thể diện của bản thân, cô nhất đinh phải xuất hiện với hình ảnh tự tin, xinh đẹp.
Về tới phòng, Lương Nặc tắm qua sau đó đi vào phòng trang phục, mở cửa tủ ra, các loại quần áo với đủ loại màu sắc, từ váy liền thân tới chân váy, áo sơ mi đến áo khoác nhẹ bên ngoài, váy dạ hội, đủ cả không thiếu thứ gì.
Cô đã chọn một chiếc áo voan màu sữa với thiết kế theo kiểu phương tây làm lộ những đường cong trên cơ thể và phần cổ trắng ngần, kết hợp với chiếc áo là chân váy màu đen, người cô như tôn thêm vẻ đẹp, sự sang trọng cho bộ trang phục, cô soi mình trước gương, tự hài lòng với bản thân và sự lựa chọn của mình.
Cô xõa mái tóc dài đang được buộc ra, quay người bên này, quay người bên kia, nở một nụ cười thanh lịch, nhìn bản thân trong gương, đôi mắt sáng long lanh, mãn nguyện. Sau đó cô cởi bỏ bộ đồ, thay một bộ đồ ngủ và trèo lên giường khi mà mọi vấn đề cô nghĩ là đã được giải quyết ổn thỏa.
Cô hẹn với Bắc Minh Dục thời gian là 8 giờ sáng.
Hôn lễ được bắt đầu vào lúc 10 giờ, với tư cách là người thân của họ nhà gái, về lý về tình thì cô nên đến sớm một chút.
Gia đình Châu Thụy cũng là một gia đình giàu có, Lương Vân cũng rất tỉ mỉ và coi trọng địa điểm cũng như cách trang trí của hôn lễ, thế nên hôn lễ được chọn tổ chức ở một khách sạn năm sao trên một hòn đảo nhỏ cách thành phố Hải Thành không xa – đảo Hoa An, lái xe từ thành phố tới nơi cũng mất tầm một tiếng.
7 giờ 30 phút Lương Nặc đã đến cổng câu lạc bộ cao cấp Giang Nam, đợi đến đúng 8 giờ 30 phút mà vẫn không thấy bóng dáng Bắc Minh Dục đâu.
Hai hàng lông mày chau lại, gọi điện cho Bắc Minh Dục mấy cuộc nhưng đều không có ai nhấc máy, cô chỉ có thể gửi cho anh một tin nhắn: “Địa điểm tổ chức hôn lễ là khách sạn Ca Lợi Á, hôn lễ bắt đầu lúc 10 giờ, tôi là khách hàng của anh đấy, anh không thể tới phút chót rồi mà cho tôi leo cây thế này, anh mà không đến, tôi xé xác anh ra cho anh hết đường làm ăn đấy....”
Đợi thêm 10 phút nữa, cô chỉ có thể thở dài, đang cúi đầu thất vọng thôi thì bắt taxi đi trước thì bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên.
Cô vội vàng bắt máy, nói liên hồi: “Bắc thiếu gia, cuối cùng thì anh cũng cầm tới điện thoại rồi, tôi đợi anh ở đây lâu lắm rồi đấy, rốt cuộc là anh đang ở đâu? Một chút tác phong nghề nghiệp cũng không có, anh mà không xuất hiện là tôi kiện anh đấy.”
“Tớ đây, Kỷ Sênh!”Kỷ Sênh dõng dạc chậm rãi lên tiếng, cô nói: “Hình Sở Mặc hôm qua nói với tớ cậu tìm được chỗ đáng tin cậy, chắc như núi Thái Sơn ấy, tớ còn đang tò mò xem là ai, thì hôm nay đã bị cho leo cây thế rồi à?”
Lương Nặc thở dài đau khổ: “Cậu có thể an ủi tớ vài câu được không, lỡ lòng nói như vậy, tớ đang loạn hết cả lên đây....”
Cậu tìm loại người không đáng tin cậy như thế tớ lại không mắng té tát là may rồi ấy.” Kỷ Sênh vẫn nói cố, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề câu chuyện: “Thôi được rồi, cậu qua đó trước đi, Hình Sở Mặc tên đó tuy là tính khí hâm hâm nhưng quan hệ của bọn tớ cũng không tới nỗi nào, hay là để tớ bảo anh ta đến ứng cứu cậu nhé?”
“Cậu đang nói với người đàn ông tới muộn mấy tiếng đồng hồ chiều qua đấy á?”
“Yên tâm đi, tên này giỏi lấp liếm lắm, sẽ không làm hỏng chuyện của cậu đâu.”
Kỷ Sênh đã nói như vậy, Bây giờ Lương Nặc cũng chưa nghĩ ra ai thay thế, thôi thì đành vậy, sau đó cô đứng bên đường bắt một chiếc taxi, đi thẳng tới khách sạn Ca Lợi Á trên đảo Hoa An.
Lúc Lương Nặc bước xuống xe thì đã thấy Kỷ Sênh lôi được tên Hình Sở Mặc tới đó đứng đợi.
“Nặc Nặc, Bây giờ chỉ có Hình Sở Mặc có thể đóng giả chồng cậu thôi, chuyện ngày hôm qua cậu ấy đã nói hết với tớ rồi, tớ thay mặt cậu ấy xin lỗi cậu nhé, hai người nhanh nhanh làm quen, xây dựng tình cảm cho giống một đôi chút, tí nữa còn vào mà ứng phó với đôi chó má trong kia.”
Hình Sở Mặc liếc mắt nhìn hai người, với hành động và lời nói của Kỷ Sênh, anh ta thấy xem ra Kỷ Sênh vẫn chưa biết gì về chuyện người đàn ông đằng sau Lương Nặc chính là Bắc Minh Dục.
“Chồng cô hôm nay thực sự không thể đến?” Hình Sở Mặc hỏi ý thăm dò.
Lương Nặc nhìn anh ta chẳng thiện cảm gì sau sự việc ngày hôm qua: “Nếu chồng tôi có thể đến thì bây giờ tôi có phải nhờ anh mạo danh chồng tôi không?”
“Ha ha...” Hình Sở Mục cười lớn, với nụ cười cợt nhả, hai mắt híp vào anh ta nói: “Thế còn đợi gì nữa, nhanh lại đây khoác tay tôi....”
Anh ta giơ một cánh tay ra ở tư thế sẵn sàng để cô quàng vào.
Lương Nặc có chút nghi ngờ, phản kháng: “Không phải hôm qua anh nói tôi không được đụng vào anh, không được ôm anh còn gì?”
“Lời nói của đàn ông mà cô cũng tin!” Hình Sở Mặc vừa nói vừa cười.
Lương Nặc thực sự không hiểu được lòng dạ người đàn ông này, nhưng vẫn phải tiến lại gần anh ta, khoác lấy tay anh ta sau đó quay ra chào Kỷ Sênh rồi hai người họ đi về hướng cửa khách sạn.
Ngay ở cửa khách sạn là hình ảnh Châu Thụy trong bộ vest sang trọng màu đen, khoác tay anh ta là Lương Vân trong bộ váy cô dâu trắng muốt, hai người đứng cười không ngớt đón khách và nhận quà từ người thân bạn bè, cùng với đó là những lời khen, lời chúc phúc cho đôi tân lang tân nương.
“Còn tưởng em không dám đến cơ?” Lương Vân vừa nhìn thấy Lương Nặc liền gằn giọng ghé sát vào Lương Nặc thốt ra lời nói với vẻ hận thù, sau đó nhanh chóng lại nở nụ cười đưa ánh mắt về phía Hình Sở Mặc, nói: “Người đàn ông này....anh ấy....anh ấy là chồng em à?”
Sao lại có thể trẻ thế này? Không phải là ốm sắp chết rồi à?