Tiếng Anh của Lương Nặc không được tốt lắm, ngôn ngữ về ngành y thì lại càng nghèo nàn hơn, cho nên, những gì cô nghe được đều rất mơ hồ.
Trong quá trình Bắc Minh Dục và những chuyên gia kia trao đổi với nhau, họ vừa nói vừa không ngừng đưa mắt nhìn về phía Lương Nặc.
Vừa nói với vẻ quan ngại, lại có vẻ giống như an ủi.
Khoảng hơn mười phút sau, Bắc Minh Dục tiễn các chuyên gia đi sau đó nhanh chóng trở lại bên cạnh cô.
“Có phải gần đây em có tâm sự gì không?”
Lương Nặc đơ người ra một lát, sau đó lắc đầu: “Em gần đây tâm trạng khá tốt không có tâm sự hay điều gì phiền não cả.”
“Bây giờ em còn thấy đau không?”
Nghe anh hỏi Lương Nặc đột nhiên cảm thấy đúng là không đau nữa.
“Thiếu gia, ý anh là....”
“Mấy vị bác sĩ này đều là chuyên gia có tiếng trên thế giới, họ thống nhất cho rằng em vì có áp lực tâm lí nên dẫn tới thần kinh căng thẳng, trong tiềm thức luôn nghĩ rằng cơ thể mình có vấn đề, chỉ cần thư giãn thì mới không cảm thấy bất kì sự đau đớn nào nữa.”
Lương Nặc như không tin vào tai mình, cô chỉ biết há hốc mồm nghe.
“Không...không phải vậy chứ?”
“Tối qua toàn thân em đều đau đớn, bây giờ thì lại không làm sao hết – điều đó là chứng minh rõ nhất.”
“Thế nên, anh cũng tin vào những gì họ nói, anh cũng cảm thấy là em có áp lực về tâm lí?” Lương Nặc bĩu môi, nói: “Nhưng thực sự em không có áp lực gì về tâm lí cả.”
“Tối qua chúng ta nhắc tới chuyện kết hôn nên em mới bắt đầu cảm thấy đau.” Bắc Minh Dục hơi nheo mắt lại nhìn thẳng cô, môi mấp máy hỏi nhỏ: “Có phải lần kết hôn ở căn biệt thự của Bắc Minh gia làm cho em bị ám ảnh?”
Lương Nặc hít thở thật sâu rồi thở ra nhẹ nhàng, cô khẽ lắc đầu: “Không phải, em thực sự không cảm thấy bất kì áp lực nào! Hay là anh không muốn cưới em nữa?”
“Thực sự em không thấy đau nữa?” Bắc Minh Dục không trả lời cô mà hỏi lại.
Lương Nặc đứng lên khuo tay múa chân, rồi gật đầu: “Em thực sự không đau nữa.”
Rồi cô lại nói vẻ nghiêm túc: “Nếu thực sự là yếu tố tâm lí thì em sẽ đi khắc phục nó, thiếu gia, anh từng nói sẽ không hối hận, em không muốn bụng to rồi mới mặc áo cưới đâu, lúc đó chẳng đẹp nữa.”
“Để theo dõi thêm hai ngày nữa, nếu thực sự em không sao thì chúng ta sẽ kết hôn.”
Bắc Minh Dục đưa ra quyết định cuối cùng.
Lương Nặc phản đối lại không có hiệu lực, trong đầu lại hồ nghi không hiểu: Cơn đau đến quá bất ngờ và làm cô cảm thấy như muốn chết, nhưng nó biến mất cũng nhanh, điều này lại càng nguy hiểm, có điều bác sĩ đều nói không sao, vậy thì chắc cũng không sao đâu chứ?
.......
Sự việc Kỷ Sênh phá thai – đứa trẻ lại là con của Lý Tranh Diễn, điều này đã làm kinh động lớn đến Lý lão gia.
Lý Dung ở trong viện liên tiếp mấy ngày, vốn dĩ là muốn lợi dụng bệnh tình để mủi lòng Lý Tranh Diễn nghe theo ông ta, thế nhưng suốt thời gian đó Lý Tranh Diễn đều không hề lộ diện.
Bệnh viện trở thành sân khấu diễn kịch của một mình ông ta, đến đối thủ cũng đều không xuất hiện.
Bách Tố Mẫn hàng ngày mang cơm đến, luôn bên cạnh phục vụ Lý lão gia.
“Anh Dung, bữa trưa em đã đặt ở khách sạn mà anh thích nhất, anh gần đây gầy đi nhiều quá, lát nữa ăn nhiều một chút coi như bồi bổ.”
“Bồi bổ? Tôi còn có tâm trạng mà bồi bổ à?” Lý Dung cười lạnh lùng: “Nếu không phải tại đứa con gái bà dạy dỗ thì bây giờ tôi phải nằm trên giường bệnh thế này à?”
“Sự việc này cũng không phải nằm trong tầm kiểm soát của em được....” Bách Tố Mẫn nhìn ông ta với vẻ đáng thương, nói với ánh mắt vô tội: “Lúc trước nếu em mà biết đứa trẻ là của Tranh Diễn thì em đã chẳng giấu nhẹm đi như thế.”
“Việc xong rồi mới nói, nói thế thì ai chẳng làm được?” Lý Dung lườm Bách Tố Mẫn vẻ không vui: “Đợi qua vài ngày nữa chúng ta tới cục dân sự một chuyến.”
Bách Tố Mẫn đột nhiên tròn xoe mắt: “Anh Dung, anh, anh...anh muốn....”
“Con trai và con gái đã như thế, sự việc này tôi không chấp nhận được! Nếu chúng nó đã muốn ở bên nhau vậy thì...sau này..chúng ta hãy là người xa lạ.”
Lý Dung vừa nói vừa quan sát phản ứng của Bách Tố Mẫn.
Sắc mặt Bách Tố Mẫn tái xanh đi, cắn chặt môi nói: “Không thể nảo! Em thực lòng yêu anh, em đã theo anh bao nhiêu năm như thế rồi, lã nào anh vì Tranh Diễn và Tiểu Sênh mà lại bỏ em? Không! Em sẽ không li hôn, năm đó anh đã từng nói, Tranh Diễn không đồng ý, anh không thể cho em có một hôn lễ nhưng sau khi có giấy đăng kí thì em đã là vợ hợp pháp của anh rồi, sao bây giờ anh có thể hối hận, nuốt lời như thế?”
“Thế em muốn cho TIểu Sênh và Tranh Diễn phải rời xa nhau?”
“Em...em sẽ làm thế! Em nhất định sẽ làm cho chúng rời xa nhau.”
“Kỷ Sênh dù nó có làm sai chuyện gì nhưng bên ngoài đàn ông muốn có nó vẫn đầy ra, mấy ngày trước chẳng phải em luôn bắt nó đi xem mặt à? Trong số đó chọn bừa lấy một thằng, cho nó nhanh chóng kết hôn đi, như vậy Tranh DIễn cũng không thể suốt ngày nhớ nhung nó nữa.”
Sắc mặt Bách Tố Mẫn trắng bạch ra.
Hạnh phúc của bà ta....là dùng hạnh phúc của chính con gái mình để đánh đổi sao?
Thế nhưng, bà ta cũng đã đi theo Lý Dung bao nhiêu năm như thế, đến cuối cùng chẳng lẽ lại nhận lại kết cục tay trắng thế này? Bách Tố Mẫn cắn chặt môi, nghiến răng, sau đó gật đầu: “Tranh Diễn đều cho người canh ở cửa phòng bệnh của Tiểu Sênh, em không vào trong được, đợi mấy ngày nữa nó ra viện thì em sẽ lại đi khuyên bảo nó.....”
“Hành động nhanh lên một chút, anh không có đủ kiên nhẫn đợi lâu đâu.”
Bách Tố Mẫn từ từ nhắm mắt lại....
Đàn ông Lý gia không thể dùng mắt mà nhìn được, chỉ có thể dùng còn tim để thể nghiệm, bề ngoài họ thể hiện một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo, cũng không biết khi nào họ giáng cho mình một nhát dao.
Làm gì thì làm bà ta cũng không thể rời xa ông ta được.
.............
Lương Nặc biết được thời gian mà Kỷ Sênh xuất viện từ chính mồm Bắc Minh Dục, cũng được biết rằng Lý Tranh Diễn luôn ở bên cạnh Kỷ Sênh, ngày mà Kỷ Sênh xuất viện, Lương Nặc lôi Liễu Tiêu Hàn đến để cùng đón cô bạn thân.
Ba người cùng nhau ngồi trong một chiếc xe.
Trước khi chiếc xe lăn bánh, Lý Tranh Diễn chui vào nghe ngồi phía trước gần ghế lái.
Liễu Tiêu Hàn nheo mày, đập tay vào lưng Lý Tranh Diễn: “Lý thiếu gia, chúng tôi có vài lời muốn nói riêng với Kỷ Sênh, anh có thể ngồi ở xe khác được không?”
“Có gì mà không thể nói trước mặt tôi?” Lý Tranh Diễn cười cợt nhả: “Chuyện riêng của phụ nữ với nhau à?”
Kỷ Sênh hậm hực lườm anh ta, nói lạnh lùng: “Hỏi xem cảm giác và suy nghĩ của tôi sau khi phá thai, anh có muốn nghe không?”
Lý Tranh Diễn khẽ nhếch mép.
Phá thai, cho dù đã bị lộ ra ngoài nhưng đó cũng là chuyện giữa hai người họ - chuyện mà không có cách nào để có thể đưa ra bàn luận.
Lương Nặc cũng nhìn anh ta nói với giọng hết sức nghiêm túc: “Lý thiếu gia, phiền anh cho chúng tôi một chút thời gian, chúng tôi đều rất nhớ Kỷ Sênh.”
Lý Tranh Diễn rút điếu thuốc, châm lửa hít hai hơi và bước ra khỏi xe.
Trên xe vẫn còn vương khói thuốc của anh ta.
Kỷ Sênh kéo cửa kính xe xuống cho khói và hơi thuốc bay ra ngoài.
“Nặc Nặc, nghe nói cậu mang thai rồi? em bé được mấy tháng rồi? tình hình ra sao?”
Lương Nặc cảm thấy sống mũi mình cay canh, cô ôm lấy cô bạn thân: “Kỷ Sênh....hu hu, cậu xảy ra chuyện mà vẫn còn nhớ và lo cho tớ, tớ xin lỗi cậu nhé....”
“Có gì mà phải xin lỗi người ta chứ?” Kỷ Sênh cũng ôm lấy cô bạn rồi vỗ vai cười nói: “KHông phải là ăn vụng đồ ăn vặt trong phòng ký túc của tớ chứ?”
Lương Nặc nhìn bộ dạng như chẳng có chuyện gì của Kỷ Sênh mà cô không nói thêm được lời nào.
Liễu Tiêu Hàn hỏi thẳng vấn đề: “Kỷ Sênh, trên tạp chí nói có phải sự thật không?
Hai năm trước, cậu và người đàn ông đó có thật là có tình cảm với nhau không? Lại còn có chuyện ngoài ý muốn? Còn Lý thiếu gia nữa, anh ta sao lại là anh trai cậu? Chắc không phải người đàn ông khốn nạn đó chính là anh ta chứ?”
Kỷ Sênh lườm Liễu Tiêu Hàn: “Đầu cậu thủng to quá rồi đấy!”
“Vậy cậu và anh ta?”
“Mẹ tớ và tớ quan hệ không được tốt lắm các cậu biết chứ?”
Liễu Tiêu Hàn chớp chớp mắt, tò mò hỏi: “Sau đó?”
“Thực ra mẹ tớ luôn thích bố Lý Tranh Diễn, cũng chính vì thế, Lý Tranh Diễn luôn nghĩ rằng mẹ tớ đã phá hoại hạnh phúc gia đình anh ta, nên luôn dùng ánh mắt thù địch đối với mẹ con tớ, chứ làm gì có chuyện tớ và anh ta là anh em trai thật...cho nên, tớ mới chưa bao giờ nói với các cậu.”