Thẩm Tịch Nam là quân cờ tốt nhất trong tay đại thái thái, nếu ở tập đoàn mà tạo ra được thành quả thì công lao sẽ thuộc về bà ta – đại thái thái, thậm chí bà ta còn có thể lấy công đó quy về cho Thẩm Cách, còn nếu mắc sai lầm hoặc sơ suất gì, tất cả trách nhiệm sẽ đổ lên đầu Thẩm Tịch Nam.
Một tuần sau.
Đột nhiên tin tức truyền về, Thẩm Cách ở Nhật Bản hút thuốc phiện, gây chuyện, bị cảnh sát bắt.
Đại thái thái lập tức sai Thẩm Tịch Nam đi Nhật Bản tìm cách kéo Thẩm Cách ra.
“Không được!” nhị thái thái không chịu, nói như cãi nhau: “Thẩm Cách là cái gì chứ? Nhật Bản lại là nơi thế nào, dựa vào cái gì mà Thẩm Cách xảy ra chuyện thì con trai tôi phải đi giải quyết? Những năm gần đây, Tịch Nam đã làm cho chị bao nhiêu chuyện như thế mà vẫn chưa đủ à?”
“Nói vậy có nghĩa là cô không đồng ý?” Đại thái thái nói với ngữ khí lạnh lùng.
“Đúng vậy, tôi không đồng ý!” nhị thái thái nghiến răng nói: “Thẩm Cách là đứa có vực dậy cũng không có tài cán gì, Tịch Nam mới là người có tư cách nhất để thừa kế Thẩm gia.”
“Nằm mơ! Tôi đấu với cô cả một đời, lẽ nào tôi sẽ để cho con trai cô mặc long bào lên làm thái tử? Đừng có hão huyền nữa!”
“Dù sao thì trải qua sự việc vừa rồi, tôi cũng đã sống đủ rồi, cùng lắm thì cá chết lưới rách.”
“Nếu cô dám ăn nói bừa bãi, tôi sẽ làm cho cô chết không có đất mà chôn!”
Hai người ở phòng khách lớn tiếng cãi nhau ầm ĩ mãi không thôi, Bắc Minh Dục và Lương Nặc nghe thấy sự việc của Thẩm Cách liền lập tức về Thẩm Viên, đúng lúc nghe thấy họ cãi nhau, hai người quay ra nhìn nhau, rồi lặng lẽ tránh đi, giả vờ như không biết gì hết.
Buổi chiều, Lương Nặc tranh thủ khi mà nhị thái thái đi mua đồ cho Thẩm Tịch Nam nên đã đi cùng.
Nhị thái thái cũng không còn đề phòng cô nữa, lập tức kéo tay cô cùng đi mua đồ.
“Nhị thái thái, đại thiếu gia ở Nhật Bản bị bắt rồi, liệu hạng mục có bị thất bại không, lại còn bị ở trong đó chịu khổ, đại thái thái trong lòng nhất định rất hỗn loạn, nói lời khó nghe thì nhị thái thía cũng đừng để trong lòng.” Lương Nặc cố ý nói như vậy.
Nhị thái thái sắc mặt tái xanh: “Hức, mụ yêu quái đó sẽ vì tên Thẩm Cách khốn kiếp mà lo lắng?”
Lương Nặc trong lòng thấy hết sức ngạc nhiên: “Đại thiếu gia là con trai đẻ của đại thái thái, con trai xảy ra chuyện, bà ấy sao lại có thể không lo lắng chứ?”
Nhị thái thái đảo mắt nhìn xung quanh đề phòng có người theo dõi, không thấy ai bắt đầu với vội kéo tay Lương Nặc vào góc nói: “Đại thái thái yêu lão gia cả một đời, bà ta không chịu được tam thiếu gia và mẹ cậu ấy, vậy cô có biết tại sao lại có thể để yên cho tôi không?”
“Tại sao vậy?” Lương Nặc lắc đầu, giả vờ không biết gì hết.
Nhị thái thái lại liếc nhìn xung quanh: “Bởi vì tôi nắm được thóp của bà ta, cái mụ yêu quái đó năm xưa khi sinh con ra, đó không phải là một bé trai mà chỉ là một bé gái, hơn nữa vừa mới sinh ra đã bị chết non rồi!”
“Mẹ hai....mẹ hai không lừa con chứ?” Lương Nặc tròn xoe mắt, ra điều khó tin: “Đại thiếu gia sao có thể không phải là con trai của đại thái thái chứ?”
“Khi đứa bé chết non, bà ta lập tức nhận nuôi Thẩm Cách, sau đó nói với người ngoài rằng đó là con trai bà ta, hơn nữa, đại thái thái của chúng ta thực ra xuất thân bần hàn, hơn nữa còn từng làm người phục vụ tiếp rượu khi còn trẻ, vì vậy bà ta rất hận người khác khi nói vể xuất thân của bà ta và chỉ trích Thẩm Cách.” Nhị thái thái còn nói vẻ chắc chắn: “Nếu cô không tin, trong tay tôi còn có một giấy nhận nuôi để chứng minh.”
Buổi tối Lương Nặc lập tức đem sự việc này nói lại hết cho Bắc Minh Dục.
“Có điều nhị thái thái không nói giấy nhận nuôi đó bây giờ ở đâu.” Lương Nặc có vẻ tiếc, Bắc Minh Dục an ủi: “Không vội, mẹ hai đã chịu đem mọi chuyện nói cho em biết, vậy thì nhất định bà ấy sẽ không để yên mọi chuyện.”
Lương Nặc cảm thấy cũng đúng.
Ai mà biết được ngày hôm sau Thẩm Tịch Nam đã bị đại thái thái phái đi Nhật Bản, nhất định phải cứu được đại thiếu gia ra, hơn nữa còn bắt Thẩm Tịch Nam bắt đầu lại từ đầu hạng mục Giảo Hoàng.
Buổi chiều, nhị thái thái đột nhiên tìm đến tận cửa, quỳ xuống trước mặt Lương Nặc: “Tam thiếu phu nhân, tôi cầu xin cô một việc!”
Lương Nặc vội vàng đỡ bà ta đưng lên: “Mẹ hai làm thế này là thế nào, mẹ mau đứng lên đi.”
Nhị thái thái không chịu: “Mụ yêu quái đó với tôi đã chẳng còn nể mặt nhau nữa rồi, sẽ rất nhanh thôi bà ta sẽ đối phó với tôi và Tịch Nam, tôi cũng từng nói với cô trong tay tôi còn có tờ giấy chứng minh nhận nuôi, lúc trước để đề phòng bà ta, tôi đã đem tờ giấy chứng minh đó giao lại cho người nhà tôi, bọn họ đã di dân đến Singapo, bây giờ tôi muốn đi lấy lại tờ giấy chứng minh đó, nếu như trên đường có bất kì sự việc ngoài ý muốn nào, cô nhất định phải giúp tôi an ủi Tịch Nam, là tôi có lỗi với nó....”
Nhị thái thái dường như đã cảm nhận được điều gì chẳng lành, Lương Nặc nheo mày, nói: “Nếu mẹ hai đã biết lành ít dữ nhiều như thế thì tại sao không cho người đi lấy mà phải tự mình đi? ”
“Không được, hòm bảo vệ yêu cầu phải có dấu vân tay của tôi mới được.” Nhị thái thái cố chấp nói: “Tôi cũng muốn vì Tịch Nam làm gì đó cho nó.”
Lương Nặc cảm thấy nhị thái thái có phần cố chấp quá, song lại muốn tìm một cách giải thoát với thái độ vội vàng.
Khi Lương Nặc đem chuyện này nói lại với Bắc Minh Dục, Bắc Minh Dục cũng nói: “bà ấy đã quá vội vàng.”
“Nhị thái thái và đại thái thái bây giờ căng thẳng thế, liệu đại thái thái có làm gì hại đến nhị thái thái không?”
“Chắc chắn có.” Bắc Minh Dục ôm lấy Lương Nặc ngồi ngoài ban công, đầu anh chà vào gáy cô: “Lại còn anh hai, bây giờ anh ta đang ở Nhật Bản, Thẩm gia chỉ có hai người bọn họ.”
“Em cảm giác sắp có chuyện rồi.....”
Lương Nặc lẩm bẩm, Bắc Minh Dục gật đầu sau đó cắn vào tai cô rồi thì thầm: “Ừm, chồng em đúng là có chuyện rồi.....”
Nói xong, anh liền thổi hơi vào cổ cô.
Lương Nặc khẽ rùng mình, toàn thân cô run lên, vội vàng đẩy anh ra, đỏ mặt chạy vào phòng tắm: “Em đi tắm đây!”
Bắc Minh Dục lại nhận một cuộc điện thoại, khi tắt máy đi vào từ ban công, liền nhìn thấy Lương Nặc nằm co mình trong chăn, lấy chăn quận tròn vào người.
Bắc Minh Dục cảm thấy buồn cười, sau đó bỏ chăn ra, chui vào và ôm lấy cô.
Bắc Minh Dục đang ngủ mơ màng, cảm thấy phần dưới cơ thể đang có thứ gì đó cưng cứng ấn vào rất khó chịu, cô quay người tiếp tục ngủ.
Bắc Minh Dục hít thở thật sâu, sau đó lật người ép cô nằm phía dưới cơ thể mình.
Lương Nặc đột nhiêng giật mình tỉnh dậy, tròn xoe mắt: “Anh...anh làm gì đấy?”
“Anh với em thì sẽ làm gì?” Bắc Minh Dục nắm lấy tay cô luồn xuống phía sưới, nói rất nghiêm túc: “Vốn dĩ vẫn muốn tha cho em một đêm, nhưng ai mà biết được tự em lại phơi mình ra làm cho anh muốn!”
“Am....a....”
Bắc Minh Dục giống như đang bóc vỏ trứng, anh từ từ đem quần áo trên người cô lột ra, cười như con hồ li rồi chiếm lấy cô.
Cả hai làm tình với tình cảm mãnh liệt.
Khi mà trời tờ mờ sáng, Lương Nặc lờ mờ nghe thấy một đoạn hội thoại, nghe không được rõ lắm, nhưng cô biết đã xảy ra chuyện rồi, ngáp dài một cái, cô ngồi dậy với tinh thần mệt mỏi.
Bắc Minh Dục nói chuyện với ai đó xong, lại quay về phòng mặc đồ vào.
Nhìn thấy Lương Nặc đã ngồi dậy rồi, anh đặt môi hôn lên trán cô: “Trời còn sớm, em ngủ thêm lát nữa đi.”
“Xảy ra chuyện gì rồi?”
Hai mắt cô dường như vẫn còn lìm dim, Bắc Minh Dục chà mặt mình vào má cô, nói: “Thẩm gia bên đó xảy ra chuyện rồi, tình hình cụ thể anh phải qua đó xem xem thì mới biết được.”
Lương Nặc lập tức tròn xoe mắt, bỏ chân ra: “Vậy thì em cũng đi xem thế nào.”
“Em có thể ngủ thêm một lúc rồi lát nữa qua cũng được.”
“Không được.” Lương Nặc lắc đầu từ chối: “Không biết đã xảy ra chuyện gì,em ngủ cũng không yên.”
Nói không được cô, Bắc Minh Dục bèn đưa Lương Nặc cùng về Thẩm viên, vừa mới bước vào phòng khách, liền nhìn thấy một đoàn người mặc đồng phục giống nhau đang áp tải nhị thái thái đi ra ngoài.
“Các người thả tôi ra, tôi không có bệnh, tất cả đều là do đại thái thái bịa ra mà thôi.”