Bắc Minh Dục tối đến không về nhà, cùng với Lý Tranh Diễn tìm cách để tìm ra bọn lưu manh côn đồ kia, còn Lương Nặc thì nói chuyện điện thoại với Đổng Hàn Thanh, sau khi cô xin lỗi, tỏ ra áy náy về những phiền phức đã đem lại cho anh ta liền khéo léo từ chối, nói sau này hai người không nên gặp nhau nữa, Đổng Hàn Thanh nghe thấy vậy chỉ cười mà không nói gì.
“Cậu nói là cậu tặng cô ấy hoa hướng dương và hoa lay ơn?” Lý Tranh Diễn nhìn Bắc Minh Dục với ánh mắt coi thường: “Làm gì có người phụ nữ nào không thích hoa hồng chứ? vậy mà cậu lại đi tặng mấy loại hoa thông tục đó?”
“Cậu thì hiểu cái gì chứ?” Bắc Minh Dục nhìn Lý Tranh Diễn chế nhạo: “Cậu tưởng Lương Nặc giống với những người phụ nữ khác à? Hoa hướng dương và hoa lay ơn mới thực sự phù hợp với cô ấy. Lần sau, tôi có điên mới nhờ cậu tư vấn nên mua gì để tặng phụ nữ.”
Lần trước tặng cái gì mà đồ ngủ gợi cảm, hại hai người loạn hết cả lên.
“Trời....”
Đối diện với ánh mắt coi thường của chiến hữu, Bắc Minh Dục quyết định không đem chuyện tối qua ở cửa hàng hoa nói với anh ta.
Nhân viên bán hoa nói: Hoa hướng dương tượng trưng cho tình yêu thầm lặng, còn hoa lay ơn tượng trưng cho sự mạnh mẽ và kiên cường.
*
Bắc Minh Dục phải đến mấy ngày rồi chưa về nhà, Lương Nặc cảm thấy có chút khó chịu bực dọc, liên tiếp mấy ngày trời ngủ không ngon.
Sáng ngày hôm sau khi tới trường cô liên tục hắt xì hơi.
Liễu Tiêu Hàn kéo trộm cổ áo của cô ra, nhìn thấy hằn trên làn da trắng là những vết tích chỉ còn lờ mờ, cười nói: “Tiểu Nặc tử, bảo chồng cậu buổi tối tiết chế một chút, người ta đều nói phụ nữ hành hạ đàn ông nhưng sao tớ thấy hai người cậu hình như ngược lại vậy?”
Lương Nặc lại hắt xì một cái, quay ra lườm Liễu Tiêu Hàn: “Cậu đừng có mà nói linh tinh! Tớ chỉ là tối qua ngủ không ngon thôi.”
Kỷ Sênh nhìn chằm chằm vào những vết tích lập lờ dưới lớp áo, ánh mắt ẩn hiện sự thất vọng, nhưng rất nhanh liền cười nói thêm vào: “Tiêu Hàn, tôi nay bọn mình thử ngủ không ngon để xem xem sáng ngày hôm sau trên cổ có những vết thâm không nhé.?”
“Hai người....”
Lương Nặc xấu hổ giậm giậm chân, không có lời nào để đối lại hai cô bạn.
Buổi trưa ba người họ đi căng tin ăn cơm, vừa mới lấy xong cơm ba người ngồi xuống ba góc bàn, còn chưa kịp động đũa thì bên cạnh đột nhiên có một người phụ nữ ngồi xuống, mặc đồ nhìn rất cao quý diễm lệ, nhìn cách ăn mặc trang điểm chẳng hề giống một sinh viên chút nào.
“Cô chính là tiểu thư nhà họ Lương?” Người phụ nữ nhìn Lương Nặc nói. Lương Nặc tay đang gắp thức ăn liền dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt trang điểm kỹ càng của cô ta: “Xin hỏi...chúng ta có quen biết à?”
“Cô Lương có thể không biết tôi, có điều, tôi nghĩ cô chắc là biết vị hôn phu của tôi – Đổng Hàn Thanh.”
“Anh Đổng là vị hôn phu của cô?” Lương Nặc ngạc nhiên há hốc mồm, nói: “Sao tôi chưa bao giờ nghe anh ấy nhắc tới cô? Hai người....”
“Chúng tôi vừa mới đính hôn một ngày trước, nói cho cùng à, cuộc hôn nhân này cũng may mà có Lương tiểu thư, nếu không phải Lương tiểu thư, Hàn Thanh cũng sẽ không phải vào viện, tôi sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để chăm sóc anh ấy.”
“Cho nên...Hai người thật sự đã đính hôn rồi?” Lương Nặc như không tin vào tai mình.
Đổng Hàn Thanh yêu bạn gái của anh ta như thế, nhưng mới được bao lâu chứ, vậy mà anh ta đã đính hôn rồi... Trong ánh mắt Lương Nặc có chút thất vọng, ánh mắt này dưới con mắt của người phụ nữ Thẩm Ưu kia được xem là cô thất vọng vì yêu nhưng không được đáp lại.
Người phụ nữ nói với giọng rất ngạo mạn: “Tôi từ chỗ trợ lý của Hàn Thanh cũng được biết một số sự việc của hai người, trước đây thì không nói làm gì, nhưng bây giờ tôi đã là vị hôn thê của anh ấy rồi, cho nên....Lương tiểu thư, tôi nghĩ chắc là cô đã hiểu được ý tôi rồi chứ?”
Lương Nặc biết cô ta đang hiểu lầm, vội vàng xua xua tay: “Tôi cũng đã kết hôn rồi, hơn nữa chồng tôi cũng không bao giờ li hôn, cho nên...cô cứ yên tâm, tôi không hề có ý định gì với anh Đổng cả.”
“Cô kết hôn rồi?” Thẩm Ưu có chút bất ngờ: “Vẫn còn học đại học mà đã kết hôn rồi? Cô không phải đang lừa tôi đấy chứ?”
Liễu Tiêu Hàn ngồi bên cạnh nhìn sang: “Đúng vậy, Tiểu Nặc tử nhà chúng tôi sớm đã kết hôn rồi, không có ý đồ gì chồng cô đâu, thế nên cô yên tâm đi.” Kỷ Sênh cũng thêm vào: “Chồng Nặc Nặc vừa đẹp trai vừa có tiền, cô ấy mà dám ngoại tình á thì có mà trời đất này sụp.”
Sự phòng bị của Thẩm Ưu tự nhiên biến mất, cô ta nở nụ cười tươi tắn, tỏ ra rất thân thiện nắm lấy bàn tay Lương Nặc: “Hóa ra em gái đã kết hôn rồi, tôi tên là Thẩm Ưu, sẽ kết hôn với Hàn Thanh trong tương lai, có rất nhiều vấn đề tôi vẫn không hiểu, vì vậy có gì tôi sẽ hỏi cô nhé.”
Sắc mặt thay đổi nhanh thật đấy.
Lương Nặc cũng nhìn cô ta cười cười: “Được, tôi không có ý kiến gì cả, chỉ cần tôi biết nhất đính sẽ nói cho cô.”
Buổi chiều sau khi tan học, Lương Nặc liền nhận được điện thoại của Đổng Hàn Thanh, nhớ tới lời Thẩm Ưu nói, cô liền ý thức được mình nên có thái độ như thế nào: “Anh Đổng, Xin hỏi anh có việc gì không?”
“Thẩm Ưu tới tìm cô rồi?”
“Đúng vậy, vị hôn thê của anh rất đáng yêu, Anh Đổng đúng là thật có phúc.”
Lương Nặc cố ý nói như vậy.
Đổng Hàn Thanh ở đầu dây bên kia im lặng một lát rồi mới nói: “Xem ra hai người gặp nhau rất vui vẻ, như vậy thì tôi có thể yên tâm rồi.”
“Thẩm tiểu thư rất tốt.”
“Ừm.”
Qua loa vài câu hai người liền tắt điện thoại, Lương Nặc thở dài một tiếng, xem ra không cần biết sự việc Đổng Hàn Thanh nhập viện là thật hay là giả, nhưng cô đều không thể có bất kỳ sự qua lại nào với anh ta nữa, bằng không sẽ trở thành người đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, hơn nữa...Thẩm Ưu khi vừa mới bắt đầu đã tỏ rõ thái độ rồi.
Sau khi nghĩ thông rồi, Lương nặc đi mua một ít đồ ăn nhẹ đảm bảo mang tới tập đoàn Bắc Minh để đi tìm Bắc Minh Dục.
Thế nào mà hai người lại gặp nhau ở cửa công ty, mà lại là va vào nhau.
Cái cạp lồng đồ ăn rơi xuống đất, Lương Nặc nhìn cạp lồng đồ ăn tiếc rẻ: “Tôi đặc biệt mua tới....”
“Sao cô đi đường mà không nhìn đường thế hả?” chiếc áo vest của Bắc Minh Dục bị va vào làm nhăn nhúm lại vài nếp, anh kéo kéo lại, chỉnh lí quần áo xong quay ra nhìn cô trách cứ: “Nhỡ ra vào vào người khác chứ không phải tôi, ngã xuống đấy thì làm thế nào? Cô không thể thông minh hơn một chút à?”
Lương Nặc vốn dĩ là có ý tốt, muốn mang đồ ăn đến cho anh, thế mà lại bị anh mắng cho một trận xơi xơi như thế, cô cảm thấy oan ức tủi thân quá thể.
“Anh quan tâm cho tôi nhiều thế làm gì? Tôi thông minh hay ngu dốt thì có liên quan gì tới anh? Nếu không phải đột nhiên rã ra thì tôi còn lâu mới va phải anh, rõ ràng là bản thân anh ngốc ấy, không biết nhìn đường.”
Cô quỳ xuống nhặt cạp lồng đồ ăn lên, mở nắp ra nắp lại, cũng may đồ ăn bên trong chưa bị rơi ra ngoài, chỉ là không còn được nguyên vẹn như lúc mới mua về.
Tất cả những lời trách móc của Bắc Minh Dục đều nghẹn ứ trong cổ họng.
“Đây là đồ ăn cô mang cho tôi à?”
“Tôi mang cho thư ký Tôn!” Lương Nặc cầm đồ ăn đi tới trước mặt thư ký Tôn, cố ý phớt lờ khuôn mặt ai đó đang lạnh như băng đứng cạnh mình, cô nhìn thư ký Tôn cười nói: “Thư ký Tôn, phu nhân nói chú hàng ngày đi theo thiếu gia, làm việc vô cùng vất vả, đấy là cháu chuẩn bị mang tới cho chú, hi vọng chú bồi bổ cơ thể, đừng để người ta ép cho làm việc tới mức ốm ra đấy ạ.”
Thư ký Tôn chỉ biết gượng cười khẽ không biết nói gì, nhìn thấy sắc mặt của ông chủ, chú mới lúng túng nói: “Tôi nhớ ra là tôi còn có việc phải đi trước, thiếu gia và thiếu phu nhân cứ từ từ nói chuyện nhé, xe đã chuẩn bị xong rồi, đang đỗ bên ngoài.”
Nói xong thư ký Tôn rảo bước đi vội, Lương Nặc đang cầm đồ ăn nhưng lúc đó chỉ có thể quay người bước đi.
Nhưng vừa quay người bước đi được hai bước, cô liền bị anh nắm lấy cổ tay kéo lại ôm vào lòng, theo phản xạ cô đang định đẩy anh ra thì hiện ra trước mặt cô là một khuôn mặt anh tú nhưng lạnh lùng.
Còn chưa kịp phản ứng, anh nhanh chóng không cho cô cơ hội nói thêm lời nào, đặt đôi môi mình lên môi cô, một tay ôm eo một tay nắm lấy cằm cô, suồng xã xâm nhập vào sâu hơn để có thể cảm nhận được mùi vị đặc trưng từ cái miệng chúm chím ấy.