Ánh mắt lờ đờ cô không còn nhìn rõ mọi thứ, hai tai ù đi, cô có thể nhìn thấy đôi môi người trước mặt đang mấp máy những lại nghe không rõ rốt cuộc Bắc Minh Dục đang nói gì, cố gắng để cảm nhận thông qua đôi môi đang mấp máy của anh để đoán xem anh nói gì.
Bắc Minh Dục dường như cũng phát hiện ra tình trạng lúc này của cô.
“Em...có phải em nghe không rõ không?”
Lương Nặc lắc đầu, nói: “Không anh ạ, em chỉ là cảm thấy hơi mệt....đây là đâu thế? Chúng ta không ở ngự cảnh viên nữa à?”
Cách bài trí xung quanh khác khá xa với cách bài trí ở ngự cảnh viên, mũi cô dường như còn ngửi thấy mùi hương hoa thoang thoảng.
“Chúng ta đang ở trong một căn biệt thự, ở đây mọi thứ tốt hơn ở ngự cảnh viên, phù hợp cho thế giới chỉ có hai chúng ta.”
“Thế giới của hai chúng ta?”
Khuôn mặt nhợt nhạt của Lương Nặc khẽ nở một nụ cười, cô đưa tay một cách khó khăn lên để chạm vào mặt anh, cô cố gắng nhìn vào mắt anh để cảm nhận được tâm trạng anh lúc này.
“Thiếu gia, anh hãy đồng ý với em, cả đời này anh chỉ yêu một người là em thôi được không?”
Cô đột nhiên thờ thẫn nói.
Bắc Minh Dục khẽ nheo mày đỡ lấy cô ôm cô vào lòng: “Em chỉ mắc một căn bệnh không đáng lo ngại, cả đời này anh sẽ chỉ yêu một mình em thôi, em nhất định sẽ khỏe lại, nhất định, nghe rõ chưa hả?”
“Nếu thực sự em chết đi, anh cũng đừng thích người khác có được không?” thực ra Lương Nặc không nghe rõ những lời anh nói, cô vẫn tiếp tục: “Em muốn trong đầu anh, trong ký ức anh tất cả mọi hình ảnh đều là em – dù tốt hay không tốt.....”
Bắc Minh Dục cố giấu đi sự xúc động đau xót trong đôi mắt mình.
“Anh muốn em sống không chỉ trong ký ức của anh mà còn trong cả hiện thực.” Anh ghé vào tai cô thì thầm: “Em đã chọn được chúng ta tổ chức hôn lễ xong sẽ đi đâu hưởng tuần trăng mật chưa? Châu Âu hay Ytalia?”
“Trăng....” Lương Nặc vừa mới khẽ nhấc môi lên thì một cơn đau đột nhiên tấn công cơ thể cô.
Mặt cô nhăn lại, mồ hôi hạt đổ ra trên trán.
“Nặc Nặc.”
Anh khẽ gọi tên cô bên tai, sau đó lại dỗ dành cô, nhìn bộ dạng cố kìm nén cơn đau, anh lại không kiềm được mà nghe lời bác sĩ đem thuốc đặc trị thả vào cốc sữa rồi đưa cho cô.
“Em uống sữa đi rồi ngoan ngoãn ngủ một giấc, đừng để lại anh một mình.”
Khi cô ngủ Bắc Minh Dục luôn ngồi cạnh giường nhìn cô chằm chằm, dường như anh nhìn thêm cô giây nào thì sẽ kéo dài sự sống cho cô thêm giây đó.
.............
Thư ký Tôn đang nghỉ ngơi ở một căn phòng khác của ngôi biệt thự, nghe thấy tiếng Bắc Minh Dục đi xuống tầng liền chạy theo: “Thiếu phu nhân ngủ rồi ạ?
Thiếu gia, bác sĩ nói bệnh tình của thiếu phu nhân có thể truyền nhiêm, thiếu gia hãy....”
“Truyền nhiễm thì sao?!”
Thư ký Tôn không dám nói thêm gì.
Lúc này, điện thoại của thư ký Tôn đột nhiên rung lên – đó là một cuộc gọi vô cùng kì lạ, số máy đã được xử lý qua – chỉ báo cuộc gọi mà không báo số, dường như đã được chuyển tiếp qua mạng.
Thư ký Tôn đơ người ra sau đó ấn nút nghe.
“Alo, xin hỏi....”
Tiếng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia cũng đã được xử lí, nghe rõ câu chữ nhưng giọng nói rất ồm, anh ta hỏi kì lạ: “Tình hình của Bắc Minh thiếu phu nhân bây giờ vẫn tốt chứ?”
Anh ta vừa dứt lời, tinh thần thư ký Tôn đột nhiên hỗn loạn.
Hắn ta biết về tình hình Lương Nặc hiện nay......?
Lập tức ấn nút loa ngoài, tiếng nói của người đàn ông được truyền ta tận phòng khách căn biệt thự.
“Xin hỏi anh là ai? Tình hình thiếu phu nhân nhà chúng tôi hiện nay rất tốt.”
“Ồ, xem ra tôi gọi nhầm rồi, thời hạn là những 10 ngày cơ mà, hôm nay mới là ngày đầu tiên.”
Ánh mắt Bắc Minh Dục trở nên sắc lạnh đầy thù hằn, anh cướp lấy điện thoại trong tay thư ký Tôn, nói giọng gầm ghè với người ở đầu dây bên kia: “Mày rốt cuộc là ai? Virus trên người cô ấy có phải là do mày hại không thằng chó?”
“Bắc Minh thiếu gia? Đừng có cái thái độ thế chứ.”
“Đừng phí lời nữa, nói vào vấn đề chính đi.”
“Tôi có một giao dịch muốn trao đổi với anh.”
“Nói đi, mày muốn gì mới chịu đưa thuốc giải độc ra đây?”
Choang....
Đột nhiên, từ trên lầu truyền xuống âm thanh có gì đó rơi xuống đất, thư ký Tôn và Bắc Minh Dục nhanh chóng chạy lên cửa cầu thang thì liền phát hiện Lương Nặc đang ngã dưới đất, bộ dạng vô cùng tội nghiệp.
“Lương Nặc!”
“Thiếu phu nhân!”
Không quan tâm gì tới điện thoại nữa, hai người chạy thẳng vào đỡ lấy cô.
Bắc Minh Dục ôm cô vào lòng, anh vuốt mái tóc bù xù ra khỏi mặt cô: “Em sao rồi? Có thấy đau ở đâu không? Có phải anh làm cho em tỉnh mà gọi anh không thấy không?”
“Anh nói cho em biết, em chỉ còn lại có mười ngày thôi à?” Lương Nặc nhìn anh với ánh mắt lo lắng, khẽ giật giật tay anh: “Con của chúng ta phải làm thế nào? Mười ngày...không đủ, mười ngày làm sao đủ được? Em vẫn muốn để lại cho anh một thiên thần bé nhỏ....”
“Không đâu, có thuốc giải! em tin anh đi, có thuốc giải độc!”
Thư ký Tôn đột nhiên như nhớ ra liền nhắc nhở: “Thiếu gia, điện thoại.”
Bắc Minh Dục cũng giật mình, đưa máy lên tai alo nhưng phát hiện người ở đầu dây bên kia đã tắt máy....thuốc giải và giao dịch...không còn tung tích hay bất kì dấu vết nào nữa.
...........
Nếu chỉ còn lại có mười ngày, cô còn có thể làm gì?
Bắc Minh Dục nói cô hãy nghỉ ngơi và đi ngủ đi.
Thư ký Tôn nói thuốc giải nhất định sẽ có manh mối.
Lương Nặc vừa lo lắng vừa sợ hãi, nhưng một khi kích động, tim cô lại như có kim đâm, lại càng đau hơn, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn cách uống thuốc và đi ngủ để tránh đi sự đau đớn.
“Thiếu gia, tôi đã điều tra đa số những người thiếu phu nhân tiếp xúc trong thời kì trước khi trúng độc phát bệnh...trước mắt vẫn chưa phát hiện ra điều gì.”
Thư ký Tôn đem tài liệu điều tra những ngày gần đây đưa cho Bắc Minh Dục.
Một tập tài liệu dày.
Tất cả đều là ảnh và tài liệu về từng nhân vật.
Bắc Minh Dục ngồi xuống ghế sô pha, lật từng trang giấy xem qua một lượt, đa số trong số đó đều là những người qua đường, anh ra lệnh cho thư ký Tôn tìm hết tất cả camera trong vòng bảy ngày trở lại đây, chỉ cần có hình ảnh những người Lương Nặc từng tiếp xúc qua, điều tra hết những người đó.
Đột nhiên, ánh mắt anh dán vào bức ảnh cuối cùng trong số đó.
Người đó....là người có khả năng nhất, cũng là người không có khả năng nhất.
Thư ký Tôn nhìn thấy Bắc Minh Dục dán mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh cuối cùng đó hồi lâu, trong lòng thấy tò mò, anh cũng đang cố suy nghĩ rồi đột nhiên cũng như nhận thức được điều gì đó.
Sao Bắc Minh Dục lại quên mất, tất cả đều bắt đầu kể từ khi người này xuất hiện.
.......
Lương Nặc sau khi tỉnh lại thì không còn nhìn thấy Bắc Minh Dục nữa, cô không biết có phải do ánh sáng ban ngày có ảnh hưởng gì không mà buổi tối cô đều thấy tinh thần khá hơn ban ngày một chút.
Tuy là rất buồn ngủ nhưng thị lực, thính lực cũng như cảm nhận ngũ quan đều rõ ràng hơn ban ngày.
Nhưng sáng ngày hôm sau, mọi thứ đều tồi tệ hơn ngày hôm trước.
Đã là ngày thứ tư rồi.
Thời gian Bắc Minh Dục ở cạnh cô càng ngày càng ít đi, anh luôn bận rộn ở bên ngoài, có khi cô ngủ rồi anh mới trở về, trước khi cô dậy anh lại đi mất rồi.
Cô đã gọi điện cho thư ký Tôn.
Lương Nặc biết anh đang đi tìm thuốc giải độc cho cô đã rất vất vả rồi nên không muốn làm phiền anh thêm nữa, một mình cô thương ở trong biệt thự hết ngồi lại nằm cho qua ngày.
Đêm ngày thứ tư.
Cô không muốn chờ đợi trong vô vọng như thế này nữa, nếu không tìm thấy thuốc giải độc chẳng lẽ thời gian còn lại cuối cùng của bọn họ lại qua đi như thế này sao?
Cô không muốn thế!
Khi Bắc Minh Dục trở về căn biệt thự lúc đó đã là một giờ sáng rồi, Lương Nặc không ngừng ngáp ngủ, nhưng cô vẫn cố căng mắt nhìn ra ngoài cửa.
Tiếng động cơ xe ô tô vang lên ở nhà xe, ánh mắt cô sáng lên niềm hi vọng.
Tiếng động cơ xe không còn sau vài phút, Bắc Minh Dục đẩy cửa đi vào, anh chạy lại đỡ cô ngả vào lòng mình, anh đau xót nhìn cô, mới có mấy ngày mà cô đã gầy như chỉ còn da bọc xương thế này.
“Sao em vẫn chưa ngủ?” anh nới lỏng tay ra bế cô lên đi ra ghế sô pha.
Mắt Lương Nặc hơi đỏ, cô chớp chớp hai mắt.