Vì mật mã cửa phòng Bắc Minh Dục đến thư ký Tôn cũng không cho biết nên bọn họ đều không vào được.
Hạ Du được đưa vào trong phòng, cô gái nhìn thấy nền nhà bằng đá sáng bóng tới mức soi gương được, cho dù đã đổi dép đi trong nhà nhưng cô cũng không dám chạy lung tung mà vô cùng thận trọng.
“Không cần rụt rè thế, em hãy coi đây như nhà của mình.”
Lương Nặc kéo tay cô ngồi xuống ghế sô pha.
Sờ vào tay cô gái thấy lạnh, Lương Nặc lại bật nhiệt độ điều hòa cao lên một chút.
Bắc Minh Dục thực sự không thích trong nhà mình tự nhiên lại thêm một người con gái, lại nhìn thấy bộ dạng nhiệt tình hỏi han của Lương Nặc, anh có chút bực dọc: “Gần trường số 12 của Hải Thành có tìm cho cô một căn phòng, ngày mai chuyển qua đó.”
Trường số 12 là trường học cấp hai tốt nhất ở Hải Thành, với thành tích học tập của Hạ Du thì qua đó học cũng không vấn đề gì.
Hạ Du bị giọng nói đó dọa làm cho sợ, cô co rúm người lại.
“Em...em có thể ở cùng chị Lương Nặc mấy hôm không?”
“Cô ở với cô ấy thì ai ở với tôi?” Bắc Minh Dục cười lạnh lùng, ánh mắt không hài lòng không gì có thể che giấu nổi.
Hạ Du hai tay nắm chặt, vụng về nhìn Lương Nặc: “Chị..chị Lương Nặc.”
“Ngoan.” Lương Nặc vỗ tay mình lên tay cô gái an ủi, sau đó quay ra luowmg Bắc Minh Dục: “Thiếu gia, anh đã đồng ý với em rồi, hơn nữa cũng chỉ mấy ngày thôi chứ có lâu đâu!”
Lương Nặc không ngừng ra hiệu bằng mắt cho Bắc Minh Dục, hi vọng anh đừng so đo với Hạ Du.
Bắc Minh Dục lấy tay nới lỏng chiếc cà vạt sau đó chỉ tay về căn hộ phía đối diện nói: “Buổi tối cô qua đó ngủ,tôi sẽ để cô ở lại đây vài ngày.”
“Chỉ cần anh đừng đuổi em đi, kể cả để em ở nhà vệ sinh em cũng không ý kiến gì.”
Hạ Du rõ ràng rất lo lắng, trong ánh mắt là sự sợ hãi, phòng bị cùng với sự dựa dẫm vào Lương Nặc, Lương Nặc thở dài không thành tiếng, dù gì thì cũng chỉ là một đứa trẻ.
......
Chiếc xe đỗ trước cửa căn biệt thự tư.
Tài xế cung kính mở cửa cho Lý Tranh Diễn, anh ta ôm Kỷ Sênh đi thẳng vào trong, vệ sĩ sau khi mở cửa lớn ra thì liền dừng lại bên ngoài không đi theo vào trong nữa.
Kỷ Sênh không yên phận, chân tay vung rồi đá loạn xạ, miệng vẫn lẩm bẩm gì đó.
Ánh mắt Lý Tranh Diễn có chút trùng xuống.
Mặt nước của hồ bơi lấp lánh màu bạc do ánh trăng chiếu rọi xuống, Lý Tranh Diễn từ từ tiến gần lại bên bờ.
Một cơn gió lạnh thổi đến, Kỷ Sênh hơi co người lôi quần áo của người đang bế mình, bàn tay nhỏ bé của cô luồn vào bên trong tìm hơi ấm, Lý Tranh Diễn đột nhiên thở hắt ra bực dọc, cúi đầu nhìn cô, Kỷ Sênh đang luồn tay vào ngực anh, ánh mắt lờ đờ với vẻ tò mò, vô tội nhìn anh.
“Sao lại cứng thế này?”
Cô lại dùng lực cố ấn thêm, sắc mặt Lý Tranh DIễn lại tối sầm hơn.
Hồ bơi ở đầu hầu như dùng nước ấm quanh năm.
Nhưng để tránh việc hồ mùa đông nước lạnh sợ làm ảnh hưởng tới Kỷ Sênh nên anh ta đã giơ chân lên vung vẩy hắt chiếc giày ra khỏi chân, khẽ nhúng chân xuống nước xem độ ấm thế nào, vẫn may, nhiệt độ phù hợp, không quá lạnh.
Anh ta hít một hơi sau đó không chút thương xót mà vứt Kỷ Sênh xuống hồ bơi.
Khi làn nước ấm ngấm vào tới da thịt thì Kỷ Sênh cũng đã uống mấy ngụm nước rồi, cái cảm giác say sỉn vẫn chưa mất đi hắn, cô vẫn cố gắng vùng vẫy trong hồ.
“Aaaa...cứu...cứu mạng với!”
Người giúp việc bưng canh giải rượu tới, Lý Tranh DIễn nhếch mép cười sau đó ngồi dựa lưng vào chiếc ghế gần đó, anh ta vừa thư thái uống canh giải rượu vừa ngồi nhìn Kỷ Sênh đang vùng vẫy giống như một kẻ ngốc trong bể bơi.
Anh ta thì thư thái, đắc ý; Kỷ Sênh thì bối rối, lúng túng.
Một lát sau, hai chân Kỷ Sênh đã chạm xuống đáy, lúc này cô mới ý thức được là nước không sâu, cô quay đầu lắc lắc cho tỉnh dần lại, nhìn rõ khung cảnh xung quanh, sắc mặt cô tái đi.
Đây là căn biệt thự Lý Tranh Diễn mua khi anh ta ngoài hai mươi tuổi.Hàng năm đều có vệ sĩ canh gác bảo vệ chặt chẽ hơn cả nhà tù.
Cô lườm anh với ánh nhìn căm ghét.
Lý Tranh Diễn đặt bát canh giải rượu xuống, nhìn Kỷ Sênh vẫn đang ngập mình trong nước, cười lớn: “Xem ra tác dụng của hồ nước này cũng không nhỏ đâu, tỉnh hẳn chưa?”
Kỷ Sênh đang tức điên lên, đột nhiên cô mắng: “Lý Tranh Diễn, mẹ đồ chết tiệt, anh bị thần kinh à?”
“Đồ thần kinh cũng còn dễ nghe hơn lưu manh đầu đường xó chợ, kẻ khốn nạn, đúng vậy không?”
Lý Tranh Diễn vẫn giữ nụ cười trên môi và nhìn cô, ánh mắt im lìm như mặt hồ phẳng lặng, không hề thấy có gợn sóng, nhưng Kỷ Sênh biết, nếu con người này khi nào mà không cợt nhả thì lúc đó chính là khi nhắc tới mẹ anh ta.
Cho nên, câu nói vừa rồi nhất định là đã chọc tức anh ta.
Kỷ Sênh không hiểu tại sao anh ta không hề tức giận, và cũng không hề anh hưởng tới việc cô tiếp tục làm loạn: “”Tốt nhất anh đừng bao giờ say như chết vào một ngày nào đó, bằng không, tôi không những chỉ vứt anh vào hồ bơi đâu, mà tôi sẽ ghì đầu anh xuống nước 20 phút.
“Vừa mới tỉnh mà đã vội vàng muốn xử tôi chết à?” Lý Tranh Diễn lạnh lùng: “Đồ lòng lang dạ sói.”
“Cút mẹ mày đi!” Kỷ Sênh dùng lực vung tay đập mạnh xuống nước: “Nếu tôi mà là đồ lòng lang dạ sói thì Lý Tranh Diễn anh chắc là bị người ta cho một đao mà chết thảm rồi! buổi tối anh cố ý gọi Nặc Nặc đến, chẳng phải là muốn bóc trần tôi à? Rốt cuộc tôi đã nợ anh cái gì, đến nỗi chỉ còn lại lòng tự trọng của tôi mà anh cũng muốn hủy hoại?”
Lại một lần nữa Lý Tranh Diễn nghe thấy từ “mẹ”, đôi lông mày anh ta bắt đầu cau lại.
Nhưng rất nhanh nó lại trở về trạng thái bình thường.
“Tôi thực sự không ngờ được rằng, ở ngoài cô lại dám thừa nhận có một người anh là tôi đây.”
Kỷ Sênh không nói gì, mím chặt môi bơi vào bờ, mực nước nhìn có vẻ không sâu nhưng cũng không phải rất nông, lại thêm với việc cô vừa mới tỉnh rượu nên cơ thể đang rã rời, nếu đi tìm điểm có bậc để leo lên bờ chẳng bằng đi lại chỗ bờ gần nhất để trèo lên.
Nhưng cô đã đánh giá quá cao bản thân.
Đứng bên bờ leo lên một lúc nhưng do trơn quá cô trèo thế nào cũng không lên được, nhìn cô giống như con gấu trúc ngốc nghếch đang cố gắng để trèo lên cây, vừa buồn cười vừa hài.
Tiếng cười của Lý Tranh Diễn vang lên trên đỉnh đầu cô.
“Xem ra cô say thật, đến nỗi mực cao thế này mà cũng không trèo lên được, có cần tôi giúp một tay không? Cô em gái yêu quý.”
“Cút....”
Kỷ Sênh quyết đoán nhìn anh ta hét lên, sau đó tiếp tục cuộc chiến với bờ hồ bơi, Lý Tranh Diễn cười mà không nói, anh ta nhẹ nhàng thu tay về, lặng yên nhìn cảnh vật lộn của cô.
Đột nhiên Kỷ Sênh cảm thấy bắp chân đau nhói, giống như bị chuột rút.
Mặt cô bỗng nhiên trắng bệch.
Cơ thể cô cũng không thể khống chế nổi mà tự mình cứ như đang thả lỏng tụt dần xuống, chớp mắt cơ thể cô lại chìm vào trong nước.
“Aaaaa.....”
Lý Tranh Diễn không hề động đậy, cứ tưởng rằng cô đang đùa, đứng nhìn thích thú một lúc anh ta mới đứng trên bờ nhìn xuống hét: “Đừng đùa nữa, không sớm đâu, chúng ta cũng nên tắm rửa rồi đi ngủ thôi.”
Kỷ Sênh không hề có phản ứng gì, trong vòng vài giây ngắn ngủi, cơ thể mảnh mai của cô không hề có bất kì cử động gì mà từ từ nổi lên trên mặt nước.
“Kỷ Sênh?”
Sắc mặt Lý Tranh Diễn lúc này mới có chút biến đổi, lần nữa không thấy cô phản ứng gì, anh chẳng nghĩ thêm mà cởi chiếc áo khoác ra, nhảy xuống nước, bơi tới hướng có Kỷ Sênh.
“Kỷ Sênh, em thế nào rồi?”
Anh bơi lại gần, lật người cô lên xem xảy ra chuyện gì rồi, đột nhiên, cơ thể nằm như đã bất tỉnh của Kỷ Sênh vùng lên.
Hay tay bóp chặt lấy cổ anh ta, hai chân quấn quanh eo người đàn ông đang định cứu mình.
Cô hít thở và cố gắng lấy sức dúi anh ta xuống nước.
Lý Tranh Diễn đang vừa muốn vùng ra, Kỷ Sênh bèn đưa tay lên bẻ cổ anh sang một bên, cô đưa hàm răng mình vào cổ anh ta cắn mạnh, rất nhanh máu đỏ chảy ra.
Hai người có cuộc chiến quyết liệt trong nước, bọt nước trắng xóa bay tung tóe.