Sống trong tòa nhà này, nói không chừng chính là kẻ đứng đằng sau tất cả.
Bắc Minh Dục không nói gì, kéo một chiếc ghế lại gần ngồi xuống trước mặt cô, hai tay khoanh trước ngực, đôi môi khẽ nở nụ cười, tư thế của anh thể hiện rõ nhất thời anh sẽ chưa rời đi ngay....
“Em chỉ bị thương có một tí thôi, không đáng ngại gì cả, anh mau mau đi đi, người của Đổng gia rất rõ về nơi này, ngộ nhỡ có người nhìn thấy anh ở đây lại không hay đâu.”
“Bị thương có một tí? Con rắn hôm nay không có độc, hôm nay em bị thương có một tí, vậy đợi ngày mai em mất mạng đi rồi tới lúc đó có phải em nói em dưới hoàng tuyền đợi anh không? chỉ là thay một kiếp luân hồi à?”
Lương Nặc ngạc nhiên trước sự trừng phạt bằng lời mắng của anh, nhưng cô cũng tự biết bản thân đã không bảo vệ tốt được cho chính mình.
“Thôi được rồi, anh đừng tức giận nữa mà!” đầu cô còn hơi choáng, miễn cưỡng đi đôi dép vào tiến lại gần anh, cánh tay nhỏ ôm vào eo anh khẽ nói: “Hôm nay đúng là trường hợp đặc biệt, nếu anh đã biết em bị thương thì chắc chắn cũng biết cái đuôi cáo của Laurel sắp lòi ra rồi chứ....”
“Sao em không nói anh còn biết em cùng Đổng Hàn Thanh tình tứ bên nhanh cả ngày, tới khi xuống núi cũng là anh ta bế em xuống!”
Hức....
Ghen rồi.
Lương Nặc cười cười, dùng một bên má cọ vào những vết sẹo trên má anh, làm lành: “Chỉ là diễn kịch thôi mà, chắc chắn là anh tin tưởng em đúng không nào?”
“Thu dọn đồ đạc, sớm mai lập tức về thành phố sớm!”
“Cái đuôi cáo của Đổng Tồn Thụy cũng sắp lòi ra rồi.” Lương Nặc chu mỏ ra: “Hôm qua ông ta tìm tới em một lần, tuy là nhìn vào có vẻ vô hại nhưng thực sự rất đáng nghi ngờ, anh để em ở đây thêm đi.”
“Em ở ngoài sáng, anh ở trong tối, em quan sát ông ta lẽ nào anh không chắc?”
Lương Nặc đơ người ra: “Vậy ý anh là gì?”
“Hôm qua kể từ khi em và mọi người xuất hiện anh luôn quan sát ông ta, nhưng rất rõ ràng con hồ li tinh này hoặc là diễn xuất quá giói, hoặc là thực sự không hề liên quan tới việc hãm hại anh.”
Lương Nặc nheo mày: “Nếu không phải là ông ta thì chẳng phải chúng ta đã theo dõi nhầm người rồi à? Vậy thì làm sao bây giờ? Lại mất công đi tìm kẻ đứng đằng sau thực sự?”
“Lảm nhàm, anh tới đây không chỉ để nói với em cái đó, đều là chuyện của đàn ông, em lo lắng làm cái gì, mau mau thu dọn đồ đạc, ngày mai lập tức về nhà cho anh.”
Lương Nặc chớp mắt cười cười, chỉ tay ra phía ngoài cửa sổ.
“Trăng hôm nay sáng quá, chúng ta ngắm trăng một lúc đi, dù sao thì anh cũng không muốn đi, vậy thì đợi thêm đi...”
“Lương Nặc, em đừng có giả ngốc với anh!” Bắc Minh Dục tức giận thật rồi, đưa tay ra kéo cô vào lòng, nói dứt khoát: “Chỉ một câu thôi, ngày mai em có đi hay không?”
Lương Nặc dụi đầu vào ngực anh: “Đầu em vẫn choáng váng lắm, anh để em nghỉ ngơi thêm đi mà!”
Bắc Minh Dục đột nhiên bế cô đứng phắt dậy.
“Muốn nghỉ ngơi à?”
Lương Nặc không hiểu ý anh trong câu nói đó, liền gật đầu: “Vâng, em bị anh đánh thức đấy, thực sự em buồn ngủ lắm, hơn nữa lại vừa đói vừa mệt.”
“Ha ha....đúng lúc anh cũng muốn nghỉ ngơi cùng em....”
Nói rồi, anh ôm cô đặt lên giường quấn lấy cô, Lương Nặc hốt hoảng: “Đợi đã, anh không được lỗ mãng thế đâu, ngày mai em còn phải đi gặp mọi người nữa, nói không chừng bác sĩ còn tới để kiểm tra vết thương nữa....”
“Ồ! Hóa ra em vẫn còn biết bản thân mình là một kẻ đang bị thương.” Bắc Minh Dục nắm lấy hai cánh tay cô, nhìn cô chằm chằm: “Em nhớ lấy cho anh, cả người em trên dưới đều thuộc về anh hết, không được bị thương ở đâu nữa đâu đấy!”
Trong lòng Lương Nặc vừa thấy ấm áp ngọt ngào vừa thấy lo lắng.
Cô cảm thấy cái bệnh đại thiếu gia của anh lại quay trở lại rồi.....
“Nghe rõ chưa hả?” anh lấy tay đỡ cằm cô lên.
Ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau dưới ánh trăng sáng.
Lương Nặc khẽ khẽ gật đầu: “Em nghe rõ rồi, thực ra em cũng đã cố gắng để tự bảo vệ bản thân mình, Laurel sẽ không làm gì hại Đổng Hàn Thanh cả, em luôn đi bên cạnh.....aaaa.”
Cô đang nói lí nhí đột nhiên tròn xoe mắt giật mình.
Bắc Minh Dục đang giữ lấy cánh tay bị thương của cô, lưỡi anh lướt qua hai vết răng rắn cắn, giống như một chiếc quạt, khẽ chạy qua, làm cho Lương Nặc giật cả mình, nhưng một cảm giác hưng phấn lại chạy khắp cơ thể.
..............
Nằm trên giường thêm một lúc, Lương Nặc quay ra nhìn đồng hồ cũng đã không còn sớm, gần ba giờ sáng.
Cô đẩy người đàn ông bên cạnh mình ra, nói: “Anh ơi không còn sớm nữa đâu.”
Bắc Minh Dục nắm lấy bàn tay cô, khẽ hôn lên mu bàn tay.
“Em nói xem sao em lại thu hút người khác thế này?”
Lương Nặc đỏ mặt: “Làm gì có chứ? Anh mau dậy đi....”
“Nhớ kĩ lời anh nói với em đấy, không được để mình bị thương nữa.”
“Em biết rồi!” Lương Nặc bĩu môi, bắt đầu cảm thấy phiền phức khi anh nhắc nhiều quá: “Từ lúc anh đến tới bây giờ đã nói qua vô số lần rồi, em sẽ không bị thương nữa đâu, đảm bảo đấy!”
Bắc Minh Dục lạnh lùng cười hắt ra một tiếng, cúi đầu hôn lên môi giữ chặt một lúc lâu không cho cô nói thêm nữa sau đó mới bò dậy khỏi giường cô.
“Anh đi đây!”
Lương Nặc gật đầu: “Vậy để em ra cửa xem xem có người không đã nhé!”
Bắc Minh Dục không để ý tới cô, đi ra ban công đanh định nhảy xuống, Lương Nặc vội nói, anh đừng có nhảy từ ban công, không an toàn, đây là tầng hai đấy....”
Lời Lương Nặc vừa dứt liền nhìn thấy cơ thể mạnh mẽ của anh cùng với đôi chân dài đang bám lấy ban công phòng bên cạnh, rồi từ từ lần theo những mấu tường mà bò xuống dưới.
Bắc Minh Dục đã chạm đất an toàn.
“Em tưởng người đàn ông của em chỉ biết ăn cơm thôi à?”
Lương Nặc bịt miệng cười cười, ra hiệu có gì thì gọi điện thoại, hai người nhìn nhau thêm vài giây sao đó anh đi mất, có điều Lương Nặc đoán rằng, chắc chắn anh cũng đang ẩn náu ở một nơi nào đó trong khu nghỉ dưỡng thôi.
Sáng sớm, Đổng Hàn Thanh liền mang đồ ăn tới cho Lương Nặc.
“Anh bà ba đã nói, ở đây tuy là có bác sĩ nhưng y thuật không thể cao bằng bác sĩ trong thành phố được, con rắn đó tuy là không có độc nhưng anh thấy về thành phố kiểm tra lại một lượt vẫn an toàn hơn.”
“Vậy là bây giờ chúng ta sẽ rời khỏi đây à?”
Sự thay đổi này nhanh mà đột ngột quá, tối qua cô còn nghĩ sẽ ở đây tiếp tục quan sát Đổng Tồn Thụy.
“Sao? Em vẫn muốn ở lại đây à?”
Lương Nặc sợ anh ta hoài nghi, vội lắc đầu: “Không, Laurel xem tôi như cái đinh trong mắt rồi, tôi muốn trốn cô ta còn không kịp đây, thế này rồi thì sao lại cố nữa làm gì, ngộ nhỡ ngày mai cô ấy thả rắn có độc ra cắn thì phải làm thế nào?”
Đổng Hàn Thanh chỉ cười cười không nói gì.
Khi từ biệt mọi người, Lương Nặc cố tình nói: “Bác trai, chiếc ghế đá nếu ngay từ đầu đã quyết định ở ngoài thế giới hoang dã, vậy thì đó là số mệnh mà nó đã chọn để cho lá bụi che lấp đi, con người cũng vậy, không thắng được số mệnh!”
Ánh mắt Đổng Tồn Thụy nhìn về phía xa xăm.
“Mệnh là do con người nắm giữ, Lương tiểu thư hãy mau mau về thành phố đi.”
“Tạm biệt, bác trai.”
Sau khi chào hỏi xong liền lên xe, Lương Nặc đột nhiên cảm thấy đầu óc quay cuồng choáng váng, dựa đầu vào vai Đổng Hàn Thanh liền chìm vào giấc ngủ, không biết có phải đầu óc không thật tỉnh táo không mà cô cảm thấy vết thương hôm nay còn có vẻ nghiêm trọng hơn cả hôm qua.
..........
Về tới Hải Thành, Đổng Hàn Thanh nói đưa cô đi bệnh viện nhưng Lương Nặc cảm thấy toàn thân không có chút sức lực nào, không muốn động đậy, chỉ muốn ngủ.
“Đổng tiên sinh anh cứ về trước đi, tôi thực sự không sao.”
Đổng Hàn Thanh suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy để tôi đưa em về nhà, hơn nữa, nếu Laureel thực sự là thủ phạm thì sắp tới nhất định sẽ tới quấy rầy em, em phải cẩn thận một chút.”
“Thư ký Tôn sẽ bảo vệ sự an toàn cho tôi, nhớ lấy là anh bảo sẽ nói với tôi về tung tích của thiếu gia.” Lương Nặc nhấn mạnh điều kiện thực hiện giao dịch, cô sợ Đổng Hàn Thanh sẽ nghi ngờ nên nói vậy.
“Được, tôi sẽ cố gắng nhanh nhất có thể!”