Cô lờ mờ nhìn thấy đôi môi của Bắc Minh Dục đang mấp máy.
Điều đó cho thấy.....
Năm giác quan của cô không còn cảm giác rõ ràng được mọi thứ nữa rồi.
Một cơn đau tràn lên nhanh như nước thủy triều đánh vào bờ, không lời nào có thể diễn tả được sự đau đớn đó, cơn đau mà làm cho người ta cảm thấy ngay giờ phút đó được ban cho cái chết còn may mắn hơn.
Nhưng....cô còn có đứa con bé bỏng...còn có anh.
Sao cô có thể ích kỉ trốn tránh cơn đau như vậy được chứ?!
“Em không đau, không đau, em chỉ là muốn được anh ôm lấy em thôi, hãy ôm lấy em có được không anh?” cô lấy hết sức lực và dũng khí để kìm nén cơn đau đồng thời thều thào nói: “Anh không cần phải lo cho em đâu, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, em sẽ ngoan ngoãn dưỡng thai và còn sinh con cho anh nữa chứ....”
Cô còn nói nữa phía sau nhưng chính bản thân cô đã mơ màng tới mức không biết bản thân mình đang nói gì.
Cơn đau như làm tê liệt thần kinh.
Cô không còn có cách nào để suy nghĩ được điều gì nữa.
Bắc Minh Dục hít thở thật sâu, ôm chặt cô vào lòng, áp trán cô vào cổ mình, khẽ nói: “Chỉ cần em khỏe mạnh thôi, em bé thì sau này có thể lại có....rất nhanh là chúng ta sẽ về tới nhà thôi, em sẽ không sao cả, nhất định sẽ không sao.”
Anh nói với giọng kiên định khác thường, không biết là nói cho cô nghe thay là nói cho chính bản thân mình nghe nữa.
Tài xế tăng tốc độ phóng thẳng về ngự cảnh viên.
Anh nhanh chóng ôm chặt lấy cô bế lên lầu.
Các bác sĩ đã đang đứng đợi sẵn.
Bọn họ cầm vô số các thiết bị quanh người Lương Nặc để tiến hành kiểm tra, anh nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô, có lúc lại rên lên đau đớn, anh hận không thể thay thế cô chịu đựng cơn đau.
Cuối cùng bác sĩ cũng đã kiểm tra xong, bắt đầu tiến hành khâu thảo luận để đưa ra kết quả kiểm tra cuối cùng.
Toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi, nhìn bộ dạng yếu ớt không còn sức lực của cô thật đáng thương.
........
Khi mở mắt ra, cô không biết thời gian rốt cuộc đã qua đi bao lâu rồi, Lương Nặc cảm thấy thoải mái hơn một chút rồi, cho dù là vẫn còn rất đau nhưng cơ thể đã có một chút sức lực.
Bắc Minh Dục đã đang ở bên cạnh cô, chỉ quanh quần đó không rời nửa bước.
“Thiếu gia.” Cô nhìn vào đôi mắt lo lắng của anh, đưa bàn tay lên cao một chút như muốn chạm vào anh, cô khẽ hỏi: “Em đã ngủ được bao lâu rồi?”
“Gần 12 giờ đồng hồ rồi!”
Cô cắn môi: “Sao...sao em lại có thể ngủ lâu thế chứ?”
“Em cảm thấy khá hơn một chút chưa?” Bắc Minh Dục trả lời cô: “Bác sĩ nói em uống thuốc xong sẽ bị thèm ngủ.”
“Con của chúng ta....” Lương Nặc đột nhiên nắm chặt hai tay vào tay anh: “Những thuốc đó có ảnh hưởng gì tới em bé không anh? Có sợ làm cho em bé bị dị tật không, hay là...thiếu gia, anh phải đồng ý với em, không thể làm hại tới con của chúng ta.”
Bắc Minh Dục thấy nghẹn trong cổ họng.
“Ừm, anh biết rồi, đều là những thuốc mà được dùng với liều lượng rất nhỏ, không có ảnh hưởng gì tới em bé cả.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Lương Nặc dựa vào lòng anh, lúc này cô vẫn còn rất yếu, cô nói chậm rãi: “Em mong chờ ngày cưới của chúng ta vào tháng sau lắm – cái ngày mà em sẽ được khoác lên mình bộ váy cưới, em sẽ cùng anh chụp những bức ảnh thật đẹp, đến lúc già chúng ta sẽ cùng nhau bỏ ra xem lại, nói với con cháu của chúng ta rằng chúng ta đã cùng nhau vượt qua những khó khăn thế nào để có được ngày tay trong tay hạnh phúc như vậy.....”
Cô nói thều thào nếu không tập trung thì chắc khó có thể nghe rõ được.
Bắc Minh Dục xoa xoa nhẹ đầu cô, hành động vô cùng âu yếm nhẹ nhàng, anh sợ sẽ làm đau cô, anh cũng nói: “Đợi tới hôm chúng ta tổ chức hôn lễ, em muốn chụp bao nhiêu cũng được.”
“Vâng.....”
Thời gian cứ trôi đi trong khi hai người đang ôm chặt lấy nhau, ngoảnh đi ngoảnh lại không biết đã nói những gì mà họ cứ ngồi như thế cho tới buồi chiều.
“Thiếu gia.”
Bàn tay nhỏ bé của cô đột nhiên nắm chặt lấy tay anh.
“Anh đây!”
“Thiếu gia?”
“Anh đây, anh vẫn luôn ở cạnh em đây!”
“Em vẫn...vẫn chưa muốn chết!”
Bắc Minh Dục nghe cô nói mà thấy xót xa vô cùng, hai hàng mi trên mắt anh rung lên, anh đưa đối cánh tay ra ôm lấy cô như sợ cô sẽ trôi mất vậy: “Không đâu...em sẽ không sao cả!”
Dường như cô không nghe thấy lời anh nói, cô lại thều thào: “Em vẫn còn trẻ thế này, còn chưa sống với anh tới đầu bạc răng long, em còn chưa sinh cho anh những đứa con kháu khỉnh...em thực sự...không muốn chết đâu!”
“Không, anh đã bảo là em sẽ không sao mà!” Bắc Minh Dục nghe thấy thế vừa thương vừa giận, anh cố kìm lại nỗi bực dọc trong lòng, thì thầm vào tai cô an ủi: “Anh đảm bảo, dù có thế nào nhất định anh cũng sẽ không để em chết!”
Hai mắt Lương Nặc đã nhắm nghiền vào nhau từ lúc nào không biết, một lúc lâu mà cô không nói gì nữa.
Cô có thể cảm nhận được, cơn đau lần này không giống với lần trước, lần này cô đau tới mức cảm giác như lục phủ ngũ tạng bị xé rời ra khỏi cơ thể.
Có dự cảm, thời gian cô còn sống chẳng còn bao lâu nữa......
..................
Sau khi Lương Nặc đã ngủ say, việc đầu tiên Bắc Minh Dục làm sau khi bước ra khỏi phòng đó là xô vỡ tất cả những đồ trong phòng khách.
Kết quả kiểm tra của bác sĩ ngày hôm qua lúc nào cũng như bày ra trước mắt anh.
Giờ khắc anh nghe thấy kết quả chẩn đoán giống như trời đất đang yên lành đột nhiên giáng xuống một tiếng sét.
Bọn họ nói....
“Thông qua việc chẩn đoán và thảo luận, chúng tôi đều nhất trí cho rằng nội tạng của thiếu phu nhân đang bắt đầu khô kiệt với một tốc độ nhanh chóng đến kì lạ, rụng tóc là biểu hiện đầu tiên sau đó tứ chi sẽ rơi vào trạng thái tê liệt dần dần, ngũ quan cũng mất dần đi chức năng vốn có của nó, da dẻ sẽ nhăn nheo như một người già, sau cùng....tim cũng suy kiệt và dẫn tới cái chết.”
Khi nghe thấy bác sĩ nói những lời này anh đã không kiềm chế được mà xông vào bọn họ đánh như thể chính họ là người gây ra căn bệnh cho cô.
Thế nhưng, kết quả thì vẫn không thay đổi được?
Cơ thể cô vẫn sẽ khô kiệt đi, còn anh thì không tìm thấy bất kì biện pháp gì ngoại trừ việc thúc giục các chuyên gia nỗ lực hơn nữa trong việc nghiên cứu để cải thiện tình trạng bệnh tình cho cô.
“Thiếu gia?” thư ký Tôn tìm thấy Bắc Minh Dục ở một góc nhỏ trong nhà khi mà trên sàn nhà là một đống đổ nát, ánh mắt anh hoàn toàn là sự bất lực: “Nhóm trưởng nhóm chuyên gia gọi điện tới, mời anh qua đó một chuyến.”
Nhóm điều trị mà anh cho tập hợp gồm gần mười người, anh sắp xếp cho bọn họ ở căn biệt thự cách ngự cảnh viên không xa.
“Tôi đi ngay đây.”
Bắc Minh Dục đứng phắt dậy, dường như đã ngồi lâu quá mà anh thấy choáng váng hoa mắt chóng mặt, suýt chút nữa thì ngã xuống đất, may mà có thư ký Tôn nhanh tay đỡ lấy anh.
“Cút ra!”
Bắc Minh Dục hất tay thư ký Tôn ra.
Trợ thủ của anh biết rằng trong lòng anh lúc này đang rất buồn và tuyệt vọng, anh ta lại chạy theo ngay bên cạnh.
Trong căn biệt thự, nhóm trưởng nhóm chuyên gia đang ngồi đợi.
“Bắc Minh tiên sinh, cuối cùng anh cũng tới rồi!” nhóm trưởng cũng không nhiều lời mà đi thẳng vào vấn đề: “Chúng tôi đã phân tích máu của thiếu phu nhân và phát hiện trong máu của cô ấy có một loại virus đang ẩn náu nhưng đây là loại virus vô cùng nguy hiểm, chúng tôi cũng đã phân tích nhưng cũng không có bước đột phá mới nào, hơn nữa...chúng tôi có lí do để nghi ngờ rằng, loại virus mà thiếu phu nhân đang mang trong người rất có khả năng là loại virus có thể truyền nhiễm.”
“Truyền nhiễm?” thư ký Tôn ngạc nhiên kêu lên.
Thiếu gia thì lại luôn ở bên cạnh thiếu phu nhân!
Trời ơi!
Bắc Minh Dục ném cho thư ký Tôn một cái nhìn tỏ ý đừng có xen vào, sau đó anh lại nói với bác sĩ: “Nói tiếp đi.”
“Chúng tôi sau khi thảo luận thì góp ý với anh rằng hãy cách li thiếu phu nhân ra, tốt nhất là hãy để cô ấy chuyển tới căn biệt thự này, cũng là để cho chúng tôi thuận tiện quan sát nghiên cứu, đồng thời tiến hành điều trị, bằng không....”
Nhóm trưởng nhóm chuyên gia ngập ngừng không nói nữa, nhìn vào mắt Bắc Minh Dục để chờ đợi một sự đồng ý.
Trong đầu Bắc Minh Dục hiện lên một dự cảm không lành.
“Bằng không thì làm sao?”
“Bằng không, thiếu phu nhân sẽ sống được không quá mười ngày.”
Sau giây phút vị bác sĩ nói, dường như cả thế giới đang bị đóng băng lại trong mắt anh.
Một giây sau, anh phát điên lên.
“Mười ngay? Ông nói cái gì? Cái gì mà mười ngày, tháng sau nữa là chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ, cô ấy còn đồng ý sẽ ở bên cạnh tôi cả đời tới khi đầu bạc răng lòng! Mười ngày mẹ ông ấy! tôi không biết, tôi muốn các người phải bảo đảm mạng sống cho cô ấy, tôi không muốn chỉ mười ngày, tôi muốn cả một đời....”
Anh hét lên át hết mọi thứ âm thanh đang tồn tại quanh đó.
Thư ký Tôn và nhóm trưởng nhóm chuyên gia cũng không dám nói lời nào, thậm chí đến thở cũng không dám thở mạnh.
Mạch máu trong mắt Bắc Minh Dục nổi đỏ lên giống như một con thú hoang vừa bị cắn và đang vùng vẫy chống chọi lại cơn đau.