“Đừng!”
“Nhưng anh muốn!”
Anh dùng bàn tay mạnh mẽ của mình gạt tay cô ra, nheo mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, hơi thở phả ra với mùi đặc trưng chỉ anh mới có, mang theo chút gợi cảm quyến rũ.
“Tay của anh....bác sĩ đã nói gần đây không được chăm sóc đúng mức rồi, nhất định phải chú ý để bảo vệ!” Lương Nặc lập tức đẩy anh ra rồi nói lí lẽ: “Anh phải nghe lời chứ! ngoan ngoãn ngủ đi.”
Bắc Minh Dục xị mặt ra: “Em tưởng anh là Tiểu Bắc đấy à mà dỗ?”
Lương Nặc sững người, sau đó lẩm bẩm tự nói một mình: “Làm gì có, anh còn khó chiều hơn cả Tiểu Bắc.”
“Em nói cái gì?” Bắc Minh Dục hỏi kéo dài ra, trong giọng nói biểu lộ rõ sự không vui: “Em nói lại một lần nữa xem nào?”
“Đừng làm ồn nữa, em không nói....a.”
Một giây sau, môi cô đột nhiên bị anh khóa chặt lại không cho mở miệng nói thêm được lời nào nữa, hai làn môi ấm nóng chạm vào nhau, rồi giữ chặt lấy, trong lúc hít thở cô tranh thủ nói: “ngộ nhỡ cánh tay bị làm sao thì làm thế nào? Anh bỏ ra đi.....”
“Bị làm sao?” ánh mắt Bắc Minh Dục có chút tức giận, anh lại nói với giọng kiêu ngạo: “Đừng có coi anh như cái đồ vô dụng Thẩm Cách, mới thế này mà bị làm sao, em nghĩ sức bền của anh kém thế à?”
..............
Ngày hôm sau.
Lương Nặc tiếp tục đi cùng Bắc Minh Dục tới tham dự hội nghị cổ đông, khi tới cửa thì chạm mặt với Đặng Vũ: “Chú Đặng, chú tới sớm vậy?”
“Đúng thế, cháu cũng tới rất sớm mà!” Đặng Vũ cười tươi nhìn chằm chằm Lương Nặc, lại nói: “Người trẻ dậy sớm là tốt, chịu khó rèn luyện cơ thể, sau này sẽ bớt đi được khối bệnh đấy!”
Cảm thấy sự quan tâm của ông ấy, Lương Nặc có chút không được tự nhiên cho lắm: “Cảm ơn chú Đặng, có điều....cháu có một vấn đề muốn hỏi chú?”
Đặng Vũ như biết trước: “Cháu muốn hỏi sao đột nhiên Đỗ Minh Hàn lại đem cổ phần cho chú đấy hả?”
“Vâng...cũng gần như thế ạ!”
Cô luôn nghĩ rằng hai người coi nhau là kẻ địch, giống như nước với lửa vậy.
Đặng Vũ vỗ tay vào vai Lương Nặc, khẽ thở dài: “Có ân oán thù hận nhau nhiều hơn thì cũng có ngày được hóa giải, Tiểu Nặc, cháu phải biết quý trọng lấy người trước mặt mình.”
Nói xong, ông ta liền soải bước đi nhanh vào phòng họp.
Lương Nặc quay đầu nhìn Bắc Minh Dục: “Sao em cứ cảm thấy ông ấy kì kì thế nào ấy?”
“Anh không biết.” Bắc Minh Dục nheo mày: “Đợi sự việc này qua đi anh sẽ cho người đi điều tra việc của chú ấy và chú Đỗ, chắc là bên trong có sự tình gì.” Nhưng thái độ của ông ta cũng không giống với việc muốn giúp đại thái thái.
Trước khi tuyên bố bỏ phiếu, đại thái thái đột nhiên xung phong đứng ra tranh chức tổng giám đốc với những người khác.
Bà ta thậm chí còn mua chuộc được một số cổ đông nhỏ bỏ phiếu cho bà ta.
Những kẻ đi theo ủng hộ bà ta thì toàn là những kẻ đầu óc bã đậu, sau khi tuyên bố bỏ phiếu bắt đầu, các cổ đông bắt đầu ấn nút trong tay mình, chọn ra người mà mình muốn bỏ phiếu ủng hộ, màn hình lớn trong phòng họp nhấp nháy số phiếu thay đổi tăng lên dần của những người tham gia tranh cử.
Dần dần, mọi người đều đưa ra được sự lựa chọn cho mình, chỉ còn lại có Đặng Vũ, Bắc Minh Dục, đại thái thái – ba người tranh đấu để đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc. Đại thái thái tạm thời có được số phiếu nhiều nhất, tiếp sau đó là Đặng Vũ, sau cùng là Bắc Minh Dục, nhưng kết quả như vậy cũng không phải là quá kém.
Lương Nặc liếc trộm nhìn Đặng Vũ: “Ông ấy cũng muốn làm tổng giám đốc!?”
Bắc Minh Dục nhìn chằm chằm Đặng Vũ một lúc, môi mấp máy: “Cố làm ra vẻ huyền bí đấy!”
“Hả?”
“Em nhìn mẹ cả thì sẽ biết!”
Lương Nặc lại khẽ liếc ánh mắt về phía đại thái thái, cô phát hiện sự chú ý của đại thái thái đều hướng về phía Đặng Vũ, dường như chưa từng rời mắt.
“Công ty trong tay chú Đặng cũng có kém gì tập đoàn đâu, chú ấy làm gì có lí do gì mà tới đây làm việc cho mẹ cả!” Bắc Minh Dục nheo mày nghiêng đầu về phía Lương Nặc nói nhỏ: “CHú ấy làm như vậy....chắc là muốn giúp anh.”
Vài phút sau, số lượng phiếu thay đổi càng lúc càng lớn.
Đại thái thái nhìn Đặng Vũ chỉ kém bản thân bà ta có một phiếu, bà ta chế giễu: “Chú hai cũng muốn đến tập đoàn tham gia vào một chân à? tôi cứ tưởng con gái chú đã làm cho chú đủ đau đầu rồi?”
“Già rồi cũng muốn làm cuộc sống bận rộn hơn tí.”
Trong lúc đại thái thái và Đặng Vũ nói chuyện, đèn chỉ thị trên màn hình sáng lên.
Thông báo rằng người có quyền bỏ phiếu có tổng cộng hai trăm người.
Trừ đi những người không bỏ phiếu thì còn 159 người, vào giây cuối cùng, trên màn hình hiện lên số phiếu cuối cùng của mỗi người là bằng nhau – mỗi người được 53 phiếu!
Đại thái thái trợn trừng mắt: “Sao có thể như vậy được?”
Bắc Minh Dục từ đầu tới cuối luôn là người được ít số phiếu nhất, nhưng cuối cùng lại có được số phiếu bằng với hai người kia.
“Sao lại chỉ có 200 người?” Phúc Bác nhìn chằm chằm lên màn hình, đột nhiên nói vẻ kinh ngạc: “Tuy các cổ đông của tập đoàn đều là những người có thân phận và khá bận rộn, nhưng hôm nay đều đến rất đầy đủ, tổng cộng có 201 người! sao lại chỉ mới có 200 người?”
Ánh mắt đại thái thái sáng lên: “Ai? Ai còn chưa bỏ phiếu?”
“Tôi!”
Ngồi trong một góc, dễ dàng bị người khác ít chú ý tới nhất, Thẩm Tịch Nam từ từ đứng lên, dưới ánh mắt của mọi người đang hướng về mình, anh ta từ từ bước lên bục.
“Mẹ cả, phiếu cuối cùng là con chưa bỏ.”
Đại thái thái vừa nhìn thấy là Thẩm Tịch Nam thì bà ta thở phào một tiếng nhẹ nhõm, sau đó nói: “Sao con không sớm bỏ đi hả? nhanh nhanh bỏ đi! Mọi người đều đang đợi kết quả đây!”
Trong lòng Lương Nặc có chút lo lắng, cô nắm chặt lấy tay Bắc Minh Dục.
“Thả lỏng ra, không sao đâu!”
“Chúng ta thế này có được coi là đấu với bà ta không? Nếu như anh thất bại, bà ta nhất định sẽ xử lý anh....” tim Lương Nặc đập thình thịch, nhìn chằm chằm lên màn hình.
Thẩm Tịch Nam cầm chắc trong tay chiếc điều khiển, khẽ cười để lộ hàm răng trắng, nhìn vào trông rất nham hiểm.
“Mẹ cả, con không phải là nhị thiếu gia của Thẩm gia, mẹ nói xem số cổ phần ít ỏi trong tay con có phải sẽ rất nhanh bị mẹ cướp đi không?”
Đại thái thái dường như sắp hết kiên nhẫn nhìn anh ta chằm chằm: “Phí lời nhiều thế làm gì? Có gì muốn nói thì đợi bỏ phiếu xong rồi nói!”
“Mẹ cả, mẹ cứ để cho anh hai nói hết!” Bắc Minh Dục lạnh lùng lên tiếng, thái độ thờ ơ lạnh nhạt: “Quyết định cuối cùng nằm trong tay anh hai, anh ấy suy nghĩ kĩ cũng là điều nên làm.”
“Có gì mà phải suy nghĩ chứ!”
Đặng Vũ chống tay lên cằm, cười không lo âu: “Tịch Nam à! ta nghe nói chị dâu vẫn luôn không thích cháu cho lắm, ở tập đoàn thì cũng làm toàn những việc chẳng quan trọng gì, thế này đi, chẳng bằng cháu từ chức đi rồi tới công ty của ta, chức vụ gì tùy cháu chọn.”
“Lão nhị!” hai mắt đại thái thái trợn trừng lên: “Chú muốn làm gì hả?” sau đó lại quay ra nói với Thẩm Tịch Nam: “Tịch Nam, mẹ biết những năm vừa rồi con phải chịu nhiều thiệt thòi, nhưng con yên tâm, sau này mẽ sẽ không đối xử tệ bạc với con đâu, cổ phần mẹ cũng sẽ không lấy lại, con mãi mãi là con trai của ta.”
“Vậy sao?”
Thẩm Tịch Nam bật cười, ngón tay ấn vào nút bỏ phiếu.
Ting ting...
Máy tính đã thông báo bỏ phiếu kết thúc, kết quả cuối cùng nhanh chóng hiện lên trên màn hình, đại thái thái tự tin vô cùng cứ nghĩ rằng Thẩm Tịch Nam sẽ không phản bội mình, nhưng khi bà ta quay đầu lại nhìn lên màn hình, nhìn thấy số phiếu nhiều nhất không phải bà ta, cũng không phải Đặng Vũ mà là Bắc Minh Dục, hai mắt bà ta trợn trừng lên như sắp nhảy ra ngoài.
“Nhất định là ấn nhầm rồi, vừa nãy không tính, Tịch Nam con ấn lại lần nữa đi, lần này đừng có ấn nhầm nữa.”
Thẩm Tịch Nam cầm chiếc điều khiển vứt xuống đất, đôi giày da sáng bóng giẫm lên trên, còn lấy chân nhay nhay mấy phút rồi mới nói: “Xin lỗi mẹ cả, con cảm thấy anh em đồng lòng vẫn tốt hơn.”
Đặng Vũ cười như không cười bổ sung thêm một câu: “Chị dâu, xem ra chị đúng là già rồi.”
Đại thái thái chỉ tay vào bọn họ, bỗng nhiêu hiểu ra tất cả.
“Thẩm Tịch Nam, ngươi phản bội ta?!”
........
(Lời tác giả: Cho dù có sét đánh mưa dông thì mỗi ngày cũng đều chăm chỉ up bài, đến bản thân cũng thấy cảm động quá chừng. Vì vậy, các nam thanh nữ tú sau khi đọc xong có thể làm cốc cafe viết đôi dòng bình luận cổ vũ cho mình có thêm động lực được không?)