Đổng Hàn Thanh rất lịch sự, anh ta chỉ vào chiếc ghế đối diện mình: “Anh Bắc thật đúng giờ, mời ngồi.”
“Anh không cần phí lời, tôi muốn có được đoạn viedeo trong tay anh, anh có điều kiện gì thì hãy nhanh nói ra đi.”
Bắc Minh Dục thản nhiên ngồi xuống, nhưng sắc mặt thì sầm lại, trong đồng tử mắt là một ngọn lửa tức giận như sắp bùng lên, như kiểu muốn thiêu cháy Đổng Hàn Thanh ngay lập tức.
Đổng Hàn Thanh rất từ tốn điềm đạm, không hề nóng vội, anh ta bảo nhân viên đưa trà lên, lại chọn thêm vài món ăn đặc sắc của Nhật.
“Tôi đã điều tra qua, tập đoàn Bắc Minh có một nhân vật được gọi là Diệp Thành Minh, trong tay có cổ phần của tập đoàn hơn nữa còn đảm nhiệm chức vụ quan trọng, Tô Tư có lúc đã cãi nhau với tôi, từng nhắc tới người này, hơn nữa đúng lúc trước khi xảy ra chuyện hai tháng, Tô Tư là cấp dưới của hắn ta, tôi rất muốn biết thời gian đó đã xảy ra những chuyện gì, có điều tên họ Diệp này cũng cứng đầu cứng cổ lắm, tôi đã tìm đến hắn mấy lần nhưng trước sau hắn vẫn không chịu mở miệng.”
“Anh muốn biết những gì?”
“Không có gì liên quan tới anh.” Đổng Hàn Thanh rút từ chiếc túi ra một túi tài liệu: “Tôi chỉ muốn cái miệng của Diệp Thành Minh.”
Anh ta mở chiếc túi tài liệu ra, rút ra một cái băng viedeo đặt trước mặt Bắc Minh Dục cùng với vài bức ảnh.
Bắc Minh Dục nhìn những bức ảnh, cảnh trong ảnh đúng là phòng khám tư đó, lúc đó để tránh Bắc Minh phu nhân phát hiện ra việc này, anh đã cố tình chọn một phòng khám nhỏ không mấy tiếng tăm, cũng không hề liên quan gì tới tập đoàn.
Nhưng anh không ngờ được rằng, tên bác sĩ ở phòng khám tư đó lại dám lén quay video!
Trong bức ảnh, Lương Nặc bị anh đè người lên, tuy không nhìn rõ mặt anh nhưng khuôn mặt Lương Nặc thì rõ hơn bao giờ hết.
Lâu như vậy rồi thì cô chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra lưng anh.
Bắc Minh Dục tức giận, hơi thở gấp gáp dồn dập, lồng ngực phập phồng không thôi.
Trước đây, BẮc Minh phu nhân cũng đã từng dùng đoạn video thế này để uy hiếp anh nhưng trước sau anh vẫn tin rằng tên bác sĩ đó không có gan để lén quay lại, không ngờ rằng....
Đó là sự thật.
Đổng Hàn Thanh vô cùng sung sướng và mãn nguyện với tác dụng của những bức ảnh này đối với Bắc Minh Dục, anh ta cười nhạt: “Chẳng bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch?”
“Nói!”
“Tôi muốn Diệp Thành Minh rời khỏi tập đoàn Bắc Minh.” Đổng Hàn Thanh lạnh lùng nói: “Diệp Thành Minh một khi rời khỏi tập đoàn Bắc minh, tôi sẽ đưa bản gốc đoạn video này cho anh, từ nay về sau sẽ không bao giờ nhắc tới việc này nữa.”
Chỉ cần Diệp Thành Minh bị tập đoàn Bắc Minh sa thải, có như vậy thì anh ta mới thôi gây phiền phức cho Bắc Minh Dục.
Trước khi Tô Tư xảy ra chuyện hai tháng nếu đã xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ rõ.
Bắc Minh Dục nheo mày: “Diệp Thành Minh đã làm việc ở tập đoàn gần 20 năm nay rồi, nếu tôi đá anh ta ra ngoài thì coi như những chuyện của công ty cũng bày ra trước mắt cho anh à? Anh dựa vào cái gì mà nghĩ là tôi sẽ đồng ý anh?”
“Vì Lương Nặc đã chịu bị chặt đi một ngón tay.” Đổng Hàn Thanh đem cuộn phim video đó kéo lại gần mình, nói vẻ thản nhiên: “ Nếu một ngày nào đó những bức ảnh này được đưa lên mạng, anh nói xem sẽ dẫn tới sự náo loạn như thế nào nhỉ?”
Bắc Minh Dục đột nhiên nắm hai bàn tay thành nắm đấm: “Nếu anh dám nuốt lời, đừng trách tôi cho người lật tung bia mộ tổ tiên nhà anh lên.”
Đếm ngược thì chỉ còn hai ngày nữa là tới năm mới.
Tại biệt thự Bắc Minh gia.
An Tử Đan ăn cơm tối xong, chẳng có việc gì làm liền đi dạo quanh đó vài vòng, khi về với phòng khách căn nhà lớn đột nhiên nghe thấy từ phòng sách trên lầu truyền xuống tiếng mắng mỏ kịch liệt.
“Cái đò rẻ tiền đó, thế mà lại dám làm ra những chuyện không biết xấu hổ thế này.”
“Phu nhân đừng tức giận, thiếu gia chỉ là nhất thời mêm muội, sớm muộn sẽ được thức tỉnh thôi ạ!”
“Hừ hừ....” dường như Bắc Minh phu nhân vô cùng tức giận, không mắng được mấy câu đã ho lên từng cơn, vú Hà vội vàng chạy đến gần: “phu nhân, phu nhân sao vậy? để con dìu phu nhân đi nghỉ....”
An Tử Đan vừa đi tới cửa cầu thang liền nhìn thấy cảnh này, cô ta giả vờ quan tâm hỏi: “Phu nhân thế này là làm sao vậy?”Vú Hà nói giọng tôn kính: “Vừa nãy thám tử tư đưa tới tin tức không hay về Lương nặc, phu nhân bị làm cho tức giận, An tiểu thư, để tôi đưa phu nhân đi nghỉ trước đã, cô cũng đi nghỉ sớm đi.”
Nói xong, vú Hà dìu Bắc Minh phu nhân rời khỏi phòng sách đi về phòng ngủ.
An Tử Đan nheo mày, thắc mắc không hiểu.
Tin tức của thám tử tư?
Cô ta quay đầu hướng ánh mắt vào phòng sách của Bắc Minh phu nhân, cửa phòng sách....vẫn chưa đóng!
Cũng cùng lúc đó, tại căn biệt thự Lương gia.
Tối đến Lương Nặc tắm qua, vừa lau khô tóc vừa nghe nhạc, tâm trạng rất tốt.
Đột nhiên, điện thoại rung lên.
Cô cầm chiếc điện thoại gắn đầy đá quý, cứ tưởng là tin nhắn Bắc Minh Dục gửi tới, cô mỉm cười gạt màn hình điện thoại.
Nụ cười bỗng nhiên tắt hẳn trên môi.
Đó là một tin nhắn thần bí, trong tin nhắn còn kèm theo một bức ảnh về cảnh khi trước cô bị Thẩm Ưu bắt cóc cùng với những tên ăn mày – bức ảnh sỉ nhục cô.
Chiếc bút đang cầm trên tay rơi xuống đất, cô cắn môi, ấn nút gọi cho số máy đã gửi tin nhắn đến này.
Gọi những ba lần, cả ba lần chuông đều kêu rất lâu nhưng không hề có người nhấc máy.
Sắc mặt cô như đang phải đối mặt với cái chết, nắm chắc chiếc điện thoại, cô nghĩ tới việc nói toàn bộ sự thật với Bắc Minh Dục, nhưng mỗi khi tới bước cuối cùng là cô lại không làm được.
Cô sợ Bắc Minh Dục sẽ chê cô, cô sợ Bắc Minh Dục sẽ cảm thấy bị cô phản bội, cô sợ anh không còn tin tưởng cô nữa....
Còn ở đầu kia, An Tử Đan rón rén đi ra khỏi phòng sách của Bắc Minh phu nhân.
Bàn tay cầm chắc lấy chiếc điện thoại, trán cô ta còn toát mồ hôi vì sợ hãi, rón rén đi về phòng mình, khuôn mặt ngập tràn sự đắc ý.
Có điều cô ta đắc ý quá mà không hề chú ý thấy, ở đầu dãy hành lang đang có hai ánh mắt dõi theo từng bước chân rón rén của cô ta.
Khi An TỬ Đan đóng cửa phòng mình lại thì một cánh cửa khác ở cũng dãy hành lang cũng được khép vào.
Vú Hà thở phào: “Suy đoán của phu nhân đúng là chuẩn thật, An tiểu thư đúng là người không biết an phận.”
“Như thế này cũng tốt, lợi dụng An Tử Đan để làm lộ những bức ảnh này thì tốt hơn là để đích thân ta ra tay, gần đây Bắc Minh Dục luôn có thái độ với ta chỉ vì việc ta cắt đứt ngón tay của Lương Nặc, đợi đấy xem, sắp tết rồi, nó sẽ phải tuyệt vọng thôi.”
“Hôm đó thiếu gia đến đúng lúc quá ạ!”
“Thôi được rồi, đúng không đúng lúc đều như nhau cả, dù sao thì việc chặt tay Lương Nặc, ngoài ta ra thì chẳng có ai làm vậy.” Bắc Minh phu nhân thở dài một tiếng, rồi lại cười rung người lên lạnh lùng: “Cũng may còn có một An Tử Đan, đợi những bức ảnh đó được để lộ ra, tự nhiên Minh Dục nó sẽ biết Lương Nặc chẳng qua cũng chỉ là một đứa con gái bẩn thỉu rẻ tiền.”
“Tới lúc đó, thiếu gia sẽ ngoan ngoãn mà trở về nhà, nghe lời phu nhân!”
Đêm giao thừa đã tới.
Kể từ sau khi Lương Nặc có một đêm không về nhà, Lương phu nhân càng để mắt tới cô hơn, thậm chí còn đứng ở cửa phòng cô mà mắng: “Không có đàn ông thì chết được à? Giữ một thằng đàn ông đã ngoại tình làm cái gì hả? Con phải học chị con kia kìa, không có đàn ông cũng có thể tự lực tự cường, con xem con bây giờ giống cái gì hả? Bị đàn ông nó bán đi rồi lại vẫn còn giúp nó đếm tiền.”
Lương Nặc đã từng giải thích qua rằng Bắc Minh Dục không hề ngoại tình, nhưng Lương phu nhân vẫn còn cười vào chuyện cô bị chặt đứt ngón tay.
Nói rằng đàn ông mà đến người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, thậm chí còn để bị chặt đi một ngón tay thì mới được cái bà gì yêu quái nhà Bắc Minh kia đồng ý để hai người bên nhau thì cái loại đàn ông đó càng là loại vứt đi.
Cô cảm thấy rất oan ức nhưng cũng không muốn cãi nhau với Lương phu nhân.
Dù gì thì điểm xuất phát của cô cũng là vì muốn tốt cho chính bản thân cô, lại còn sắp tết rồi, cãi nhau chỉ làm mất không khí mà thôi.