Mục lục
Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình yêu là một cuộc chiến tranh, cuối cùng có một người phải thua.

Bây giờ Thẩm Lãng lại thua rồi.

Bởi vì nương tử không cùng hắn cưỡi một con ngựa.

Lặn lội đường xa vài trăm dặm, cho nên lần này Mộc Lan mang đến ba con ngựa.

Sau khi ngửi thấy trên người Thẩm Lãng có mùi đàn bà sau đó, Mộc Lan đầu tiên là kinh ngạc.

Tra nam, chàng... chàng đây lén lút ăn vụng mà chẳng phân biệt trường hợp nào sao.

Đi tới chỗ nào chàng léng phéng đến đó?

Ở ngay cái chỗ thần thánh như Thiên Nhai Hải mà chàng cũng kiếm được nhân tình sao?

Mộc Lan rõ ràng xem thế là đủ rồi.

Chàng cứ có tính trăng hoa như vậy, thiếp làm thế nào giữ chàng không vụng trộm bên ngoài đây.

Thế là thân thể mềm mại của nàng nhẹ nhàng nhảy lên, rơi vào trên một con tuấn mã khác, để Thẩm Lãng cưỡi một mình.

- Chàng đã lớn đến thế này rồi, hẳn nên cưỡi ngựa một mình đi thôi.

Thẩm Lãng nói:

- Nương tử, không liên quan đến ta đâu! Là cô gái kia cố đến gần ta đây, nàng còn muốn phải ngồi ở trên chân của ta, hoàn toàn là dùng ngôn từ chính nghĩa mà quát lên bảo ngưng lại, con người ta ở vấn đề tác phong sinh hoạt vẫn có thể đủ cầm giữ được.

- Ha ha! - Mộc Lan cười.

Thẩm Lãng nói:

- Ngay lúc đó ta nói nghiêm túc, ta là một người đàn ông có vợ, nương tử của ta vừa đẹp, vóc dáng lại quyến rũ, hy vọng học sĩ Ngọc Nương tự trọng, thế nhưng nàng còn là lì lợm ngồi sát bên ta, mùi thơm trên người xộc tới khiến ta phải hắc xì. Thế nhưng người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, ta còn có việc cầu người gia, ta cũng không dám phản kháng.

Mộc Lan nói:

- Ha ha, ngay cả tên của cô ta là gì cũng nhớ à.

- Á... - Thẩm Lãng mang vẻ mặt đưa đám nói:

- Nương tử, nếu ta cưỡi ngựa một mình sẽ rơi xuống đó.

Mộc Lan nói:

- Không đâu, nếu chàng ngã xuống, ta sẽ đỡ lấy.

- Thực sự? - Thẩm Lãng nói:

- Nàng chắc chứ.

Mộc Lan nói:

- Hừ!

Võ công ta cao như vầy, đỡ phế vật như chàng chẳng khác gì đỡ một miếng bánh.

Thẩm Lãng nói:

- Vậy ta bây giờ ngã xuống ngay.

Tiếp đó, tên lưu manh này thực sự nghiêng người, trực tiếp phải từ trên lưng ngựa ngã xuống.

Mộc Lan nghiến răng nghiến lợi.

Thực sự muốn để hắn té đau một phát cho bõ.

Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, thân thể mềm mại của nàng lại chợt nhảy lên, như là chim én lướt đến bên Thẩm Lãng lập tức, ôm hắn.

- Nương tử, nàng tốt quá. - Thẩm Lãng nói dịu dàng:

- Trong lòng ta, nàng vĩnh viễn cũng là duy nhất, những nữ nhân khác ở trong mắt ta, hoàn toàn như là hoa dại ven đường vậy, không thể nào hái về, nhiều lắm là đi ngang qua không cẩn thận chạm thử, dính một chút mùi thơm thôi.

Đây là Mộc Lan lần đầu tiên nghe được đàn ông vụng trộm mà nói đến thoát tục như thế.

Nếu ở cùng phu quân một chỗ, không chỉ chỉ số thông minh bị khiêu khích, thế giới quan đều sẽ phải chịu rửa tội.

Tiếp đó, bản tay Thẩm Lãng nhịn không được lại một lần nữa đặt lên eo Mộc Lan.

Quá đẹp, vòng eo đẹp nhất thiên hạ.

Không chỉ là mảnh dẻ, hơn nữa còn có lực đàn hồi tuyệt đối, vừa mượt mà vừa săn chắc, tràn đầy mỹ cảm đường cong.

Nhưng mà vừa rồi vòng eo của Trương Ngọc Âm cũng không tệ, mặc dù có chút nở nang, thế nhưng đụng vào khẳng định đặc biệt mềm mại.

Đáng tiếc, vừa rồi quá mức căng thẳng.

Bằng không thì cô giáo Ngọc Âm kia chắc không từ chối đâu.

Nếu không phải là có đàn ông khác nhìn chằm chằm, nàng có thể thực sự có vẻ vô tình ngồi vào trên đùi Thẩm Lãng.

Dần dần không cẩn thận, hai tay của Thẩm Lãng không ở trên lưng Mộc Lan, một tay hướng về phía trước, một tay xuống phía dưới.

Mộc Lan cũng không có ngăn cản.

Dù sao cũng ngăn cản cũng vô ích, dù cho mình có khóa tay hắn, không dùng được nửa phút hắn lại sẽ tới.

Thế nhưng bản tay Thẩm Lãng càng ngày càng quá phận.

- Thẩm Lãng, nên dừng lại được rồi đó. - Mộc Lan cau mày nói.

Thẩm Lãng đột nhiên hỏi:

- Nương tử, ngày hôm qua nàng có tắm không.

Mộc Lan nói:

- Hôm qua tắm rồi, ngày hôm nay chạy đi vội vã như vậy, chưa có cơ hội mà.

- Cũng đúng, cũng đúng. - Thẩm Lãng bèn rút tay trở về.

Trong chớp nhoáng này, Mộc Lan thực sự muốn đem người đàn ông này đánh chết.

Thân thể ta để cho chàng chiếm tiện nghi, kết quả chàng còn ra vẻ ghét bỏ thế sao?

Không phải ta chỉ có một ngày chưa tắm sao? Đây có phải là điều kiện không cho phép à?

Hai ngày trước chạy đi, nàng gần như một ngày tắm hai lần, đánh răng ba lần..

Tiếp đó, Mộc Lan hay dùng mũi ra sức ngửi.

Trong lòng tràn đầy không tự tin.

Chẳng lẽ thật sự có mùi mồ hôi đi.

Thế là, Mộc Lan đẩy tốc độ nhanh hơn chạy đến một cái sơn cốc.

Nơi đó có một đầm nước.

Mộc Lan trực tiếp nhảy xuống ngựa, cầm một bộ dụng cụ đầy đủ, xà phòng thơm, quần áo mới, dầu thơm, dầu gội đầu.

Đừng hỏi xà phòng thơm từ đâu tới, cũng đừng hỏi dầu gội đầu từ đâu tới.

- Nương tử, nàng làm gì thế? - Thẩm Lãng bèn hỏi.

Mộc Lan cắn răng nghiến lợi nói:

- Đi tắm, đỡ phải bị chàng ghét bỏ, tổ tông à.

...

Phủ Bá Tước Huyền Vũ, bỗng dưng tiếp đón một đội ngũ kỳ quái.

Một nhóm có mười mấy con ngựa, rõ ràng là vào cuối thu,những người này lại hở ngực lộ cánh tay, trên thân từng người hiện đầy hình xăm.

Một kỵ sĩ trẻ tuổi cầm đầu, ngay cả mặt cũng xăm nốt.

Hình xăm trên người gã toàn là đàn bà, là đàn bà khỏa thân.

Vượt qua hơn trăm người.

Trên mặt của gã xăm một con yêu quái mặt người thân rắn.

Rõ ràng là một người đàn ông vô cùng anh tuấn, nhưng những hình xăm toàn thân kia đã biến gã trở thành tà dị.

Mỗi một người trong bọn đều có làn da ngăm đen, cơ bắp như sắt khối vậy.

Hơn nữa răng mỗi người đều rất vàng.

Duy chỉ có kỵ sĩ trẻ tuổi dẫn đầu ngoại lệ, hàm răng của gã rất trắng.

Trên lưng đeo loan đao, chuôi đao là vàng, đục thành thân thể của một phụ nữ.

Trên cổ treo dây chuyền vàng lấp lánh, xâu mười mấy cái sọ người nhỏ thành một chuỗi.

Đoàn người này không có phóng ngựa ra ngoài nhưng đã làm cho những người hầu trong lâu đài sợ đến tứ tán, kêu lên liên tục.

Kỵ binh tuần tra giận dữ, Kim Kiếm Nương trực tiếp mang theo mấy chục kỵ sĩ xông lại, ngăn cản người tới, chất giọng dịu dàng vốn có cũng quát lên:

- Người phương nào, cũng dám tới phủ Bá Tước Huyền Vũ chúng ta dương oai, bắt!

Ngay sau đó, lại một nhánh kỵ binh chợt xung phong bên trong phủ Bá Tước lao ra.

Là Phó Thiên hộ Kim Trình bên trong phủ Bá Tước.

Gã chợt tăng nhanh, đại kiếm trong tay quét rộng ra mà chém giết..

Không phải muốn giết người, mà là muốn chém bay loan đao của người đàn ông tà dị kia.

- Choang!

Tức khắc!

Cả người Kim Trình bay ra ngoài, một ngụm máu tươi phun ra.

Kiếm to trong tay, cũng trực tiếp vỡ vụn.

Mà người đàn ông xăm hết cả người không chút sứt mẻ, trên mặt vẫn nở một nụ cười tà dị.

Đôi bên chênh lệch võ công quá xa.

Ánh mắt của gã đầu tiên rơi vào trên đùi, tiếp đó giữa hai chân, thắt lưng, ngực, cuối cùng mới ngó sang khuôn mặt của Kim Kiếm Nương.

Trong chớp nhoáng này, toàn thân Kim Kiếm Nương khó chịu như nằm trên đám gai vậy.

Huyền Vũ Bá Kim Trác xuất hiện.

Bên người của ông ta có một người kỹ sĩ cao lớn oai hùng, gã cưỡi chiến mã cao to nhất, tiết tấu giẫm lên đất thật đặc biệt.

Toàn thân kỵ sĩ này đều tràn trề cảm xúc lực lượng mạnh mẽ.

Gã chính là nghĩa tử của Bá Tước đại nhân, Kim Sĩ Anh.

Đệ nhất cao thủ quân đội của phủ Bá Tước Huyền Vũ, thực quyền Thiên hộ, Phó thống lĩnh tư quân phủ Bá Tước.

Lúc đó phủ Bá Tước kén rể, gã từng là một trong những ứng cử viên tốt nhất.

Hơn nữa, gã còn là thần tượng trong mắt toàn bộ những người trẻ tuổi phủ Bá Tước Huyền Vũ.

- Cừu Kiêu bái kiến nhạc phụ đại nhân. - Người đàn ông tà dị này chào không thèm xuống ngựa, tiếp đó ánh mắt của gã tìm kiếm nơi nơi:

- Vợ Mộc Lan của ta đâu? Vì sao không bảo nàng đến đón ta vậy?

Huyền Vũ Bá nói:

- Cừu Kiêu, thời gian chưa tới, ngươi tới làm cái gì?

Chàng trai tà dị này tên là Cừu Kiêu, con của Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy.

Cừu Thiên Nguy, hải tặc lớn nhất biển Đông của nước Việt.

Kẻ thù chính của nước Việt chính nước Ngô và nước Sở, cho nên lục quân rất mạnh, lực lượng thuỷ quân yếu kém.

Hơn nữa, quốc quân cũng chẳng coi trọng những hòn đảo nhỏ xíu bên ngoài này làm gì.

Cho nên, trừ Kim Trụ bá tước ngang trời xuất thế, còn lại đại bộ phận, những quần đảo ở vùng biển phía Đông đều có hải tặc chiếm đảo làm vua.

Hôm nay Cừu Thiên Nguy chiếm cứ mấy chục đảo nhỏ, đồng thời xây công sự ở trên hòn đảo lớn nhất, tự phong là thành chủ Nộ Triều.

Thế lực thủy quân của ông ta rất mạnh, hơn nữa luận phạm vi lãnh địa, còn muốn vượt xa phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Mấy năm nay tân chính Việt quốc bừng bừng khí thế, điều này làm cho Cừu Thiên Nguy càng là kiêu căng hơn cả.

Nghe xong câu hỏi Huyền Vũ Bá, Cừu Kiêu nói:

- Căn cứ hiệp ước hai mươi mấy năm trước, ta tới đòi tiền. Bồi thường mười vạn lượng vàng, chia trả dứt trong ba mươi năm, tính cả chín nghìn lượng vàng cả vốn lẫn lãi hàng năm.

Cừu Kiêu quơ trong tay tấm da dê, đây là hiệp ước đình chiến năm đó phủ Bá Tước Huyền Vũ cùng thành Nộ Triều.

Cừu Kiêu tiếp tục cười nói:

- Mặt khác, ta đến xem Mộc Lan vợ ta. Mấy năm trước nàng và ta luận võ thua, dựa theo quy tắc trên biển của chúng ta, nàng đã trở thành vợ ta rồi.

Tiếp tục, gã vỗ ngực nói:

- Nhìn ngực ta đây này, thân thể Mộc Lan đã được xăm lên, còn thiếu mỗi gương mặt mà thôi. Ta tuy rằng chưa ngủ hơn mấy trăm ngàn đàn bà, nhưng còn chưa có một người đàn bà nào chiếm được vị trí ngay ngực ta đâu.

Trên người của Cừu Kiêu xăm mấy trăm đàn bà, toàn bộ là được xử nữ gã từng ngủ.

Không phải xử nữ, gã cũng sẽ không xăm.

Còn nhớ rõ đời trước Huyền Vũ Bá thiếu con số thiên văn nợ nần à?

Ông ta thuê ba nghìn quân đội cùng một nhánh hạm đội, chính là vì noi theo tổ tiên Kim Trụ, quét dọn tất cả hải tặc trên mặt biển phía Đông, cướp đoạt quần đảo, khuếch trương lãnh địa gia tộc.

Mà khi lúc ấy, đối thủ của ông ta chính là Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy.

Thế nhưng, Bá tước Kim Vũ thua.

Ba nghìn lính đánh thuê cùng cả nhánh hạm đội đều toàn quân huỷ diệt.

Tiếp đó, toàn bộ vùng duyên hải phủ Bá Tước Huyền Vũ, nhất là đảo Vọng Nhai, bị Cừu Thiên Nguy điên cuồng trả thù cùng càn quét.

Bất kỳ đội thuyền nào của phủ Bá Tước Huyền Vũ rời bến đều bị đánh chìm không chút lưu tình.

Rơi vào đường cùng, đời trước Huyền Vũ Bá Kim Vũ cùng Cừu Thiên Nguy ký xuống 《 Hiệp ước đình chiến Nộ Triều 》, bồi thường đối phương mười vạn lượng vàng.

Trong hiệp ước này, việc bồi thường sẽ được trả dứt trong ba mươi năm, hàng năm phải trả cả vốn lẫn lãi chín ngàn lượng vàng.

Một tháng trước ngày tết âm lịch hàng năm, Cừu Thiên Nguy phái người tới đòi tiền.

Thế nhưng năm nay, bọn họ lại đến sớm hơn hai tháng.

Còn Cừu Kiêu luôn mồm xưng Mộc Lan là nương tử, là bởi vì ở mấy năm trước gã gặp qua Mộc Lan rồi bị si mê, tiếp đó trực tiếp hướng Huyền Vũ Bá cầu thân, đồng thời nói tất cả tiền nợ không cần, thực hiện lời hứa xuất ra sính lễ ba vạn lượng vàng.

Đây chính là sự nhục nhã vô cùng của phủ Bá Tước Huyền Vũ.

Mộc Lan giận dữ.

Thế là, hai người đánh một trận.

Lúc đó Mộc Lan mười bảy tuổi, Cừu Kiêu hai mươi lăm tuổi.

Mộc Lan thua.

Từ đó về sau, Cừu Kiêu liền luôn mồm xưng Mộc Lan là vợ gã.

Cho nên, mỗi một quý tộc bên ngoài đều vô cùng ngăn nắp.

Nhưng là chân chính đi sâu vào thật kỹ, gần như mỗi một quý tộc đều có lịch sử khuất nhục.

Đương nhiên, từ đó càng thêm đó có thể thấy được Bá tước Kim Trác sống không dễ dàng như thế nào.

Hàng năm hoàn lại món nợ khổng lồ cho hội Ẩn Nguyên, bồi thường tiền cho Nộ Triều của Cừu Thiên Nguy, hơn nữa còn không chèn ép con dân, còn muốn duy trì ba nghìn tư quân.

Cứ như vậy, ước chừng ông ta chống đỡ suốt mười mấy năm.

Gia tộc chẳng những không có loạn, chí ít phía ngoài còn duy trì phồn vinh.

Nếu không phải nội tình quý tộc trăm năm, gia tộc họ Kim ở hai mươi mấy năm trước liền tan thành mây khói.

Cho nên giới quý tộc đều lưu truyền một câu nói.

Không cần sợ người thừa kế gia tộc vô năng, cũng không cần sợ bình thường, thậm chí không sợ xuất hiện người tiêu tiền như rác.

Nhưng sợ nhất là người thừa kế có hùng tâm bừng bừng.

Dù cho tiêu tiền như rác cả đời, cũng không thể ăn mòn cơ nghiệp trăm măm.

Thế nhưng một chủ quân hùng tâm bừng bừng, rất có khả năng tiêu táng toàn bộ tài sản của tổ tiên.

Trái đất hiện đại cũng có câu nói tương tự như vậy.

Một nhà giàu, không sợ con trai uống bằng gáo, thậm chí không sợ con cái hút chích.

Sợ nhất là gì vậy?

Sợ rằng có người thích gây dựng sự nghiệp, sợ rằng muốn mở rộng gia tộc sản nghiệp, leo lên một thời đại huy hoàng mới.

Như vậy ngược lại có thể sẽ táng gia bại sản.

Đời trước Huyền Vũ Bá Kim Vũ chính là người như vậy.

Ông ta một lòng muốn khôi phục vinh quang tổ tiên Kim Trụ, kết quả làm ra quyết sách vượt xa khả năng của mình, gần như đẩy gia tộc họ Kim vào con đường không lối thoạt.

Năm đó ký kết hiệp ước đình chiến Nộ Triều không lâu, Bá tước Kim Vũ bi phẫn mà chết.

Kim Trác thừa kế chức Bá Tước Huyền Vũ.

Bởi vì đón nhận phụ thân giáo huấn, hành sự Kim Trác trở nên rất bảo thủ, thậm chí cứng nhắc.

Nhưng cũng chính là như thế, mới để cho phủ Bá Tước Huyền Vũ vượt qua cái nguy cơ trí mạng của hai mươi năm trước.

Trải qua hai mươi năm, chí ít phủ căn cơ Bá Tước Huyền Vũ lại một lần nữa vững như bàn thạch.

Nếu không phải là bởi vì nguyên nhân tân chính, trăm năm cơ nghiệp phủ Bá Tước Huyền Vũ đã hoàn toàn ổn định.

Huyền Vũ Bá nói:

- Cừu Kiêu, khoảng cách thời gian hàng năm còn có hơn hai tháng, ngươi đến sớm rồi đó.

Cừu Kiêu nói:

- Ai cũng biết, phủ Bá Tước Huyền Vũ sắp bị diệt tới nơi! Nếu hai tháng sau ta mới trở lại, phủ Bá Tước Huyền Vũ có thể chỉ còn lại một cổ thi thể đi.

Gia tộc họ Kim gần như đến ngày tận thế.

Không chỉ có quý tộc chung quanh cho là như vậy, ngay cả Vua Hải Tặc cũng nhận định như thế.

Cừu Kiêu nói:

- Mà lại ta còn muốn đem bà nương Mộc Lan của ta đi nữa, ta nhưng không nỡ nàng đi theo các ngươi cùng chết, càng không nỡ nàng bị quốc quân Việt quốc bỏ vào Giáo Phường Ti.

Khuôn mặt Huyền Vũ Bá phát lạnh nói:

- Sĩ Anh, động thủ đi.

Kim Sĩ Anh rút ra đại kiếm, chiến mã tăng nhanh, nhanh như chớp phi về phía Cừu Kiêu.

Cừu Kiêu vẫn cỡi chiến mã bất động, khuôn mặt anh tuấn tà dị vẫn cười, ánh mắt mang theo sự khinh thường.

Hai người trong nháy mắt xen kẽ nhau.

Đại kiếm Kim Sĩ Anh chợt chém xuống.

Loan đao của Cừu Kiêu xuất ra như chớp

- Choang!

Một tiếng vang thật lớn.

Tia lửa văng gắp nơi.

Đại kiếm của Kim Sĩ Anh chợt rạn nứt bay ra ngoài, trước ngực áo giáp xuất hiện một khe hở, trào ra vết máu.

Mà chiến mã dưới háng Cừu Kiêu chợt hí một tiếng thê thảm, miệng mũi tràn ra máu tươi, đôi chân trước trực tiếp khuỵu xuống.

...

Ở trong nhà họ Từ!

Từ gia chủ thất khổng chảy máu, nhìn con rể Trương Tấn mà không dám tin vào mắt mình.

Ông ta dùng hết tất cả khí lực, lạc giọng bèn hỏi:

- Vì điều gì, tại sao? Ngươi có thể từ hôn kia mà, tại sao muốn giết ta?

Trương Tấn thản nhiên nói:

- Nhạc phụ đại nhân, ta có thể ở góa, nhưng... không thể huỷ hôn, nhà ta là muốn nhân phẩm.

Từ Quang Doãn lại chợt phun máu.

Hơn nữa máu lúc này phun ra ngoài đã toàn bộ là màu đen.

- Trương Tấn, ngươi so với Thẩm Lãng còn ác độc hơn, các ngươi so với Thẩm Lãng còn ghê tởm hơn.

Thẩm Lãng tuy rằng độc ác, nhưng cho tới nay đều là ác đối với kẻ địch mà thôi.

Mà Trương Tấn đối với người thần cũng ác độc như vậy.

Từ Quang Doãn tràn trề không cam lòng mà gào thét.

Cuối cùng máu đen trong miệng phún khắp giường, chết bất đắc kỳ tử.

Kịch độc này, chỉ không đến nửa khắc đồng hồ.

Trước khi chết, Từ Quang Doãn thực sự hối hận.

Bản thân không nên dã tâm bừng bừng như thế, có thể cùng quyền lực cấu kết cùng một chỗ… thế nhưng không nên quá chặt.

Đây hoàn toàn là bảo hổ lột da.

Từ Quang Doãn sở dĩ có ngày hôm nay, hợp lại không phải là bởi vì đắc tội kẻ địch như Thẩm Lãng.

Mà là bởi vì ông ta được voi đòi tiên, lựa chọn kết thân cùng con sói dữ như Trương Xung.

Trương Tấn nhìn tử trạng của Từ Quang Doãn thảm thiết, trên mặt không có biểu cảm gì hết.

Từ trong ngực móc ra một phần di thư.

Phía trên hoàn toàn là Từ Quang Doãn bút tích.

Trên di thư viết: Thẩm Lãng hại ta cửa nát nhà tan, hiền tế vì ta báo thù, vì ta báo thù!

...

Sau khi giết Từ Quang Doãn.

Trương Tấn lại một lần nữa đi tới tú lâu Từ Thiên Thiên.

Tấm thân mềm mại của Thiên Thiên quấn trong mền, vẫn có thể nhìn ra đường cong mê người.

Đầy nhà cũng là hương thơm.

Đây thật là một đại mỹ nhân triệu người có một.

Cũng đủ nhạy bén, cũng đủ độc ác.

Hơn nữa với quyền lực sùng bái đầy đủ.

Rõ ràng một lựa chọn xứng đáng mà.

Trương Tấn trong đầu, không khỏi hiện ra từng cái nhăn mặt nhíu mày lẫn nụ cười của Từ Thiên Thiên.

Thật sự đẹp lắm..

Vóc người như là dương liễu, nhưng lại có vài phần nở nang động lòng người.

Da thịt như tuyết.

Khuôn mặt trái xoan, làn da vô cùng mịn màng, kiều diễm động lòng người.

Đáng tiếc...

Trương Tấn ta đây không có lựa chọn khác.

Gã đi đến bên giường, vỗ về đôi vai của Từ Thiên Thiên nhẹ nhàng.

Đôi bàn tay trắng nõn như là mỡ đông, hương thơm mê người.

- Thiên Thiên!

Từ Thiên Thiên giống như đang ngủ, nhưng vẫn là bản năng đáp:

- Vâng, lang quân.

Thanh âm rất ngọt nào, vô cùng yếu đuối, tràn đầy sự ỷ lại.

Thanh âm này, thật là làm cho người say mê, làm cho đau lòng người.

Trương Tấn nói dịu dàng:

- Thiên Thiên, ta thích nàng thật sự.

Từ Thiên Thiên bản năng muốn dùng khuôn mặt cọ tay Trương Tấn, nhưng khí lực trong giấc mơ chưa đủ.

- Thiên Thiên nàng hãy ngủ đi, sau khi ngủ thì chẳng có gì quấy rầy được nàng cả.

Trương Tấn nói thật dịu dàng.

Tiếp đó, gã đứng dậy rời đi.

Mắt của Từ Thiên Thiên vẫn nhắm ghiền như đang ngủ, thế nhưng nước mắt không ngừng từ khóe mắt chảy xuống.

Sau khi Trương Tấn đi ra khỏi phòng.

Tức khắc xuất hiện mấy bóng người, dội dầu vào tú lâu của Từ Thiên Thiên.

Tiếp đó, đem tất cả cửa phòng đều niêm phong thật chặt.

Trương Tấn dùng đá lấy lửa đốt một mảnh tơ lụa, cách cửa phòng thản nhiên nói:

- Thiên Thiên, đừng trách ta, ta không có lựa chọn.

Tiếp đó, gã ném mảnh lụa cháy xuống.

Trong nháy mắt, ngọn lửa dấy lên.

Toàn bộ tú lâu đều bị dội dầu.

Sau một lát, toàn bộ tú lâu Từ Thiên Thiên hừng hực đốt cháy.

- A... A...

Bên trong, tú lâu bên trong truyền đến một trận kêu lên.

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK