Mục lục
Sử Thượng Tối Cường Chuế Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biệt viện họ Kim đã cơ hồ bị đốt thành một mớ phế tích, Kim Mộc Thông Cùng Băng Nhi lại một lần nữa tiến vào bên trong phủ đệ Ngũ vương tử.

Trước khi đi, Thẩm Lãng tiến hành một lễ tang.

Đêm hôm đó Tô Kiếm Ngạn tiến đánh biệt viện họ Kim, giết mười mấy người võ sĩ. Một nửa là võ sĩ gia tộc họ Kim, một nửa là hội Thiên Đạo.

Thẩm Lãng đưa bọn họ hoả táng, tro cốt bỏ vào trong bình, tiếp đó lập bài vị thật tươm tất.

Những thứ bài vị cùng tro cốt này trước tiên đặt ở kinh đô, ngày sau trở về thành Huyền Vũ sẽ mang đến nơi khác an táng.

- Các huynh đệ, ta sẽ vì các ngươi báo thù.

Thẩm Lãng lạy ba lạy sau đó lập được lời thề.

Lúc này Thẩm Lãng cùng gia tộc họ Tô, có thể gọi là thù sâu như biển.

Mấy tháng trước họ Tô điều động cao thủ Tây Vực ở trên lãnh địa gia tộc họ Kim điên cuồng đốt giết cướp đoạt, giết chết rất nhiều con dân vô tội, còn thiếu chút nữa đã khiến Mộc Lan bị thương nặng, nếu không phải Khổ Đầu Hoan xuất thủ tương trợ, Mộc Lan đã trọng thương.

Về sau, Tô Kiếm Đình lại tiến đánh phủ Bá Tước Huyền Vũ giết chết vài trăm người vô tội, thậm chí còn cắt một kiếm trên lưng nhạc mẫu Tô Bội Bội.

Hôm nay lại có mười mấy huynh đệ chết ở trong tay Tô Kiếm Ngạn.

Cho nên, lúc này đây nếu không thể giết sạch sẽ gia tộc họ Tô, Thẩm Lãng tuyệt đối không về.

Lúc này đây đi đến thành Trấn Viễn không mang Hoàng Phượng theo, nhiệm vụ của nàng chính là quản lý mấy chục tên võ sĩ ở kinh đô bảo hộ Kim Mộc Thông cùng Băng Nhi.

Thẩm Lãng mang theo Thẩm Thập Tam cùng Đại Ngốc nhậm chức.

...

Ba nghìn tinh nhuệ hành quân tốc độ không nhanh cũng không chậm, khoảng chừng cần bảy tám ngày mới có thể tới đến thành Trấn Viễn.

Thẩm Lãng cùng Trương Xung ngồi ở bên trong xe ngựa to.

- Trương công, lần trước ở thành Huyền Vũ, ngàu đối phó gia tộc họ Kim của ta sắp xếp cẩn thận, lại là bốn bề thọ địch, lại là Thập Diện Mai Phục. - Thẩm Lãng nói:

- Nhưng lúc này đây đi đến quận Bạch Dạ, đi sào huyệt của Tô Nan, chúng ta cũng không có cơ hội như vậy.

Trương Xung gật đầu.

Cái gọi là sắp xếp, cũng phải nhìn đối với người nào, cũng phải nhìn cấp bậc chiến đấu.

Ông và Bá Tước Huyền Vũ Kim Trác, vẫn thuộc về trong phạm vi đấu tranh chính trị, cho nên có thể sắp xếp, có thể tương đối thong dong một chút.

Mà lần này cùng Tô Nan, hoàn toàn là chiến tranh ngươi chết ta sống rồi, nào có sắp xếp chính trị gì, gần như trực tiếp liền khai sát.

Thẩm Lãng nói:

- Quốc quân lần nữa cảnh cáo chúng ta, phải ổn định Tô Nan, phải kiềm chế Tô Nan. Chí ít trong vòng hai tháng phải cho ông ta không được tạo phản, nhưng đây chỉ là cách nói khác của quốc quân mà thôi

Đương nhiên nói là nói mà thôi.

Tô Nan không mưu phản có hay, hoàn toàn quyết định tiết tấu chiến lược của chính ông ta, quyết định bởi thế lực của Sở quốc và Khương quốc, chuyện này không thể do Trương Xung và Thẩm Lãng có thể trực tiếp cải biến.

Cho nên, mong đợi cuối cùng của quốc quân với Trương Xung và Thẩm Lãng sau cùng chỉ có một một mục tiêu: Nếu như Tô Nan mưu phản, mặc kệ phản quân có bao nhiêu, tóm lại cần phải cầm chân ông ta trong quận Bạch Dạ.

Có thể nói một cách trực tiếp hơn chút nữa.

Thành Trấn Viễn có thể đình trệ, thế nhưng thành quận Bạch Dạ không thể đình trệ trong thời gian ngắn.

Trương Xung trên danh nghĩa là Đề đốc đại doanh phía Nam hành tỉnh Thiên Tây, nhưng hoàn toàn là một chức danh trên giấy.

Phía Bắc hành tỉnh Thiên Tây có vô số quân đội, đại bộ phận do gia tộc họ Xung thống soái, phần nhỏ do Trịnh Đà thống soái.

Thế nhưng trú quân của miền Nam hành tỉnh Thiên Tây rất ít ỏi, tối đa chỉ có mấy nghìn, hơn nữa đã nát be nát bét không thể sử dụng.

Ở dưới sự thâm nhập lâu dài của gia tộc họ Tô, Trương Xung không cách nào huy động đám trú quân này. Thậm chí khi Tô Nan làm phản, nếu đám trú quân này không a dua làm phản theo cũng đã là A Di Đà Phật.

Cho nên thứ duy nhất trong tay Trương Xung có thể chỉ huy, chính là ba nghìn quân tinh nhuệ mang từ kinh đô.

Dựa vào ba nghìn người này, ông phải bảo vệ cho quận Bạch Dạ thành chí ít hai tháng.

Thẩm Lãng nói:

- Ba nghìn tinh nhuệ toàn bộ cho ngài, một người ta cũng không cần, ta sẽ ở thành Trấn Viễn tranh thủ làm mưa làm gió trong vòng mười ngày. Ở trong vòng mười ngày này, ngài phải quét sạch tất cả cản trở, tiêu diệt tất cả kẻ địch, nắm quận Bạch Dạ hoàn toàn trong tay.

Trương Xung gật đầu:

- Được.

Nói thật ra, bản thân ông còn chưa từng trải qua cục diện đấu tranh cường độ cao như vậy.

Quận Bạch Dạ là địa bàn của Tô Nan, cả quận thành sớm đã bị thâm nhập hoàn toàn.

Người nắm giữ quận Bạch Dạ tiền nhiệm là Trần Khởi Lũng, khi ấy cũng được xem như một ngôi sao sáng trên chính đàn, mới bốn mươi tuổi đã trở thành Thái thú của một quận, quốc quân đã kỳ vọng ông ta rất nhiều.

Kết quả nhậm chức chưa tới nửa năm, Trần Khởi Lũng liền hoàn toàn bị mất quyền lực, chẳng còn chút quyền hành nào.

Ông ta cũng là dạng xương cứng, không có thông đồng và biến thành chó săn của họ Tô. Kết quả bị quét khỏi quận Bạch Dạ, bị chụp mũ tội danh tham nhũng.

Hơn nữa hai năm trước, người đó đảm nhiệm chức quan khác cũng tham nhũng, ấy thế lại chẳng có việc gì, lúc giữ chức quận trưởng Bạch Dạ thì bùm một phát, cái tội danh kia phủ lên đầu.

Hôm nay người này còn nhốt ở bên trong ngục giam Đại Lý tự, nghe nói không lâu sau sau sẽ bị lưu đày.

Gia tộc họ Tô giống như một lỗ đen quyền lực, khoảng cách càng gần lại càng dễ bị nuốt chửng.

Khoảng cách thành Bạch Dạ gần như vậy, đương nhiên sớm đã bị họ Tô kiểm soát kín đến mức không một kẽ hở, muốn dựa vào bản lĩnh chính trị thông thường phá tan cục diện này hoàn toàn là người si nói mộng.

Biện pháp duy nhất chính là giết!

Giết sạch những kẻ không tuân lệnh, dù cho toàn bộ quan trường quận Bạch Dạ hoàn toàn ghế trống, dù cho tất cả trật tự đều tạm thời dừng lại cũng sẽ không tiếc.

Giết sạch tất cả xoang, toàn bộ thành thị sẽ do quân quản lý.

Ba nghìn tinh nhuệ quản lý một tòa quận thành, vậy là đủ rồi.

Thẩm Lãng cười nói:

- Trương công, tóm được quận Bạch Dạ thành xong xuôi, kế tiếp Tô Nan tất cả phản quân chủ lực cũng đều giao cho ngài. Có lẽ có hơn một vạn, có thể càng nhiều hơn.

Trương Xung đáp:

- Ta phải thủ bao lâu?

Thẩm Lãng nói:

- Cũng sẽ không vượt qua một tháng.

Trương Xung thở dài nói:

- Hai người chúng ta đúng là điên, chỉ có hơn ba ngàn người còn phải chia.

Thẩm Lãng nói:

- Ta mới là điên rồi, bên người tối đa chỉ có mấy trăm người, lại phải đối mặt mấy nghìn mấy vạn kẻ địch.

Trương Xung nói:

- Quốc quân thích mạo hiểm, ngươi càng thích mạo hiểm.

Nhưng mà cũng không sao, Thẩm Lãng chí ít đã vạch kế hoạch mấy tháng.

Tiếp tục, Trương Xung nói:

- Ba nghìn quân tinh nhuệ này sao ngươi chả muốn cả một người nào, huống chi bên cạnh ngươi cũng cũng chỉ có mấy chục người.

Thẩm Lãng nói:

- Không, ta còn có một nhánh kỵ binh đặc biệt tinh nhuệ, vô cùng đặc thù, tầm hai trăm người!

Nhưng mà vào lúc này.

Phía sau truyền đến một trận vó ngựa kịch liệt.

Tức khắc, ba nghìn quân tinh nhuệ dưới trướng Trương Xung trong thời gian ngắn nhất tại chỗ bày trận bố phòng.

- Thẩm công tử, Thẩm công tử, chúng ta là vệ đội Tam công chúa, vệ đội của Tam công chúa đó!

Một nữ tướng từ xa chạy đến.

Phía sau lưng nàng có hai trăm kỵ sĩ, toàn bộ đều là nữ.

Hơn nữa, thuần túy là những nữ tráng sĩ hùng vĩ.

Cô gái cầm đầu thân cao một mét tám, thể trọng hai trăm ba (tức 115 kg), nhưng thoạt nhìn chẳng hề béo núc ních, còn đặc biệt cường tráng.

- Mạt tướng Vũ Liệt, bái kiến Thẩm công tử. – Vị nữ tướng ở trên ngựa hướng Thẩm Lãng chắp tay hành lễ.

Vũ Liệt?

Thẩm Lãng đã sớm biết dưới trướng Ninh Diễm có viên nữ tướng anh dũng, nhưng nhưng chưa từng thấy qua, lúc trước nàng đã bị phái đi Viêm đế quốc.

Trương Xung nói:

- Cha của cô gái này là Vũ Trác, đã từng danh tướng Việt quốc, lúc đó bởi vì hỗ trợ Ninh Nguyên Vũ điện hạ, cho nên gần như chịu khổ diệt tộc.

Câu chuyện cũ đó Thẩm Lãng biết.

Vũ Trác, Thẩm Lãng với người này rất có ấn tượng.

Đầu tiên tên của ông ta có một chữ cùng tên nhạc phụ, thứ nhì chức quan của ông ta rất cao, Trấn Bắc đại tướng quân Nam Cung Ngao đã từng ở dưới trướng Vũ Trác, chân chính danh tướng Việt quốc.

Trong cái trận đại thanh tẩy kia, một chút tướng lĩnh có địa vị tương đối thấp tướng lĩnh còn có thể may mắn tránh khỏi, mà đại tướng quyền cao chức trọng, gần như cả gia tộc đều rơi vào tai họa ngập đầu.

Đương nhiên cũng do Ninh Nguyên Vũ quá mức bướng bỉnh phách lối, lúc đó chèn ép Ninh Nguyên Hiến gần như không thở nổi, bản lĩnh tranh ngai vàng đặc biệt kịch liệt.

Cả gia tộc Vũ Trác bị diệt, con gái của ông ta - Vũ Liệt đương nhiên cũng thê thảm, bởi vì ngoại hình của nàng tráng kiện lực lưỡng chả xinh đẹp nữ tính chút nào (*) nên không có chỉ tiêu vào Giáo Phường Ti, mà là bị đưa đi bên quân làm quân nô.

(*) Thật ra sau này Bánh có miêu tả Vũ Liệt cũng đẹp, nhưng mà đẹp trai, ngầu lòi.

Sau bởi vì võ công nàng cao cường, trở thành đấu nô trong quân.

Cái gọi là đấu nô, chính là loại công việc tranh thủ lúc diễn tập mà quyết đấu chém giết tìm niềm vui.

Gần như bất kỳ đấu nô nào cũng không thể sống lâu. Bởi vì quanh năm suốt tháng cũng là chém giết, hoặc là chiến đấu.

Vì tìm niềm vui cho đại nhân vật, chuyện gì đều phải làm.

có chút tựa như dũng sĩ giác đấu của phương Tây, nhưng lại không hoàn toàn y hệt.

Bởi vì dũng sĩ giác đấu phương Tây tốt xấu vẫn là đấu công khai, khá công bằng.

Mà đấu nô không chỉ có quyết đấu công bằng, thậm chí sẽ xuất hiện lấy một địch mười, con người chiến đấu với thú hoang v.v….

Vũ Liệt làm đấu nô bảy năm.

Toàn thân đầy những vết thương chồng chất, không biết giết bao nhiêu người, không biết giết bao nhiêu con thú.

Nhưng nàng xuất thân danh môn, từ nhỏ đọc thuộc binh thư, đương nhiên không muốn khuất thân làm một đấu nô cũng đồng thơi vô cùng khát vọng tự do.

Loại cuộc sống làm đấu nô này, căn bản không phải là con người, càng giống như con thú hoang vì chiến đấu mà sống còn vậy.

Cho nên, nàng đã giết chủ tướng của mình, đồng thời chạy ra ngoài.

Chuyện này huyên náo rất lớn, lúc đó toàn bộ Tây quân phái ra hơn một nghìn người vây bắt nàng.

Cuối cùng, nàng vẫn không thể chạy thoát nên bị bắt. Nàng đã chuẩn bị tinh thần chân đeo gông xiềng, bị áp giải vào kinh đô, bị phán xử lăng trì.

Mà khi lúc ấy Ninh Diễm chuẩn bị lên Bắc đi đến phủ Liêm thân vương của Viêm đế quốc, đúng dịp thấy Vũ Liệt.

Nghe ngóng những chuyện Vũ Liệt tao ngộ về sau, công chúa Ninh Diễm gặp chuyện bất bình chẳng tha, trực tiếp đi tìm quốc quân đòi Vũ Liệt.

Quốc quân đặc biệt đau đầu.

Bởi vì Ninh Diễm vì thành lập cái gọi là nương tử quân, đã cướp đoạt không biết bao nhiêu nữ trang sĩ, có rất nhiều người cũng là hậu duệ của tội tướng.

Thế nhưng phu quân nàng sắp phải lấy là loại người gì, người trong thiên hạ đều biết. Quốc quân cũng tràn đầy áy náy, thực sự bị Ninh Diễm quấn lấy đòi hỏi, nên bất đắc sĩ phái người của Hắc Thủy Đài đổi Vũ Liệt ra.

Từ đó về sau Vũ Liệt liền đi theo công chúa Ninh Diễm, biến thành ngựa đầu đàn dưới trướng công chúa.

Cô gái này năm nay đã bốn mươi, suốt đời không lấy chồng.

Lúc trước Thẩm Lãng vẫn luôn chưa từng thấy qua nàng, chỉ gặp qua nữ tráng sĩ thân cao tám thước thắt lưng cũng là tám thước.

- Hàm Nô bái kiến Thẩm công tử. – Nữ tráng sĩ thắt lưng tám thước thẹn thùng nói, nàng là phó thủ lĩnh đội ngũ này.

Thẩm Lãng nhìn hai trăm nương tử quân (đội quân nữ) hùng tráng, đây đại khái là toàn bộ nữ võ sĩ dưới trướng Ninh Diễm đi.

- Công chúa điện hạ bị nhốt ở bên trong Tông Chính Tự, không thoát thân được, đặc phái chúng ta theo những gì công tử sai bảo. - Nữ tướng Vũ Liệt nói:

- Công chúa điện hạ đã phân phó, phải phục tùng bất cứ mệnh lệnh gì của ngài, dù có xông pha khói lửa cũng không chối từ.

Nữ tráng sĩ vòng eo tám thước nói:

- Công tử, những tỷ muội chúng ta đây, hoặc là hậu duệ của phạm quan, hoặc là nữ lực sĩ hèn mọn, toàn bộ tấm thân đều từng nằm trong hố lửa, nếu không có công chúa điện hạ cứu giúp, chúng ta đã sớm bỏ mạng mất rồi, cái mạng này đã sớm không thể xem là của mình, coi như là nơi cực kỳ nguy hiểm chúng ta cũng dám đi xông vào một lần, cùng lắm thì chết thôi!

Công chúa Ninh Diễm đưa tất cả quân đội đều cho mình.

Điểm này Thẩm Lãng đã sớm biết.

Hắn đã nghĩ biện pháp đi Tông Chính Tự gặp công chúa Ninh Diễm.

Thế nhưng, không có thành công.

Quốc quân hạ nghiêm chỉ, nhất định phải giam Ninh Diễm đầy hai tháng, kiên quyết không thể để Thẩm Lãng cùng nàng gặp mặt.

Sự lo lắng của ông là thật, với tên cặn bã Thẩm Lãng này càng không yên lòng.

Một khi gặp mặt, bất chấp địa điểm nào, hai người đều có thể vừa xưng huynh gọi đệ, vừa lăn lộn ngủ đến quên cả trời trăng.

Thế nhưng Vân Mộng Trạch từng nói với Thẩm Lãng, Ninh Diễm sẽ giao toàn bộ võ sĩ dưới trướng mình cho hắn.

Lúc này thấy nương tử quân hùng tráng đến đây, lòng của Thẩm Lãng nóng lên từng đợt.

- Mông to, người huynh đệ như ngươi quả nhiên không uổng công ta “giao lưu”.

Trương Xung xốc lên rèm xe ngựa nhìn thoáng qua, không nhịn được phải nói ra:

- Thật là đội quân hùng tráng.

Tiếp đó, ông ngó sang Thẩm Lãng một cái.

Thẩm Lãng thở dài nói:

- Không có biện pháp, bản thân quá đẹp trai, chính là khiến cho nhiều đàn bà con gái thích. Đi tới chỗ nào đều có mỹ nhân đối với ta móc tim móc phổi!

Lúc này, Trương Xung đột nhiên muốn phải đổi sang một chiếc xe ngựa khác.

Ông không khỏi nghĩ đến con gái của mình, may là còn chưa có chân chính rơi vào cái hố lửa Thẩm Lãng này, bằng không bây giờ cũng hối hận không kịp.

Thẩm Lãng ra xe ngựa, nhìn dàn nữ kỵ binh tráng sĩ vô cùng hùng tráng này.

Trong đầu lại một lần nữa hiện lên khuôn mặt công chúa Ninh Diễm.

Chớ nhìn hắn miệng lưỡi trơn tru, thế nhưng nhưng trong lòng cảm động vạn phần.

Ân tình này của công chúa Ninh Diễm, hắn thực sự không biết phải làm cách nào trả.

- Chư vị tỷ tỷ! - Thẩm Lãng đứng ở trên một chỗ thật cao nói với hai trăm nữ tráng sĩ dưới trướng Ninh Diễm:

- Chỗ kế tiếp mà chúng ta phải đi chính là sào huyệt Tô Nan, đây là một nơi nguy hiểm thật sự, tuy rằng chưa đến mức cửu tử nhất sinh, nhưng lại là nguy cơ tứ phía. Hơn nữa dù cho kiến công lập nghiệp, chỉ sợ cũng không cách nào thăng quan tiến tước, các tỷ tỷ nhất định phải đi sao?

Nữ tướng Vũ Liệt cầm đầu nói:

- Nếu không phải công chúa điện hạ, chúng ta sớm đã là người chết.

Nữ tráng sĩ vòng eo tám thước Hàm Nô nói:

- Bản thân ta là một nữ nô đô vật thấp kém, có đôi khi còn có thể mặc được đóng khố mà giao đấu, mà có chút thời gian ngay cả cái khố còn chẳng thể mặc, lúc không nghe lời thì trực tiếp bị nhốt ở bên trong thủy lao, bị bọn họ dùng đỉa hay rắn độc tra tấn chúng ta. Đó hoàn toàn là cuộc sống người không ra người quỷ không ra quỷ, nếu không có công chúa điện hạ, chúng ta hoặc là sớm chết, hoặc là vẫn như là súc vật, chúng ta còn có cái gì đáng sợ sệt nữa sao? Đời này chỉ dùng báo đáp ân tình của công chúa mà thôi.

Nghe những lời này, trên trăm nữ võ sĩ mắt đều đỏ hoe.

Những gì các nàng gặp phải đều giống nhau.

Hai trăm nữ võ sĩ này, một nửa là hậu nhân của phạm quan, một nửa là nữ đấu nô, nữ nô đô vật.

Đều là những cô gái đáng thương không nhà, từng trải qua cuộc sống như một con dã thú, đừng nói chi đến tự do, ngay cả cái tôn nghiêm làm một con người cũng không có.

Cõ lẽ công chúa Ninh Diễm lúc đó bởi vì chơi cho đã, vì thành lập cái gọi là nương tử quân mà đã cứu bọn họ từ trong hố lửa.

Mà về sau, công chúa Ninh Diễm đã xem cái này trở thành sự nghiệp của mình.

Điểm này ngược lại cùng Cừu Yêu Nhi rất giống.

Nhưng mà Cừu Yêu Nhi càng thêm bác ái, nàng cứu hết tất cả các cô gái, phần lớn cũng là mềm yếu không thể tả.

Mà công chúa Ninh Diễm, chuyên môn đi cứu những nữ tráng sĩ hùng tráng vũ dụng, như thế cũng có thể làm cho lực lượng của chính nàng lớn mạnh hơn.

Cừu Yêu Nhi như là một nữ thần, để cho toàn bộ nữ tử đáng thương cúng bái ngưỡng mộ, nhưng không cách nào tới gần. Nàng không cần người khác giúp đỡ, bởi vì chính nàng vô địch.

Mà công chúa Ninh Diễm vừa giống một vị hào kiệt Trung Quốc cổ đại, ví như Phàn Khoái, lại vừa giống siêu cấp đại hiệp như Quách Giải (*)

(*) Phàn Khoái là công thần khai quốc nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc. Quách Giải là đại hiệp nổi tiếng thời Tây Hán.

Mỗi lần nói là giảng nghĩa khí, nàng và mỗi một nữ tráng sĩ đều xưng huynh gọi đệ.

Đương nhiên, nữ hiệp khách như nàng vẫn là giả.

Ở sâu trong nội tâm của nàng vẫn là một cô gái non nớt và hồn nhiên.

Bằng không cũng sẽ không cùng Thẩm Lãng vừa xưng huynh gọi đệ, vừa ngủ lên giường.

Một nữ hiệp khách phóng khoảng, hẳn là ngủ xong liền hoàn toàn buông xuống, quên đi mọi chuyện với giang hồ.

Mà Ninh Diễm ngủ cùng Thẩm Lãng sẽ không cách nào buông được.

- Lên núi đao, xuống chảo dầu! - Nữ tráng sĩ vòng eo tám thước hô lớn.

- Lên núi đao, xuống chảo dầu!

- Lên núi đao, xuống chảo dầu!

Hai trăm nữ tráng sĩ cùng kêu lên hô to, trực tiếp để ba nghìn đàn ông tinh nhuệ bên cạnh mặc cảm.

Thẩm Lãng nói:

- Được! Chư vị tỷ tỷ kế tiếp phải theo tiểu đệ xuất sinh nhập tử, tiểu đệ không có lễ vật khác trao tặng, nên sẽ đưa đến món quà ấm áp và cần thiết nhất.

- Thập Tam, dời ra ngoài!

Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng.

Thẩm Thập Tam cùng mấy chục võ sĩ lấy hết rương lễ vật này đến rương lễ vật khác ra ngoài.

- Chư vị tỷ tỷ, các vị dũng mãnh vô cùng, hoàn toàn không thua kém đấng mày râu, nhưng mỗi tháng đều có vài ngày như vậy, dây dưa triền miên miên rất đáng ghét. Có món quà này của tiểu đệ, mấy ngày đó trong tháng không còn khó chịu nữa.

- Lễ vậy tiểu đệ tặng cho các vị tỷ tỷ đây có tên là Đôi Cánh Thiên Thần.

- Mỗi người ba mươi miếng!

Tiếp đó, Thẩm Thập Tam mặt mày vàng vọt đi tặng quà.

Cái gì là Đôi Cánh Thiên Thần?

Chính là băng vệ sinh.

Đội quân tóc dài này, dù cho hùng tráng cỡ nào cũng là gái, làm sao tránh được mấy ngày này.

Cho nên Thẩm Lãng cảm thấy món quà mình tặng quả nhiên rất tâm lý.

Quả nhiên!

Những nữ tráng sĩ khi nhận được những món quà này đầu tiên kinh ngạc, tiếp đó khuôn mặt đỏ lên, cuối cùng dâng lên vui sướng.

Quả nhiên là tiểu lang quân công chúa nhìn trúng.

Chính là người thấu hiểu lòng kẻ khác và biết ấm lạnh.

Tức khắc, hảo cảm hai trăm nữ tráng sĩ với Thẩm Lãng tăng lên nhiều!

- Tiếp tục xuất phát!

Hai trăm nữ tráng sĩ hùng tráng vô cùng này, cưỡi chiến mã thêm vào hàng ngũ đại quân.

Hơn nữa còn là một mình hai ngựa, khiến cho đám bộ binh phải đi đường kia ghen tị chết đi được.

...

Hai ngày sau!

Quân đội Trương Xung cùng Thẩm Lãng đi ra khỏi quận Lang.

Trên quan đạo phía trước, xuất hiện một chiếc xe ngựa, có một tay đánh xe già nua như ông ông nông dân.

Thẩm Lãng thấy chuyện này mừng lắm.

Từ nay về sau, cái mạng nhỏ của hắn không phải lo rồi.

Hắn chính là một kẻ đặc biệt chết nhát, ngay cả khi muốn tiêu diệt cả họ Tô, dù là vì báo thù rửa hận, cũng nhất định phải cam đoan bản thân tuyệt đối an toàn.

Có siêu vệ sĩ như Đại Ngốc này vẫn chưa đủ.

Còn muốn có một người còn trâu bò hơn nữa.

Đó chính là Kiếm vương Lý Thiên Thu.

- Trương đại nhân, tốc độ mọi người quá chậm, chúng ta ở tại nơi đây cáo biệt đi. - Thẩm Lãng nói.

Trương Xung nói:

- Thẩm công tử, như vậy cáo biệt.

Thẩm Lãng đứng dậy, cẩn thận tỉ mỉ hướng Trương Xung hành lễ lạy xuống.

Khoảng dừng này giữa hắn và Trương Xung có thể phải mất một đoạn thời gian mới có thể gặp nhau.

Hơn nữa sẽ phải ở trên chiến trường kịch liệt mà gặp.

Thẩm Lãng nói:

- Trương công, quận Bạch Dạ thành liền giao cho ngài tới thủ vệ, phản quân chủ lực Tô Nan cũng phải nhờ ngài chống đỡ.

Nhiệm vụ này rõ ràng khó như lên trời.

Trương Xung nói:

- Ta sẽ hết toàn lực, nhưng mà ngươi bên kia, có thể so với ta càng thêm hiểm ác đáng sợ. Ta tốt xấu còn có ba nghìn người, ngươi chỉ có hơn hai trăm người, lại muốn đối mặt mấy nghìn mấy vạn quân địch.

Thẩm Lãng cười nói:

- Không, nếu như tất cả thuận lợi, Bên của ta thực sự chẳng hiểm ác gì đâu, nghe vào kinh thiên động địa, trên thực tế lại thành thạo điêu luyện. Mà bên phía ngài là khó khăn thật, Tô Nan sẽ liều mạng dốc hết mọi lực lượng, điên cuồng mà công kích ngài. Nhưng mà có một tin tức tốt, ông ta đã bị thương.

Trương Xung nói:

- Quả nhiên là tin tức tốt, bằng không thì ta thật sự phải sợ hắn.

Thẩm Lãng hỏi:

- Võ công của Trương công cỡ nào vậy?

Trương Xung đáp:

- Cũng được.

Ông ta nói cũng được, chính là vô cùng mạnh.

Thật là làm cho người ta tò mò, Thẩm Lãng chưa từng thấy qua Trương Xung động thủ.

Thẩm Lãng nói:

- Núi cao nước xa, có thể hơn một tháng sau gặp lại trên chiến trường.

- Gặp lại trên chiến trường! - Trương Xung nói:

- Nếu tất cả mọi chuyện của Thẩm công tử thuận lợi, hy vọng chúng ta có thể ở ngay trong đại quyết chiến, tiền hậu giáp kích hoàn toàn tiêu diệt Tô Nan phản tặc.

Thẩm Lãng nói:

- Ngày đại quyết chiến, ta nhất định sẽ chạy tới, tuyệt đối Không cho Trương công phải chiến đấu một mình!

Hai con người này còn chưa có rời khỏi kinh đô đã hoàn toàn ném chiến lược của quốc quân sang một bên, điên cuồng thể hiện biểu diễn phần của mình.

...

Thẩm Lãng ngồi trên xe ngựa của lão nông phía trước.

Kiếm vương Lý Thiên Thu, lại một lần nữa trở thành đánh.

- Thẩm công tử, ta thất bại. - Lý Thiên Thu thở dài, nếp nhăn trên trán sít nhau đến mức có thể kẹp chết con muỗi.

Thẩm Lãng nói:

- Ta biết.

Võ công Kiếm vương tiền bối rất cao, cao hơn Chung Sở Khách, Thậm chí cao hơn so với Thần nữ Tuyết Ẩn.

Thế nhưng ông có tâm ma.

Lúc nhỏ là một đứa bé trai nhà bần nông cực kỳ khổ cực, sau khi lớn lên đều luyện võ mỗi ngày.

Dù cho trở thành tân Kiếm vương, người chủ mới của Kiếm Đảo, cũng chưa từng thấy qua việc đời.

Kiếm vương Nam Hải, đứng đầu Kiếm Đảo, những thứ tên tuổi này nghe oai phong tám hướng.

Nhưng cái giai đoạn nhiều nhất trên toàn bộ kiếm đảo đều không vượt qua bốn năm người, căn bản không có cái gọi là quyền thế.

Vừa thấy quan lớn quý tộc liền run rẩy.

Lúc trước đi đến thành Huyền Vũ, ông chưa hề tiến vào phủ Bá Tước.

Sau đó đối mặt Tử tước Chúc Lan Đình cũng không tự tay giết, mà là để Thẩm Lãng động thủ.

Tô Nan là nhân vật cỡ nào?

Lãnh tụ quý tộc trăm năm, đầu sỏ Việt quốc, chúa tể một phương hùng tâm bừng bừng.

Dạng người đó khí khái cỡ nào? Khí thế ra sao?

Kiếm vương Lý Thiên Thu nhìn thấy ông ta chắc chắn run rồi.

Cho nên dù cho võ công cao hơn nữa, khí thế cũng bị đè lại.

Thẩm Lãng nói:

- Kiếm vương tiền bối, võ công Tô Nan cao lắm à?

Lý Thiên Thu nói:

- Cao cực kỳ, then chốt là khí thế, bức người vô cùng.

Thẩm Lãng nói:

- Đối với độc trên người vợ ngài, ta đã có ý tưởng, nhưng có một chút mạo hiểm, có thể ta cần phải lấy ra độc tố trên người của bà ấy, làm thí nghiệm rất nhiều lần mới có thể hóa giải.

Lý Thiên Thu nói:

- Ta đã nói rồi, chỉ cần ngươi có thể cứu thê tử của ta, muốn ta làm gì cũng được.

Ngay sau đó hắn lại thở dài một tiếng nói:

- Ta rõ ràng cứt chó lên không được mặt bàn, chuyện ngươi muốn làm ta không thành, lúc này đây liền thất bại.

Thẩm Lãng nói:

- Tâm ma khó giải.

Rồi hắn tiếp tục nói:

- Độc trên người của vợ ngài, chắc cũng là núi Phù Đồ.

Lý Thiên Thu nói:

- Không biết, nhưng kịch độc đáng sợ như vậy, hẳn là chỉ có núi Phù Đồ mới chế tạo ra thôi.

Thẩm Lãng nói:

- Đại tông sư Tuyết Ẩn cũng trúng kịch độc núi Phù Đồ, đại tông sư Chung Sở Khách đi núi Phù Đồ cầu thuốc giải, kết quả chưa có trở về, Tuyết Ẩn lại đi cứu ông ta. Trước khi đại tông sư Chung Sở Khách chưa về, võ công Đại Ngốc có thể cần ngài tới chỉ điểm.

Lý Thiên Thu nói:

- Không thành vấn đề, ta đã nhận được thơ, hơn nữa còn là hai phong.

Một phong là Thẩm Lãng, một phong là Chung Sở Khách.

- Chung Sở Khách giỏi thật, ta sẽ dựa theo phương pháp của hắn, tiếp tục dạy Đại Ngốc luyện võ.

Kế tiếp!

Thẩm Thập Tam đánh xe cho Thẩm Lãng.

Cuộc sống bi thảm của Đại Ngốc lại một lần nữa bắt đầu.

Thật là vô cùng thê thảm.

Một sỗ nữ tráng sĩ vệ đội của Ninh Diễm nhìn không đành lòng.

Quá thảm!

Những ngày Đại Ngốc lại bắt đầu bị đánh lại đến rồi.

Kiếm vương Lý Thiên Thu thời thời khắc khắc đều ở đánh lén.

Đại Ngốc lại thời thời khắc khắc đều đỡ kiếm, mặc dù là kiếm gỗ.

Lúc trước đại tông sư Chung Sở Khách, mỗi ngày đánh lén Đại Ngốc ba vạn lần.

Mà bây giờ Kiếm vương Lý Thiên Thu, mỗi ngày đánh lén năm vạn lần.

Ngươi không có nhìn lầm, năm vạn lần!

Mỗi giây hai lần, từ sáng đến tối đánh lén bảy tám canh giờ.

Bốn phương tám hướng, ba trăm sáu mươi độ đánh lén.

Chung Sở Khách kiếm pháp cao vô cùng, Đại Ngốc một chiêu cũng không đỡ nổi.

Lý Thiên Thu kiếm pháp càng cao, Đại Ngốc lại càng không ngăn được.

Hơn nữa, hai người này vừa chạy, vừa luyện võ.

Như thường lệ luyện luyện đến mức không thấy tăm hơi

Đợi một giờ sau đó, phát hiện hai người chờ ở đằng trước, Đại Ngốc như là chó chết ngồi dưới đất thở dốc.

Quá thảm!

Thẩm Thập Tam lúc đầu đối với luyện võ đã tuyệt vọng, bây giờ lại tràn đầy hy vọng.

Đương nhiên tất cả chuyện này không phải là bởi vì gã trở nên lợi hại.

Mà là gã phát hiện Đại Ngốc cũng không dễ dàng, sự cường đại của Đại Ngốc cũng đổi lấy bằng máu và nước mắt.

Hoá ra tất cả mọi người đều vô cùng thảm, vậy Thập Tam ta đây cũng cân bằng tâm lý rồi.

...

Năm ngày sau!

Thẩm Lãng mang theo mấy chục tên võ sĩ, hai trăm nữ tráng sĩ, tiến vào thành thị cực Tây của Việt quốc, thành Trấn Viễn!

Đại bản doanh gia tộc họ Tô.

Ở đây cách phủ Hầu tước Trấn Viễn, cũng chỉ có mười mấy dặm.

Cách đó không xa, ngọn Tuyết Sơn cao vót, nguy nga hùng vĩ đã thấy rất rõ ràng.

Cách đó không xa, chính là Khương quốc.

Dưới ngọn Tuyết Sơn, chính là bộ lạc của Arunana vợ Đại Ngốc.

Thành Trấn Viễn!

Ước chừng gấp đôi diện tích thành Huyền Vũ.

Hơn nữa đi lại trên đường phố, có một nửa cũng là người Tây Vực mũi cao mắt sâu.

Đây là một tòa thành mậu dịch.

Không biết có bao nhiêu cửa hàng Tây Vực san sát bên cạnh nhau.

Đây là thuộc về Tô Nan thành thị.

Tất cả mọi người đều quăng cặp mắt hình viên đạn khi thấy Thẩm Lãng đến.

Nhìn thấy Thẩm Lãng cùng quân đội hơn hai trăm người, tất cả những người đang đi trên đường ngừng lại.

Tiếp đó, liền đứng ở ven đường nhìn hắn chằm chằm.

Ánh mắt băng giá, không biết như là nhìn động vật, hay là nhìn người chết.

Để cho người ta không rét mà run.

Bị một người lặng lẽ vây xem không khó thụ.

Nhưng là bị mấy trăm mấy ngàn người lặng lẽ vây xem, thì tương đương khó chịu.

Ánh mắt của mấy ngàn người này cũng không phải nói, ở đây không chào đón ngươi.

Mà dường như đang nói, ở đây hoan nghênh ngươi, hoan nghênh ngươi chết ở chỗ này.

Giống như tiến vào một cái hắc điếm (quán trọ giết người cướp của) khổng lồ vậy.

Tất cả mọi người chuẩn bị băm ngươi thành bánh bao nhân thịt rồi đấy.

Thẩm Lãng tặc lưỡi, cười khinh thường.

Đi tới phủ Thành Chủ.

Phủ Thành Chủ này nguy nga lộng lẫy, thậm chí có thể lớn hơn phủ Thành chủ Huyền Vũ nhiều lắm.

Mấy trăm tên võ sĩ thật chỉnh tề, đứng ở giáo trường phía ngoài phủ Thành Chủ.

Võ trang đầy đủ.

Ánh mắt của mỗi tên võ sĩ đều vô cùng băng giá, giống như nhìn người chết vậy.

Mỗi một võ sĩ phủ Thành Chủ lăm le binh đao tựa như bất kỳ lúc nào xông lên chém giết Thẩm Lãng bằng loạn đao vậy..

Trên danh nghĩa, những thứ võ sĩ này cũng đều thuộc về Thẩm Lãng.

Ngay sau đó, một tràng cười to truyền đến.

Đặc biệt lố.

Tiếp đó, một gã đàn ông mang vàng đeo bạc bước ra.

- Xin hỏi người vừa đến là tân nhiệm thành chủ Trấn Viễn Thẩm Lãng à? Tại hạ Chủ Bộ thành Trấn Viễn Tô Lâm, hoan nghênh Thành chủ đại giá quang lâm.

Cái gì gọi là đại giá quang lâm?

Ta là thành chủ Trấn Viễn, cho nên ta là chủ nhân nơi này.

Ngươi còn ra vẻ như là chủ nhân đón khách thế à?

Thẩm Lãng nhìn người này một cái.

Người này chính là Tô Lâm sao?

Cháu trai của Trấn Viễn Hầu Tô Nan, thổ hoàng đế thực sự của thành Trấn Viễn ấy à?

Gã đã từng cưỡng chế di dời thành chủ, giết chết hai người.

Có thể xem gã như lực lượng chính quy của Hầu tước Tô Nan à?

Thẩm Lãng xuống ngựa, cười ha ha nói:

- Xin hỏi tôn giá chính là cháu Hầu tước Tô Nan, tô Lâm đại nhân?

Người đàn ông kia cười nói:

- Chính là tại hạ.

Thẩm Lãng cất giọng vô cùng thân thiết:

- Biểu ca Tô Lâm, tiểu đệ Thẩm Lãng bái kiến biểu ca.

Người đàn ông kia nói:

- Dễ nói dễ nói, đến thành Trấn Viễn chính là người nhà, biểu đệ Thẩm Lãng mạnh khỏe.

Tiếp đó, vị này Tô Lâm nhiệt tình bắt đầu, sẽ phải kéo bàn tay Thẩm Lãng tiến vào phủ Thành Chủ bên trong.

Nụ cười của Thẩm Lãng càng thêm ân cần, càng thêm âu yếm:

- Biểu ca à, đệ ngưỡng mộ biểu ca rõ ràng đã lâu mà hôm nay cuối cùng gặp được, rõ ràng tam sinh hữu hạnh, sau đó biểu ca cần phải chiếu cố tiểu đệ nhiều hơn.

- Đâu có đâu có, cũng là huynh đệ nhà mình. - Tô Lâm nhiệt tình nói.

Tiếp đó...

- Vậy sau này đệ cần phải trông cậy vào biểu ca. - Thẩm Lãng xoay đầu lại, trực tiếp biến sắc mặt, hạ lệnh:

- Giết hắn ngay!

Bên cạnh nữ tướng Vũ Liệt tiến lên, chợt một đao chém tới.

Trong nháy mắt, đầu của tên Tô Lâm bay thẳng lên trời.

Máu tươi bắn ra điên cuồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK