- Nếu như ngươi chữa cho ta lành bệnh, ngươi muốn cái gì? - Cừu Yêu Nhi bèn hỏi.
Ta muốn thành Nộ Triều!
Đương nhiên lời này Thẩm Lãng chỉ có thể ở trong lòng nói mà thôi, hắn cười lắc đầu.
Đây quả thực là đáp án tiêu chuẩn nhất.
Khi một nhân vật lợi hại mà không vô sỉ hỏi ngươi muốn cái gì, “cái gì cũng không cần” chính là câu trả lời tốt nhất.
Khi một nhân vật lợi hại mà vô sỉ hỏi ngươi muốn gì, ngươi phải đưa ra yêu cầu tối cao trong phạm vi chịu đựng của người đó.
Nhìn thấy Thẩm Lãng cái gì cũng không cần, ánh mắt Cừu Yêu Nhi lộ ra sự tán thưởng.
- Ta thiếu ngươi một nhân tình, sau này mặc kệ chuyện gì xảy ra, chỉ cần ta có thể làm được, đều có thể thực hiện cho ngươi.
Những lời này khá quen tai.
Đúng rồi, Kiếm Vương Lý Thiên Thu cũng từng nói như vậy.
Nhưng mà Thẩm Lãng quá nhanh chóng bảo ông ta trả nhân tình này, cụ thể là bảo Kiếm Vương đi tráo quần lót.
Từ đó về sau, tiền bối Kiếm Vương cũng chẳng muốn gặp hắn nữa, nhưng lúc chia tay, tiền bối Kiếm Vương có nói một câu, không tính cái việc trước kia.
Ông ta nói việc ấy thật sự không minh bạch nên cũng chả biết tính vào đâu.
Đại khái là chuyện ông ta đi đổi quần lót kia không tính là trả nhân tình.
Ôi!
Người có nhân phẩm cao thượng rõ ràng dễ bị ăn hiếp, cho dù là tuyệt đỉnh cao thủ.
Tiếp tục, Cừu Yêu Nhi đi liền vào bên trong căn phòng, bắt đầu lột ra quần ngủ trên người nàng.
Lại không đóng cửa.
Hơn nữa không lo lắng gì đến Thẩm Lãng cùng Từ Thiên Thiên.
Nữ ma đầu này không cho đàn ông đụng vào nàng một cái, thế nhưng ở trước mặt con gái rõ ràng không e dè, thảo nào tất cả mọi người cảm thấy nàng thích con gái.
Chỉ nhìn thoáng qua, trái tim của Thẩm Lãng tức khắc muốn nổ.
Thân cao 1 mét 9 đó, đôi chân dài này thực sự vô địch.
Đường cong vóc dáng này, quả thực để toàn bộ nữ nhân phải tự ti không thôi.
Thẩm Lãng run lên, vội vàng hướng tầm mắt sang chỗ khác.
Không phải hắn không muốn xem, mà là không dám nhìn.
Nhỡ ra dưới váy hoạt động quá nhiệt tình, bị Cừu Yêu Nhi khám phá ra thân phận nam nhi, chỉ e là nàng lập tức bẻ gãy luôn thì chết.
Nhưng mà gặp quỷ rồi, dù nàng coi như không thấy, hắn cũng không thể khống chế được
Không được, không được, ta phải tranh thủ thời gian hạ xuống.
Hoàng Phượng ngủ với ta, Hoàng Phượng ngủ với ta.
Thẩm Lãng không ngừng lẩm bẩm.
Lại vẫn vô dụng, hay là tiêu hóa không nổi.
Đây... Sao lại như thế này kia chứ?
Giống như có một ngọn lửa từ sâu trong cơ thể tiến ra dũng mạnh.
Tuy rằng đặc biệt rất nhỏ, nhưng kéo dài gấp nhiều lần.
Tiếp tục, Thẩm Lãng cố tưởng tượng Hoàng Phượng không mặc nội y hướng hắn làm điệu bộ tao nhã.
Kết quả chẳng những không tiêu xuống dưới, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Trời ạ?
Ta đây coi như sắp tiêu rồi, khẩu vị của ta khi nào lại trở nên nặng như vậy à?
Sau một hồi cố thi triển công phu, Cừu Yêu Nhi đi ra.
Lúc này, nàng đã đổi sang một bộ trang phục chiến đấu của hải tặc.
Vừa rồi không mặc quần áo cũng đẹp, sau khi mặc vào, vóc dáng đường cong càng thêm nổ tung.
Thẩm Lãng càng thêm không dám đứng lên.
Lúc này đừng cho hắn tưởng tượng ra Hoàng Phượng, dù cho có tự thôi miên là Phượng tỷ cũng vô ích.
Căn bản là đè không nổi nữa.
- Đại phu đừng đi, cứ ở ngay chỗ này. - Cừu Yêu Nhi nói:
- Ta đi ra ngoài lập tức trở về, đương nhiên cũng có thể sẽ về không được nữa.
Nàng thật đúng là muốn đi quyết đấu.
Đây là một người điên.
Ngươi vừa mới phẫu thuật xong, vết thương cũng không có băng bó.
Hơn nữa, ngươi mới vừa rút ra 1000 cc máu.
Khối máu tụ trong đầu ngươi tuy đã dẫn chảy ra nhưng áp lực thần kinh não bộ vẫn còn, cần phải mất thời gian mấy ngày mới có thể hoàn toàn tiêu trừ.
Nói cách khác lúc này Cừu Yêu Nhi vẫn còn đau đâu hoa mắt, hai chân vẫn còn yếu.
Lúc này võ công nàng chắc chắn giảm bớt nhiều.
Lúc này đi quyết đấu, không phải muốn chết sao?
Ngươi đâu phải là mới chữa thương sơ sơ đã ra chiến trường, ngươi đây quả thực là từ trong quan tài nhảy ra chiến đấu.
Từ Thiên Thiên cất giọng bi ai cầu khẩn:
- Tướng quân, cuộc quyết đấu này lẽ nào lại không thể trì hoãn hay so?
Thẩm Lãng không khỏi hướng nàng nhìn lại.
Chất giọng này Từ Thiên Thiên vô cùng lẳng lơ, ngươi lúc trước có phải như thế đâu, lẽ nào ngươi thực sự thất thủ với nữ ma đầu này?
Chuyện này cũng không khỏi có khéo quá hay chăng.
- Ngây thơ. - Cừu Yêu Nhi đáp.
Tiếp đó, nàng nhặt lên hai cây Quỷ Đầu Đao, đi ra bên ngoài.
Thẩm Lãng thấy da đầu tê dại.
Bởi vì đây hai cây Quỷ Đầu Đao dài hơn một thước, mỗi một cây có thể vượt qua một trăm cân đi, nàng nắm trong tay lại như là không có gì.
Rõ ràng quá mạnh.
Cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua dũng tướng vô địch như vậy.
Then chốt nàng là nữ, thảo nào vô số nữ nhân sẽ thất thủ dưới tay nàng.
Thẩm Lãng cúng bái không thôi.
Thế nhưng bản thân Cừu Yêu Nhi lại cảm thấy có cái gì không đúng.
Bởi vì hai chân hai tay có chút mềm, hơn nữa ở sâu trong nội tâm giống như tuôn ra một cảm giác khác thường.
Loại cảm giác này quá xa lạ, giống như có một đám đốm lửa nhỏ đang bốc cháy.
Nàng chưa từng thích bất luận kẻ nào, bất kể là đàn ông hay là đàn ba.
Mấu chốt là nàng cũng chưa từng xem mình là nữ, cho nên đối với loại cảm giác này quá xa lạ, căn bản không biết đồ chơi này gọi là dục niệm.
Nàng còn tưởng rằng là hậu di chứng trích máu mới chết.
- Ôi, tối hôm nay quyết đấu có thể sẽ thua, thậm chí sẽ chết.
Cừu Yêu Nhi thầm nghĩ trong lòng.
Thế nhưng nàng cũng không xem là chuyện gì đáng kể, sống có gì vui, chết có gì sợ?
Tiếp đó, nàng tùy ý vác lên vai hai cây Quỷ Đầu Đao nặng hai trăm cân trực tiếp liền đi ra ngoài.
Đến bờ biển, cùng quyết đấu với Chúc Hồng Tuyết!
Vừa phân rõ trên dưới, cũng quyết sinh tử!
Bất quá buổi tối hôm nay rõ ràng gặp quỷ, nàng càng hướng bờ biển đi tới, thân thể lại càng ngày càng nóng lên.
Hơn nữa sự thôi thúc trong nội tâm càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng quái dị.
Ngọn lửa nhỏ xíu sâu tận đáy lòng, càng cháy bùng mãnh liệt.
...
Bên trong căn phòng!
Thẩm Lãng thở phào nhẹ nhõm một cái thật dài, Cừu Yêu Nhi cuối cùng đi.
Hắn tức khắc tê liệt.
Tức khắc ngay một vị trí đặc biệt bất nhã, trong váy như ẩn giấu một vật.
Từ Thiên Thiên liếc mắt một cái, tức khắc toàn thân khô nóng.
- Không biết xấu hổ, biến thái... - Từ Thiên Thiên thấp giọng mắng.
Mặc dù nàng mắng, thế nhưng không biết tại sao, trong lòng cảm thấy vô cùng trống rỗng.
Ngọn lửa càng cháy càng càng mạnh mẽ, quả thực không cách nào dập xuống.
Da trên người càng ngày càng đỏ, càng ngày càng khô nóng.
Hơn nữa, trong đầu không ngừng hiện ra một chút hình ảnh quỷ dị.
Chính là lời văn cùng hình ảnh trong quyển《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》.
Hơn nữa còn là nàng còn đang chìm vào hình ảnh không thể diễn tả bằng lới, hơn nữa người đàn ông kia dĩ nhiên mang khuôn mặt Thẩm Lãng.
Từ Thiên Thiên ra sức lắc đầu.
Ta, ta đây bị làm sao vậy?
Ta đây là gặp quỷ à?
Nhưng mà mở mắt nhìn thấy Thẩm Lãng mặc váy, ngọn lửa trong lòng tức khắc lại tiêu mất.
Trước mắt Thẩm Lãng này thật đáng ghét, nào có vẻ hấp dẫn như hồi trước mặc nam trang thì sao?
Xì! Xì! Xì!
Ta tại sao muốn dùng cái chữ hấp dẫn này chứ?
Từ Thiên Thiên cảm thấy không thể ở tiếp nữa, nếu không sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa chẳng biết tại sao quá nóng.
- Ta đi xông lạnh cái đã!
Từ Thiên Thiên nói, tiếp đó đi ra phòng đằng sau.
Nhưng mà không biết tại sao, chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa xụi xuống trên đất.
- Ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám nhìn lén, ta sẽ móc mắt ngươi ra, ta nói được thì làm được, võ công ta tuy rằng rất dở, nhưng thu thập ngươi vẫn là dư sức có thừa.
Từ Thiên Thiên đi tới bên trong căn phòng cách vách, trực tiếp đóng kín cửa phòng, bắt đầu tắm.
Trời hiện giờ đang rất lạnh, xông lạnh cái gì
Thẩm Lãng cảm thấy có chút không ổn.
Vì lúc này, ngọn lửa càng ngày càng nghiêm trọng, hoàn toàn tiêu không xuống.
Đây không phải bình thường, Cừu Yêu Nhi cũng đi, Từ Thiên Thiên cũng biến mất trong tầm mắt.
Hắn cảm thấy khô nóng, không khỏi rót trà lia lịa, không ngừng uống.
...
Trong lâu đài Thành chủ Nộ Triều!
Cừu Thiên Nguy nghênh đón một người khách, Bá tước Tấn Hải Đường Luân.
Ánh mắt của Cừu Thiên Nguy lóe ra ánh sáng tham lam, nói:
- Ngươi xác nhận đảo Vọng Nhai trên có mỏ vàng?
Đường Luân bản năng dời đi ánh mắt, dù cho ông ta gặp Cừu Thiên Nguy đã rất nhiều lần, thế nhưng đối diện khuôn mặt này, ông ta vẫn vô cùng khó chịu.
Mũi thực sự quá dài, quá cong.
Thực sự không biết đàn bà của tên này chịu đựng thế nào được
- Chín thành chín. - Đường Luân nói:
- Bằng không, phủ Bá Tước Huyền Vũ làm sao có thể ở trong khoảng thời gian ngắn xuất ra tám mươi vạn lượng vàng? Đây chính là một con số khổng lồ, nhà ta là hào phú, nhưng ngay cả mấy cái chữ số này một nửa đều không ra.
Cừu Thiên Nguy nói:
- Có khả năng mượn tới hay không? Hoặc là làm một khoản giao dịch?
Đường Luân không trả lời.
Trong thiên hạ có thể có giao dịch gì có thể lập tức kiếm được tám mươi vạn lượng vàng?
Dù cho Bá tước Kim Trác cầm lâu đài cùng mấy vạn mẫu ruộng tốt bán sạch, cũng không kiếm được số tiền này.
Còn mượn thì sao?
Vậy thì càng thêm hoang đường.
Bá tước Kim Trác nếu có thể mượn tới tám mươi vạn lượng vàng, lúc trước cũng sẽ không thê thảm như vậy.
Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy nói:
- Đây có cái gì không đúng, những thứ mỏ vàng này sớm không hiện thế, chậm không hiện thế, hết lần này tới lần khác vào lúc này hiện thế.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:
- Có thể mỏ vàng đã phát hiện từ lâu, hơn nữa đã khai thác rất lâu rồi, chỉ bất quá mãi cho đến kỳ hạn chót trả nợ, Thẩm Lãng mới đập toàn bộ lượng vàng ra tới, tát thật mạnh vào mặt tất cả mọi người.
- Việc này có cần thiết à? - Cừu Thiên Nguy nói:
- Thẩm Lãng có lẽ là loại người bạ đâu nói đấy, nhưng Bá tước Huyền Vũ Kim Trác không phải, ông ta chính là một con rùa già quật cường, loại chuyện làm mất mặt này chỉ có thể mang đến tai hoạ mà thôi.
Cừu Kiêu nói:
- Phụ thân, còn có một loại khả năng khác. Gia tộc họ Kim vẫn muốn giấu diếm vụ đảo Vọng Nhai có mỏ vàng, thế nhưng thời gian quá gấp, bọn họ nghĩ hết tất cả biện pháp cũng không thể xoay tiền từ địa phương khác. Hơn nữa cho dù có mỏ vàng, bọn họ muốn lập tức đề luyện ra tám mươi vạn lượng vàng vàng cũng vô cùng không dễ dàng, cho nên vẫn chờ đến cuối cùng từ sáng đến tối.
Đường Luân nói:
- Rất có lý, gia tộc họ Kim cuối cùng ra mới vàng đó, có lượng vàng mới vừa đúc thô, còn có một chút vàng không kịp chế tạo, có thể thấy được thời gian thật là phi thường gấp gáp, nhà hắn hết toàn lực mới rốt cục ở thời khắc tối hậu mới luyện ra một khoản tiền vàng này.
Cừu Kiêu nói:
- Rất nhiều người cũng nhìn thấy rõ ràng, trước khi gia tộc họ Kim trả tiền lại mấy ngà, có mấy trăm chiếc xe ngựa lương thực chở vào phủ Bá Tước Huyền Vũ, hiện tại xem ra đám vàng đó giấu trong xe ngựa. Hơn nữa những xe ngựa này từ bến tàu gia tộc họ Kim lên đất liền, chỉ bất quá cố ý trước đó vận đến phía tây, sau đó sẽ chở về phủ Bá Tước Huyền Vũ, khiến người ta cảm giác thật giống như chuyển đến từ hướng tây.
Kể từ đó, ngược lại giải thích được thông.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:
- Hầu tước Nộ Triều, chúng ta chúng ta dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, cướp đảo Vọng Nhai, giết sạch người trên đảo, vẫn phải dùng đoạt, người trên đảo giết sạch, vẫn dùng hải tặc danh nghĩa.
Cừu Thiên Nguy nói:
- Quốc quân không tức giận à? Sẽ không xuất binh? Nhỡ ra chờ ta xuất binh đoạt đảo Vọng Nhai, quốc quân điều động đại quân tiến đánh ta, đoạt đảo Vọng Nhai trở lại, ta chẳng phải công toi, là làm áo cưới cho người khác.
Bá tước Tấn Hải tước Đường Luân nói:
- Nộ Triều Hầu xin yên tâm, ta đã đàm phán, sẽ lôi cả bọn xuống nước.
Cừu Thiên Nguy nói:
- Ngươi định tìm người nào nói chuyện?
Đường Luân nói:
- Thái tử điện hạ, tiếp đó hàng năm phải chia một bộ phận từ đảo Vọng Nhai cho hắn.
Cừu Thiên Nguy nói:
- Chia bao nhiêu?
Đường Luân nói:
- Một phần tư, đổi lấy quốc quân không xuất binh đoạt lại đảo Vọng Nhai.
Ánh mắt của Cừu Thiên Nguy lóe lên:
- Hôm nay đảo Vọng Nhai có bao nhiêu quân phòng thủ?
Đường Luân nói:
- Ba nghìn, hơn nữa còn ở liên tục không ngừng thêm binh. Kim Trác quả thực điên rồi, chi vô số vàng để ra sức tăng cường quân bị, chính là một phủ Bá Tước Huyền Vũ lại tăng cường quân bị năm nghìn, hơn nữa còn mộ binh ba nghìn dân binh, toàn bộ đều khoác khôi giáp cùng vũ khí.
- Bá tước Kim Trác này điên rồi, hắn sẽ không sợ làm tức giận quốc quân à? - Cừu Thiên Nguy không dám tin tưởng:
- Một phủ Bá Tước, lại có tám ngàn vũ trang.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:
- Điều này càng thêm chứng minh đảo Vọng Nhai có mỏ vàng, hơn nữa còn là số lượng dự trữ khổng lồ, để người bảo thủ như Kim Trác còn điên cuồng tăng cường quân bị, không tiếc đắc tội quốc quân. Nộ Triều Hầu, tốc độ chúng ta nhất định phải nhanh, ở vàng uy lực dưới họ Kim lực lượng của gia tộc mỗi một ngày đều ở tăng vọt. Thời gian kéo dài từ sáng đến tối, chúng ta tiến đánh đảo Vọng Nhai độ khó liền tăng một phần. Hơn nữa Bá tước Kim Trác phát động hơn vạn dân phu ở đảo Vọng Nhai xây công sự, một khi lâu đài xây, chúng ta đây muốn hạ được đảo Vọng Nhai liền khó khăn.
Cừu Kiêu nói:
- Bá tước Tấn Hải, ngươi giác phải cần xuất binh bao nhiêu mới có thể đánh hạ đảo Vọng Nhai?
Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:
- Hôm nay Bá tước Kim Trác mỗi một ngày đều ở thêm binh, một tháng sau trên đảo Vọng Nhai trú quân có thể vượt qua bốn ngàn, hơn nữa hai ba nghìn dân binh, hơn vạn dân phu, chúng ta ít nhất phải xuất động gấp hai ba lần binh mã, mới có thể bắt.
Cừu Kiêu nói:
- Ta bây giờ rốt cuộc hiểu, phủ Bá Tước Huyền Vũ tại sao lại đột nhiên mua mấy trăm xe lương thực.
Đường Luân nói:
- Không sai, nhóm lương thực này toàn bộ chuyển về đảo Vọng Nhai, ước chừng trên trăm vạn cân. Bây giờ thái độ Bá Tước Huyền Vũ đặc biệt rõ ràng, thà mất đi đất phong, cũng tuyệt không mất đi đảo Vọng Nhai, được ăn cả ngã về không nên tất cả lực lượng đều đầu nhập trong đó
Cừu Thiên Nguy nói:
- Nói cách khác, chúng ta ít nhất phải xuất binh hai vạn, mới có thể thuận lợi đoạt được đảo Vọng Nhai?
Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:
- Đúng, nhà ta sẵn lòng xuất binh ba nghìn. Tương lai đoạt được đảo Vọng Nhai, ta không cần nhiều lắm, chỉ cần một phần rưỡi.
Cừu Thiên Nguy cười lạnh nói:
- Một phần rưỡi, cũng là con số khổng lồ rồi.
Bá tước Đường Luân nói:
- Nộ Triều Hầu, hạ quyết tâm đi, chậm thì sinh biến. Không nói đến phòng ngự đảo Vọng Nhai càng ngày mạnh mẽ hơn, quan trọng nhất là càng ngày càng nhiều ánh mắt nhìn thẳng cục thịt béo này. Bây giờ động thủ chia ăn chỉ có ba nhà gồm ngài, ta, thái tử, tương lai sẽ không chắc chắn, có lẽ có càng ngày càng nhiều cá sấu to bơi vào tới, vậy hoàn toàn không ổn.
Cừu Thiên Nguy hai mắt co rụt lại.
Xuất binh hai vạn?
Điều này thật sự là nhiều lắm, quân đội dưới trướng ông ta gần như phải điều đi hết.
Mạo hiểm quá lớn.
Nhỡ ra phía trên đảo Vọng Nhai không có mỏ vàng thì sao? Nhỡ ra tất cả chuyện này chẳng qua là âm mưu của Thẩm Lãng thì sao?
- Không được. - Cừu Thiên Nguy nói:
- Nhất định phải xác định trên đảo Vọng Nhai có mỏ vàng hay không, nhỡ ra không đúng sự thật, trả giá cao quá nhiều.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân nói:
- Nhưng là bây giờ toàn bộ đảo Vọng Nhai canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, bất luận ai tới gần đều giết chết bất luận tội. Nhà ta phái đi mấy chục thám tử bị giết sạch sành sanh.
Cừu Kiêu nói:
- Ta đi, ta đi đảo Vọng Nhai tìm tòi hư thật. Sau lưng ta là phụ thân, là thành Nộ Triều, là mấy vạn hải tặc, Bá tước Huyền Vũ tuyệt đối không dám giết ta, cho ông ta một trăm lá gan cũng không dám làm bị thương một cọng lông tơ của ta.
Cừu Thiên Nguy không nói gì.
Cừu Kiêu nói:
- Thẩm Lãng có thù tất báo, phàm là người từng đắc tội với hắn đều bị giết chết. Duy chỉ có ta ngoại lệ! Lúc ta nhục nhã Kim Mộc Lan vợ hắn, hắn không dám làm phản ứng gì. Ta phái người hạ độc thi trong giết, suy nghĩ chế tạo bệnh dịch giết hơn vạn người bọn hắn, Thẩm Lãng vẫn không dám phản ứng thế nào. Ta và Chúc Lan Đình đi phá đập Kim Tự, muốn hủy toàn bộ đất phong phủ Bá Tước Huyền Vũ, muốn hủy diệt cơ nghiệp gia tộc họ Ki, làm chết đuối hơn vạn người. Chúc Lan Đình đã chết, ta vẫn bình yên vô sự. Thẩm Lãng thậm chí ngay cả một chút trả thù cũng không dám, chuyện này chứng minh cái gì?
Bá tước Tấn Hải Đường Luân đáp:
- Chứng minh rồi tên tiểu súc sinh Thẩm Lãng này bắt nạt kẻ yếu, đối mặt cường giả chân chính hắn chỉ có thể gắng chịu nhục, căn bản không dám đả thương một cọng lông của thiếu chủ Cừu Kiêu.
Cừu Thiên Nguy nhắm mắt lại một lúc lâu.
Con trai Cừu Kiêu nói rất có đạo lý, nó làm những chuyện kia với phủ Bá Tước Huyền Vũ cũng là diệt sạch nhân tính, thế nhưng Thẩm Lãng vẫn không dám trả thù bất kỳ chuyện gì.
Chuyện này đã chứng minh tất cả.
Vua Hải Tặc mở mắt ra nói:
- Được, vậy con ngày mai liền đi một chuyến.
Cừu Kiêu nói:
- Vâng, phụ thân! Con nhất định không để mất uy phong gia tộc họ Cừu, gia tộc họ Kim ai dám ngăn cản con lên đảo, giết chết bất luận tội.
- Hai mươi năm trước chúng ta còn vô cùng nhỏ yếu, Bá tước Kim Vũ xuất động hơn một vạn đại quân tới đánh chúng ta mà con toàn quân huỷ diệt, huống chi là hôm nay? Chúng ta không biết cường đại gấp bao nhiêu lần.
Vua Hải Tặc Cừu Thiên Nguy cười cười, không nói gì.
Một trận đại thắng hai mươi năm trước, hoàn toàn cho ông ta định cơ nghiệp ngay tại thành Nộ Triều.
Mà một trận đại thắng đó, Cừu Thiên Nguy muốn cảm tạ hai người, Thư Bá Đảo hội Ẩn Nguyên, còn có chính là Bá tước Vũ An hiện nay.
Lúc đó hai minh hữu quan trọng nhất của Bá tước Kim Vũ, một là hội Ẩn Nguyên, một là gia tộc họ Tiết.
Nhưng hai thế lực này đều bán đứng ông, bằng không Kim Vũ sao lại bại thảm như thế.
Cừu Kiêu nói:
- Phụ thân nếu không có chuyện gì khác, con liền cáo từ trước, con muốn chuyển bị sơ sơ, sáng sớm ngày mai liền xuất phát đi đảo Vọng Nhai.
Cừu Thiên Nguy nhíu mày.
Đâu ai biết con bằng cha, đứa con trai này của ông chắc chắn lại muốn đi tai họa nữ nhân kia.
Tức khắc, ông phất phất tay.
Cừu Kiêu hân hoan, rời khỏi thật nhanh, chạy như bay thẳng đến lâu đài của Cừu Yêu Nhi.
Cừu Yêu Nhi Hảo tỷ tỷ, ta đến!
Ba tiểu mỹ nhân, ta đến!
Các ngươi sẽ dở sống dở chết, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong đi!
...
Cừu Kiêu chuẩn bị thuốc này thật lợi hại.
Ngay từ đầu không hề phát giác ra động tĩnh, một khi tiến vào thân thể hoàn toàn cùng huyết dịch phát sinh phản ứng.
Dục niệm dâng lên càng ngày càng mãnh liệt.
Ngọn lửa này một khi thiêu cháy, hoàn toàn không cách nào chế trụ được.
Cừu Yêu Nhi ngay từ đầu còn không hiểu được là chuyện gì xảy ra, sau đó cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, thậm chí càng ngày càng mơ mơ màng màng, tim đập càng lúc càng nhanh.
Mấu chốt là nghe thanh âm của sóng biển, thủy triều trong lòng tuôn ra càng nhiều.
Hơn nữa trong não còn hiện ra những hình ảnh kỳ lạ, kiều diễm đến mức trước nay chưa từng có.
Lúc này, dù cho nàng có vô tri với phương diện cũng biết là chuyện gì xảy ra.
Có người bỏ thuốc cho nàng.
Đầu nàng chuyển động thật nhanh.
Là nữ đại phu à?
Không, tuyệt đối không phải nàng.
Đúng rồi!
Là do nhang!
Cừu Yêu Nhi võ công rất cao, cho nên thần thức cũng đặc biệt nhạy cảm.
Mùi hương cùng lúc trước gần như giống hệt nhau, nhưng vẫn là có một chút điểm khác nhau.
Chỉ bất quá Cừu Yêu Nhi dù cho phát hiện cũng không làm.
Sau nàng lúc ra cửa, cảm thấy thân thể nóng lên như nhũn ra, nàng còn tưởng rằng là lấy máu nguyên do.
Hôm nay xem ra, cũng là bởi vì nhang thơm này, bên trong bị người thả tình dược.
Cừu Yêu Nhi tức khắc nổi giận.
Có người muốn mưu sát nàng, nàng cũng không phải vô cùng tức giận.
Nhưng... Có người từng muốn làm bẩn, phải ngủ nàng, cái này vô cùng nghiêm trọng.
Lúc này, nàng hận không thể lập tức giết bằng được.
Nhưng nói vậy, nàng liền thất hứa.
Thời gian hứa hẹn quyết đấu cùng Chúc Hồng Tuyết, lập tức tới ngay.
Đây không chỉ có riêng là lời hứa của nàng và Chúc Hồng Tuyết ước định, mà còn là lời hứa của sư phụ đôi bên.
Nếu để cho người khác biết, còn tưởng rằng là Cừu Yêu Nhi sợ chết không có gan chiến đâu.
Không, nàng dẫu có chết cũng sẽ thất ước.
- Bay đâu!
Cừu Yêu Nhi ra lệnh một tiếng.
Tức khắc, bốn nữ võ sĩ xuất hiện ở bên cạnh nàng.
- Các ngươi dẫn mười mấy võ sĩ đi về nhà của ta, bảo hộ Từ Thiên Thiên và đại phu, thế nhưng giữ ở ngoài cửa không nên đi vào, nếu có bất kỳ nam nhân nào dám can đảm xông vào, giết chết bất luận tội. - Cừu Yêu Nhi hạ lệnh.
- Vâng!
Bốn nữ võ sĩ hướng lâu đài chạy như bay.
Cừu Yêu Nhi tiếp tục đi về phía bờ biển, chịu trách nhiệm quyết đấu.
Lúc này, lúc này ngọn lửa trong cơ thể nàng càng đốt càng bắt.
Hai chân bước đi đều có chút khó khăn.
Ngọn lửa kia cháy từ trong tim, căn bản không cách nào ức chế.
Then chốt tâm thần của nàng, đều đã bắt đầu dần dần mơ mơ màng màng.
Không được, làm sao quyết đấu với tình trạng thế này?
Cừu Yêu Nhi vận lên một cổ chân khí, rõ ràng áp chế dục niệm xuống.
Cảm giác hay là không được.
Nàng rút đao ra khỏi người, chợt ở trên cổ tay của mình rạch một cái.
Tức khắc máu tươi từ trong huyết mạch tuôn ra.
Dựa vào, bây giờ nàng cũng học được lấy máu cho mình.
Một chiêu này quả nhiên hiệu quả.
Ngọn lửa hưng phấn trong cơ thể, tức khắc được nàng áp chế xuống.
Nàng vội vàng hướng bờ biển chạy như điên.
Nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
...
Một khắc đồng hồ sau đó!
Cừu Yêu Nhi chạy tới bãi cát phía đông đảo Lôi Châu.
Nơi này hạt cát rất nhỏ, rất trắng, ở phía dưới ánh trăng, như là bạc trắng vậy.
Thật là đẹp đến cực hạn.
Chúc Hồng Tuyết đã tới, đang ngồi xếp bằng ở trên bãi cát.
Chúc Hồng Tuyết dưới ánh trăng.
Như là tạc bằng ngọc vậy.
Nói một câu có lương tâm, vị nChúc Hồng Tuyết ày so với Thẩm Lãng còn muốn đẹp trai hơn một chút.
Thẩm Lãng quá đẹp, nam nhân thiên hạ đều khó địch nổi.
Mà Chúc Hồng Tuyết thì tư thế oai hùng bừng bừng, toàn thân tràn đầy sức hấp dẫn nam tử mãnh liệt.
Gã giống như một thanh kiếm, trong nháy mắt đâm rách phòng thủ trái tim của phụ nữ.
Gần như bất kỳ nữ nhân nào nhìn thấy gã, đều có thể tim đập rộn lên.
Cừu Yêu Nhi mới vừa tới gần bãi cát, Chúc Hồng Tuyết lại mở hai mắt ra, đứng dậy.
Rõ ràng thật là cao.
Lại cùng Cừu Yêu Nhi tương xứng, ước chừng một mét chín.
Thẩm Lãng cao một mét tám cũng đã coi là không lùn, mà Chúc Hồng Tuyết so với hắn cao hơn gần nửa đầu.
Ở trong quan điểm thẩm mỹ của thế giới này, nữ nhân hơn một mét chín rất quái dị, không có nam nhân nào muốn.
Nhưng nếu nam nhân vừa được hơn một mét chín, vậy sẽ nhận được bao nhiêu lời khen ngợi.
Nào là trường thân ngọc lập, nào là uyên đình nhạc trì v.v...
Tóm lại bộ dáng này của Chúc Hồng Tuyết, mặc kệ có làm nhiệm vụ hay không cũng chói lóa mù mắt người ta, ở bất kỳ địa phương nào cũng như hạc giữa bầy gà vậy.
- Đến rồi?
- Đến rồi!
- Sư phụ ngươi nhờ ta gửi lời, hỏi ngươi lúc nào có thể rời khỏi thành Nộ Triều, theo bà đi ra biển mạo hiểm ở chỗ khác.
Cừu Yêu Nhi nói:
- Ta không biết.
Chúc Hồng Tuyết nói:
- Người kia vẫn còn chưa tới sao?
- Ừ. - Cừu Yêu Nhi nói:
- Ta thậm chí còn không biết đó là ai, là nam hay nữ, là người hay quỷ.
Từ khẩu khí này trong đó có thể nghe được, Cừu Yêu Nhi cùng Chúc Hồng Tuyết rất quen thuộc.
- Ninh Hàn thì sao? - Cừu Yêu Nhi hỏi:
- Cô ta là sư tỷ của ngươi, vì sao không đến?
Ninh Hàn, công chúa Việt quốc.
Khoảng chừng ở mười năm trước, được ca ngợi là đệ nhất mỹ nhân.
Nhưng cũng chính là ở mười năm trước, nàng gần như biến mất trong tầm mắt mọi người.
Chúc Hồng Tuyết đáp:
- Công chúa điện hạ ở bên người thầy Tả, đang khai thác văn bia thượng cổ ở một hòn đảo nơi hải ngoại.
Cừu Yêu Nhi nói:
- Sao cô ta không cùng ta quyết đấu mà để cho ngươi tới vậy?
Chúc Hồng Tuyết nói:
- Võ công của công chú Ninh Hàn mạnh hơn ta, nếu ta quyết đấu với ngươi thắng, nàng hiển nhiên cũng thắng. Nếu ta thua, nàng sẽ xuất thủ cũng không trễ. Nhưng mà, công chúa điện hạ có thể không thích đánh nhau.
Cừu Yêu Nhi nói:
- Võ công cao đến nước này, nếu không thể chém giết, nhân sinh còn có ý nghĩa gì?
Lúc này, Cừu Yêu Nhi cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể chợt xông lên.
Dù cho lấy máu cũng có chút không đè ép được, thần trí dần dần lại bắt đầu mơ mơ màng màng.
Dược hiệu kia không ngừng tuôn ra như mưa, như là như thủy triều ra sức vỗ vào cả người của nàng.
- Được rồi, bớt sàm ngôn đi, động thủ đi!
Chúc Hồng Tuyết nói:
- Nhịp tim ngươi rất nhanh, hô hấp dồn dập, hơn nữa đang chảy máu.
- Chuyện không liên quan đến ngươi, động thủ đi. - Cừu Yêu Nhi chợt rút ra hai cây Quỷ Đầu Đao.
Chúc Hồng Tuyết nhướng mày, tiếp đó rút kiếm ra.
- Vừa phân rõ trên dưới, cũng quyết sinh tử!
- Vừa phân rõ trên dưới, cũng quyết sống chết!
Cừu Yêu Nhi ngưng tụ tất cả nội lực, tất cả chân khí.
Một chiêu này, nàng dốc hết sở học suốt đời.
Tức khắc cả người trong nháy mắt hóa thành một đường sáng, bắn ra, nhanh đến mắt thường căn bản không cách nào thấy.
Mà thân thể Chúc Hồng Tuyết, gần như ở tại chỗ biến mất, như là di chuyển tức thời bay về phía, Cừu Yêu Nhi.
Đây là đánh một trận đỉnh phong!
So với trận chiến Kim Mộc Lan cùng Đường Viêm ấy, thì rõ ràng kinh người hơn nhiều lắm.
Cho dù vài thập niên nữa, một trận chiến này cũng có thể ghi vào lịch sử.
Trong nháy mắt đó, không gian như bị xé rách, phát sinh âm vang chát chúa.
Hai người Cừu Yêu Nhi cùng Chúc Hồng Tuyết như là hai ngôi sao chạm vào nhau.
- Rầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Hai cổ lực lượng chân khí cường đại, đánh nhau vô cùng hung mãnh.
Ánh lửa bật lên ngay.
Toàn bộ bãi cát chịu không nổi chân khí đánh lớn như vậy, trực tiếp nổ tung một cái hố to.
Vô số hạt cát, như là đạn bay vèo vèo sang bốn phương tám hướng.
Nếu có người đến hóng xem, lúc này đã toàn bộ lỗ chỗ.
Tất cả cây dừa cách đó trăm mét, đều rùng trái xuống hết.
Lá cây cách đó không xa, trong nháy mắt gãy đoạn bay ra tứ tán.
Trong cái hố to, Cừu Yêu Nhi cùng Chúc Hồng Tuyết lẳng lặng đứng thẳng, cách xa nhau ba thước.
Chúc Hồng Tuyết chảy máu ngay vị trí hổ khẩu (*)
(*) Vị trí giữa ngón cái và ngón trỏ.
Khóe miệng Cừu Yêu Nhi chảy máu, mũi chảy máu, cổ tay chảy máu.
- Ta thua.
- Ta thua.
Đôi bên gần như đồng thanh nói.
Cừu Yêu Nhi cả giận nói:
- Câm miệng, ta thua, ngươi đi đi!
- Không, là ta thua. - Chúc Hồng Tuyết nói:
- Thân thể ngươi thực sự không có việc gì sao? Nhịp tim và hô hấp của ta đã tăng nhanh khủng khiếp rồi.
- Đi. - Cừu Yêu Nhi nói.
Chúc Hồng Tuyết lại nhìn nàng một cái thật sâu.
- Bảo trọng!
Gã khẽ nhún chân, trong nháy mắt nhảy ra khỏi cái hố lớn này, sau đó biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
- ...
Lúc này, Cừu Yêu Nhi run rẩy khẽ hô một tiếng.
Cả người gần như nằm liệt trên đất.
Trận chiến mới vừa rồi cùng Chúc Hồng Tuyết ấy, đã đã tiêu hao hết tất cả lực lượng của nàng.
Hiện giờ, nàng thực sự cũng không áp chế được dòng tà hỏa trên người này.
Ngọn lửa này điên cuồng mà phản phệ, điên cuồng mà thiêu đốt cả người của nàng.
Cừu Yêu Nhi cảm giác được bản thân thần trí thật nhanh được đốt cháy hầu như không còn.
Ngọn tà hỏa dường như muốn thân thể của nàng cùng linh hồn đốt thành tro bụi.
Nhanh lên, trở lại nhanh lên nào.
Nàng sử dụng hết toàn lực leo ra khỏi cái hố to này, tiếp đó bằng vào bản năng chạy vền hà
Nữ đại phu kia cao minh như vậy, cô ta nhất định có biện pháp, nhất định có biện pháp.