Từ Thiên Thiên trực tiếp bị ăn một bạt tai.
Mà Từ Quang Doãn ở bên cạnh, không có ngăn cản, không có la mắng chửi rủa gì, thật sự giống như không có nhìn thấy.
Đánh xong cái bạt tai ấy, trong lòng Trương Tấn có chút hối hận.
Không phải là bởi vì đánh Từ Thiên Thiên mà đau lòng hối hận.
Khi một người đàn ông chủ động đánh đàn bà, cũng chính là lúc hắn ngu nhất, chỉ biết đánh người đàn bà của mình cho hả giận mà thôi.
Mà Trương Tấn đường đường con trai của Thái Thú, tại sao có thể ngu như vậy.
Từ Thiên Thiên không có bất kỳ lời giải thích nào.
Ví như thiếp và Chúc Văn Hoa là trong sạch các loại, nàng chẳng qua là nhìn Trương Tấn, không có lên tiếng.
Bởi vì không cần giải thích, Trương Tấn đủ lý giải người vợ chưa cưới này.
Không phải nàng băng thanh ngọc khiết đến cỡ nào, mà là bởi vì không có lấy được đầy đủ lợi ích, nàng căn bản chẳng tiếc trả giá bất kỳ một bộ phận nào trên thân thể, cho dù là một cái hôn, huống chi chỉ là cái màng kia.
- Các ngươi lúc đó vì cái gì không giết tên súc sinh kia? Vì cái gì không giết hắn? - Trương Tấn chỉ có thể tìm tới lý do này.
Cũng không thể nói các ngươi vì sao phải đắc tội tên súc sinh kia, bởi vì đắc tội là không thể tránh được.
Từ Thiên Thiên lạnh lùng nói:
- Trương công tử, khi vị hôn thê của chàng bị tổn thương, lẽ nào chàng chỉ biết hướng về phía thiếp xả giận thôi sao? Cũng không biết làm chuyện gì khác sao?
Đây là Từ Thiên Thiên lần đầu tiên nói chuyện với Trương Tấn như vậy, bình thường bất cứ lúc nào nàng cũng dịu dàng, ánh mắt nhìn phía Trương Tấn cũng tràn đầy ngưỡng mộ.
Trương Tấn chợt đấm một cái.
Trực tiếp đập vào tường thành một cái lỗ.
- Thực sự hối hận, lúc đó không có giết chết tên súc sinh kia. - Trương Tấn cắn răng nghiến lợi nói:
- Lúc đó vì cái gì không trực tiếp giết chết.
Từ Thiên Thiên không nói gì, chẳng qua là bưng tới một ly trà đưa cho Trương Tấn, sau đó dùng khăn lụa nhẹ nhàng lau mu bàn tay Trương Tấn.
Động tác này giống như một cơn gió xuân, làm dịu lòng của Trương Tấn lại.
Trương Tấn nói:
- Ta đi tìm phụ thân.
Ngụ ý đặc biệt rõ ràng, vận dụng quyền lực chính trị cấm vận sách của Thẩm Lãng.
Tiếp đó, Trương Tấn dùng tốc độ nhanh nhất, cưỡi ngựa đi quận thành Nộ Giang.
...
Ở bên trong thư phòng của phủ Thái Thú, Trương Tấn lại thấy được cái quyển《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》của Thẩm Lãng.
- Viết quá hay... - Trương Xung thở dài:
- Rõ ràng tài hoa hơn người, hoàn toàn không giống một người trẻ tuổi viết ra, lợi hại thật!
Trương Tấn mới vừa tiến vào, ngực liền rõ ràng bị thọc một đao.
Vị Thái Thú này giống như chẳng hề tức giận chút nào, đúng là đọc say sưa ngon lành.
Nhìn thấy con trai nổi giận đùng đùng vào đây, Trương Xung cầm lấy bút lông bắt đầu viết chữ.
Trương Tấn vốn tưởng rằng phụ thân phải viết một chữ “tĩnh”, nhưng thật không ngờ viết là một chữ “sát”.
Cái chữ “sát” này vô cùng nội liễm, toàn bộ hơi hướm đều ẩn giấu đi, thế nhưng nét chữ cứng cáp, để cho người ta mơ hồ cảm giác được ý đồ giết người lạnh lẽo.
- Ý của con sang đây là muốn ta cấm hoàn toàn quyển sách này sao? - Trương Xung nói.
- Vâng. - Trương Tấn đáp.
Trương Xung nói:
- Muốn cấm bán quyển sách này không khó, chỉ cần bắt lại tên Đặng Tiên bán sách là được.
Đặng Tiên thật ra là có bối cảnh, ông ta là anh của tiểu thiếp Thái thú quận Dương Vũ.
Nhưng Trương Xung thực sự muốn bắt người, đối phương cũng đỡ không được.
Trương Xung tiếp tục nói:
- Không chỉ có ở quận Nộ Giang, dù cho ở toàn bộ Thiên Nam hành tỉnh cấm vận quyển sách này của Thẩm Lãng cũng có thể làm được.
Ông ta quả thực có thể làm được, chỉ cần đi phủ Tổng Đốc tìm Chúc Nhung đại nhân nói một câu thôi.
Hôm nay Trương Xung là đại tướng dưới trướng của bè lũ họ Chúc, hơn nữa còn là quan tiên phong, chỉ cần ông ta nói một câu thì Đại đô đốc Chúc Nhung cũng phải nghiêm túc đối đãi.
- Thế nhưng... - Trương Xung nói:
- Ta sẽ không làm như vậy.
Trương Tấn sửng sốt:
- Vì cái gì ạ?
Trương Xung nói:
- Con biết loại sách gì nóng bỏng nhất không?
Trương Tấn trong lòng biết đáp án, nhưng thực sự bị phẫn nộ chiếm cứ đầu óc.
- Sách cấm. - Trương Xung nói:
- Con càng cấm, nó càng nổi.
Vị Thái Thú đại nhân này nói ra chân lý.
- Muốn hoàn toàn tiêu diệt toàn bộ quyển sách này, biện pháp duy nhất là Thẩm Lãng chết. - Trương Xung nói:
- Nhưng muốn Thẩm Lãng chết, nhất định phải tiêu diệt trước phủ Bá Tước Huyền Vũ, cái này trở về đến trung tâm cái vấn đề phía trên.
Trương Tấn bức xúc:
- Lẽ nào cứ để mặc tên súc sinh này làm bẩn danh tiếng của Từ Thiên Thiên thế sao? Nhà họ Trương chúng ta đây chẳng phải là trở thành trò cười hay sao?
Trương Xung nói:
- Thế con lấy chính là Từ Thiên Thiên, hay là tiền của nhà họ Từ?
Đương nhiên là tiền của nhà họ Từ, nhưng Trương Tấn còn không cách nào thản nhiên trả lời câu hỏi này.
- Lẽ nào nhà họ Trương chúng ta không cần danh tiếng à? - Trương Tấn bèn hỏi.
Trương Xung nói:
- Ta là một ác quan, là một cây đao trong tay quốc quân. Ta cũng không làm thiên cổ danh thần, lại không làm hiền thần gì cả, ta phải giữ danh tiếng tốt như vậy làm cái gì?
Quả nhiên nhân vật lợi hại cũng đều tương tự, Trương Xung đại nhân cũng có mùi vị như Lãng gia (tức Thẩm Lãng).
Lời này lại đánh thẳng vào vấn đề chính.
Rất nhiều người đọc sách nắm giữ bút, liền nắm giữ lịch sử, khiến rất nhiều người để tiếng xấu muôn đời.
Nói thí dụ như Bàng Thái sư trong《 Dương Gia Tướng 》.
Bàng Tịch người ta tuy rằng chưa tính là một đời hiền thần, nhưng dầu gì cũng là một đời danh thần, giống gian thần chỗ nào?
Thế nhưng...
Bàng Tịch người ta quan tâm à?
Để tiếng xấu muôn đời chia làm hai loại.
Loại thứ nhất có tính chất gần như vĩnh cửu, cắm rễ thật sâu, ví như Tần Cối cùng Uông Triệu Minh.
Loại thứ hai chỉ có vẻ bề ngoài, ví như Bàng Thái sư.
- Đừng cho phẫn nộ chiếm đầu của con, do đó mất đi lý trí. - Trương Xung nói:
- Mục tiêu của chúng ta trước sau chỉ có một, như thế nào đánh bại phủ Bá Tước Huyền Vũ, như thế nào để quý tộc trăm năm này hoàn toàn biến mất.
Da đã không còn thì lông mọc nơi đâu, đến lúc đó con ruồi Thẩm Lãng này dĩ nhiên đã bị đập chết.
- Trở về đi, coi như không có xảy ra chuyện gì cả. - Trương Xung thản nhiên nói:
- Thẩm Lãng đang vui thì cứ để hắn đắc ý, đòn đánh trí mạng với phủ Bá Tước Huyền Vũ sắp bắt đầu, cũng đang thử nghiệm chứng món hàng Thẩm Lãng này là dạng khôn vặt còn là đại trí tuệ.
Trương Tấn vẫn đứng bất động tại chỗ.
Trương Xung bỗng nhiên hỏi:
- Con đánh Từ Thiên Thiên rồi sao?
Trương Tấn kinh ngạc, phụ thân ngay cả cái này cũng có thể đoán được?
- Để cho người ta xem nhẹ con rồi. - Trương Xung nói:
- Sau khi trở về, biểu hiện tốt một chút đi.
Bỗng nhiên, Trương Tấn bèn hỏi:
- Phụ thân, chúng ta đến tột cùng thiếu bao nhiêu tiền vậy?
Trương Xung thản nhiên nói:
- Mười vạn lượng vàng.
Trương Tấn nói:
- Hoạt động một chức Hạ đô đốc của vùng Diễm Châu mà phải mất mười vạn lượng vàng à? Chờ phụ thân diệt xong phủ Bá Tước Huyền Vũ thì đã sớm tích đủ công lao mà, họ Chúc cũng nhắm cho phụ thân vị trí này, tại sao còn phải bỏ tiền ra mua vậy?
Trương Xung chợt vỗ bàn một cái, lạnh lùng nói:
- Nói bậy cái gì?
- Vị trí Hạ đô đốc Diễm Châu quan trọng cỡ nào? Có thể cân nhắc bằng tiền tài sao? - Trương Xung nói:
- Chúng ta dùng mười vạn lượng vàng không phải đi hoạt động cái chức quan này, càng thêm không phải mua quan, chẳng qua là dùng để ngăn chặn miệng người phản đối mà thôi, chẳng qua là để những người đó không xảy ra tới chuyện xấu mà thôi, lẽ nào số tiền này cũng muốn để Chúc tổng đốc ra ư?
Trương Tấn lập tức khom người lạy xuống:
- Hài nhi ngu dốt.
- Mau về đi. - Trương Xung nói:
- Lễ đính hôn của con và Từ Thiên Thiên sẽ cử hành ngay nhà cũ của chúng ta ở thành Huyền Vũ.
- Vâng! - Trương Tấn đáp.
Trương Xung nói:
- Con nhớ kỹ cho ta, tiệc đính hôn của con chính là một trò chơi chính trị, là khúc nhạc dạo và màn diễn thử của phái tân chính tấn công phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Trương Tấn khom người nói:
- Hài nhi biết phân lượng bên trong.
Trương Xung nói:
- Làm tốt lần lễ đính hôn này, cần phải tạo nên bầu không khí bốn phương tám hướng bao vây tấn công phủ Bá Tước Huyền Vũ. Nhãn giới phóng cao một chút, không nên dây dưa với tên Thẩm Lãng này, vĩnh viễn nhớ kỹ mục tiêu của con, phủ Bá Tước Huyền Vũ.
- Vâng!
Bốn phương tám hướng bao vây tấn công phủ Bá Tước!
...
Thẩm Lãng bên trong viện.
Hắn lại đứng ở trên cái ghế cao nửa mét, lại viết hai cái tên kẻ thù mới ở trên vách tường.
Chúc Lan Đình, Chúc Văn Hoa.
- Nương tử, ta rõ ràng đã vô cùng nỗ lực, nhưng vì sao tên kẻ thù trên vách tường này không giảm mà lại tăng vậy. - Thẩm Lãng u oán nói:
- Thật vất vả trừ đi một Điền Hoành, bây giờ lại thêm vào hai cái tên, oan oan tương báo kiểu này đến khi nào mới hết?
- Ta lúc nào mới có thể kết thúc chuyện vĩnh viễn báo thù, để tận hưởng cuộc sống hạnh phúc vậy.
Lúc này, người thông minh nên nói.
Phu quân, vì sao tên kẻ thù càng ngày càng nhiều? Lẽ nào trong lòng chàng sẽ không có đáp án sao?
Với tính cách có thù phải báo như chàng thì e cả đời cũng chẳng báo thù xong đâu.
Ngươi nhìn gì? Ngươi trách đất gì thế? Kết thù!
Ngươi dám xem thường ta? Ngươi dám chửi ta? Kết thù.
Ngươi tuy rằng trong miệng không có ở chửi ta, thế nhưng ta cảm thấy trong lòng ngươi đang mắng ta. Kết thù.
Thế nhưng Mộc Lan lại nở nụ cười mê người đáp:
- Kẻ thù của phu quân chính là kẻ thù của thiếp.
Thẩm Lãng chợt há miệng.
Nương tử à, nàng đừng ưu tú như vậy nha.
Cuộc chiến tình yêu nam nữ này ta không muốn thua đâu.
Ta tuyệt đối không thể thất thủ trước.
Nếu phải thất thủ, cũng nên là nàng trước mới đúng.
Tình yêu là một cuộc chiến tranh, người nào trước tiên là nói anh (em) yêu em (anh) thì người đó sẽ thua cuộc thôi.
Sau khi viết xong tên kẻ thù mới.
Thẩm Lãng leo xuống ghế, trong miệng ngâm nga một đoạn nhạc.
Một đoạn nhạc thoạt nghe rất nhẹ nhàng, kì thực lại thê lương buồn bã.
Đây là bản nhạc trong bộ phim《 Game of Thrones 》, thái hậu Cersei dùng lửa xanh phá hủy điện Baelor, giết gọn cả Đại Chim Sẻ, hoàng hậu hoa hồng Margaery, và vô số quý tộc của King's Landing.
Mộc Lan nghe đoạn nhạc này rồi nói:
- Phu quân, bản nhạc này có cảm giác mưa gió sắp đến.
Thẩm Lãng cầm lấy một khăn lụa, nhẹ nhàng lau hai tay của mình.
- Nương tử, tối hôm nay sẽ phải tham dự tiệc đính hôn của Trương Tấn và Từ Thiên Thiên.
Mộc Lan:
- Ừ.
- Cho nên, đêm nay ta muốn giết người.
Mộc Lan kinh ngạc, phu quân chàng muốn giết người? Dùng cái gì giết? Chẳng lẽ là dìm chết kẻ địch đẹp trai bằng nước miếng?
- Đúng, là giết người. - Thẩm Lãng thản nhiên nói:
- Không phải dạng làm mất mặt Chúc Văn Hoa đâu, mà là thật sự giết người, tiêu diệt hoàn toàn từ thể xác và tâm hồn.
Lúc này, thật hiếm khi hắn không hề có vẻ cợt nhả, trên gương mặt tuấn mỹ vô cùng tuy rằng đang cười nhưng trong mắt đúng là mang sát khí.
- Tiệc đính hôn tối hôm nay không phải tiệc đính hôn, mà là một trò diễn tập chính trị công kích phủ Bá Tước Huyền Vũ.
- Ta muốn xem ai dám nhảy ra, hễ người nào nhảy ra, sẽ chết!
...