Bên ngoài Đại Lý tự!
Con thứ hai của Trương Xung là Trương Tuân vẫn đang quỳ thẳng ở nơi đó.
Đã tầm mấy tháng, rất nhiều người đều nói không cần quỳ, hiếu đạo của ngươi đã vào vị trí rồi, ngươi đã cảm thiên động địa.
Mà trong đại lao Trương Xung cũng để cho người hỗ trợ truyền lời ra ngoài, không cần quỳ, trở về đi.
Nhưng Trương Tuân mỗi ngày sau khi xong việc từ Ngự Sử Đài xong xuôi, vẫn đúng giờ quỳ gối ngoài Đại Lý tự, cùng đi phụ thân ngồi tù.
Rất nhiều người đều nói Trương Tuân thực sự biết cách diễn trò quá đi.
Biết ngươi hiếu thuận, thế nhưng cũng không cần biểu diễn như thế, quá lố rồi.
Trương Tuân sau khi nghe xong tức khắc cười bỏ qua.
Người ở trong quan trường lăn lộn đương nhiên cần hành động, nhưng nhà họ Trương cũng là phái thực lực, không phải phái biểu diễn.
Gã mỗi ngày tới nơi này quỳ xuống, cũng vậy cùng đi phụ thân, nhưng tuyệt đối không phải cho người trong thiên hạ nhìn gã đến cỡ nào hiếu thuận.
Tên này là cho quốc quân nhìn.
Quỳ gối bao ngày dưới sương gió chẳng khác gì một bức tượng, lâu ngày liền tạo thành một đề tài, một ấn tượng.
Như thế quốc quân sẽ không quên cha mình.
Bản tính của con người chính là nhìn thấy sự vật yếu mềm đáng thương sẽ sinh là cảm giác tội nghiệp.
Quốc quân một khi nhẹ dạ, vậy phụ thân mới có ngày nổi danh.
Đương nhiên vị quốc quân cay nghiệt thiếu tình cảm l này à ý chí sắt đá, muốn ông ta nhẹ dạ giống như với Ngu Công dời núi (*).
(*)Nhà của Ngu Công phía trước bị án ngữ bởi hai ngọn núi Thái Hành và Vương Ốc. Ông cảm thấy bất tiện nên mới cùng con cháu đào núi đổ đi. Người trong thôn khuyên bảo nhưng ông chỉ đáp lại chuyện xúc đất đá trên núi đời này qua đời khác sẽ thành vì núi không thể mọc thêm. Đây là câu chuyện ca ngợi về ý chí cao hơn núi của con người. Tuy nhiên cũng có người độc miệng bảo thay vì họ Ngu phí sức đào cả chục năm như vậy thì đi chỗ khác xây nhà có phải hơn không?
Thế nhưng gã có thể kiên trì.
Thời gian khó khăn nhất đã qua, khí trời cũng dần dần ấm.
Gã lúc này quỳ đi ngủ, đã không còn chướng ngại chút nào.
Ngày hôm nay sau khi về từ Ngự Sử Đài, Ngự Sử Đại Phu Vương Thừa Trù nhắn nhủ cho gã, để gã chuẩn bị viết một phần tấu chương, tố cáo phủ Bá Tước Huyền Vũ dạy con vô phương, thế cho nên thế tử Kim Mộc Thông làm ra việc mất trí như vậy, lại cường bạo dân nữ mềm yếu.
Trương Tuân ngạc nhiên, Kim Mộc Thông xảy ra chuyện?
Mà trên thực tế, ngay lúc đó Kim Mộc Thông còn chưa có bị huyện nha Vạn Niên bắt.
Buồn cười nhỉ?
Kim Mộc Thông còn chưa có bị bắt, thậm chí cái gọi là cường bạo dân nữ còn chưa có xảy ra, một số tấu chương đại lão tố cáo gia tộc họ Kim cũng đã viết xong.
Ngự Sử Đại Phu Vương Thừa Trù nói:
- Luận ân oán, người nào cũng không có ân oán sâu bằng họ Trương và họ Kim, cho nên phần tấu chương này ngươi rất có lý do viết. Chúng ta toàn bộ Ngự Sử Đài có thể cho ngươi làm chủ bút, để cho tấu chương tố cáo của ngươi xếp hạng thứ nhất, để quốc quân biết ngươi trung thành, như vậy đối với phụ thân của ngươi mới có lợi.
Ý kia đặc biệt rõ ràng, chính là để Trương Tuân làm chim đầu đàn.
Cuối cùng gã rất có lý do, họ Trương và họ Kim là sống chết đại thù.
Trương Tuân khom mình hành lễ, không có đồng ý cũng không có không hứa hẹn gì, tiếp đó phải đi bên ngoài Đại Lý tự quỳ xuống.
Ngự Sử Đại Phu Vương Thừa Trù nói:
- Hạ bút nặng một chút, kịch liệt một chút, chỉ có ngươi mới có tư cách này, ta vô cùng vô cùng xem trọng ngươi.
Buổi tối!
Trương Tuân vốn đang quỳ bên ngoài vẫn luôn do dự, có nên viết phần tấu chương tố cáo này hay không.
Chim đầu đàn thế này, gã nhất định lkhông làm.
Thế nhưng tất cả mọi người viết tấu chương tố cáo, ngươi ngược lại không viết? Đây cũng là một loại chim đầu đàn.
Cho nên, nhất định là phải viết, thế nhưng phải viết bình bình đạm đạm, mờ nhạt giữa mọi người.
Dù sao gia tộc họ Trương của ta cùng họ Kim đã nhất tiếu mẫn ân cừu (cười một tiếng xóa bỏ ơn thù), đệ đệ Trương Tấn chết đã triệt tiêu tất cả.
Cứ như vậy, gã quỳ quỳ rạp trên mặt đất viết một phần tấu chương tố cáo không đến nơi đến chốn, quả thực liền không giống như trình độ bình thường của gã, tầm thường cực kỳ.
Sau nửa đêm!
Chân trời sáng lên ánh lửa.
- Nơi nào cháy?
Người hầu nói:
- Là... Là hướng Thánh miếu.
Trương Tuân nói:
- Đi, nhanh đi kiểm tra, không nên giả vờ cứu hoả, có thể hỏi đằng xa một chút, xem là ai gan lớn đến trời, muốn phá vỡ trời cao
Chỉ một lát sau, lão bộc nhà họ Trương quay lại:
- Là võ sĩ Khương quốc, rất nhiều người đều thấy được, bọn chúng đốt cháy Thánh miếu xong xuôi, còn tiểu vào hướng đó, vừa múa vừa hát, giống như điên cuồng! Lúc này đã bị bắt lại toàn bộ.
- Sứ giả Khương quốc? - Trương Tuân kinh ngạc, tiếp đó thân thể run lên bần bật.
Gã nghĩ tới mấy vấn đề.
Sứ giả Khương quốc đốt Thánh miếu, người nào được lợi lớn nhất?
Gia tộc họ Kim.
Người nào xui xẻo nhất? Gia tộc họ Tô!
- Đây sẽ không phải là Thẩm Lãng làm đi, hắn, hắn không lợi hại như vậy đi?
Da đầu Trương Tuân từng đợt tê dại.
- Nếu thật sự là thế, vậy... Vậy cũng quá nghịch thiên.
Lúc trước chẳng qua là nghe nói, bây giờ còn chưa có nhìn thấy bản thân Thẩm Lãng, gã cũng đã cảm nhận được người này kiếm khí ngất trời.
Lợi hại, lợi hại.
Không sánh bằng, không sánh bằng!
May là, nhà họ Trương chúng ta đã cùng gã không thù không oán.
Thế là, Trương Tuân cầm phần tấu chương tố cáo gia tộc họ Kim này xé vụn, thậm chí vẫn chưa yên tâm, trực tiếp một đốt một phát thiêu hủy.
Quỳ rạp trên mặt đất, một lần nữa viết một phần tấu chương khác.
Ngôn ngữ sắc sảo nặng nề!
Khí phách hăng hái, kiếm khí tận trời. (Chú thích của Bánh: ồ, tại sao lại là cái từ này)
Tóm lại, tóm lại cùng tấu chương vừa rồi tố cáo gia tộc họ Kim hoàn toàn tưởng như hai người khác nhau viết.
Phần tấu chương này, Trương Tuân hoàn toàn đẩy tài hoa nhị giáp tên thứ năm phát huy được vô cùng nhuần nhuyễn.
Mỗi một chữ bên trong đều tràn đầy phẫn nộ, hùng dũng, hùng hồn, hào phóng.
Hận không thể đưa ra ba thước kiếm, giết về phía Khương quốc.
Là quốc quân, vì thiên hạ, là người đọc sách đòi lại cái công đạo này.
......
Trời còn chưa kịp sáng, Ngự Sử Đại Phu Vương Thừa Trù cũng đã rời giường rửa mặt.
Không có biện pháp, vị trí này của ông ta phẩm cấp rất cao, thế nhưng nhất định phải nghèo.
Ngươi chớ xía vào là nghèo thật hay nghèo giả, nhưng nhất định phải biểu hiện ra có khí chất nghèo khó.
Ngự Sử Đại Phu, chuyên môn chửi người ra, chuyên bóc phốt, chỉ có đủ nghèo mới vững lập trường đi phê phán người khác.
Cho nên, nhà cửa Vương đại nhân cách hoàng cung khá xa, mỗi ngày đều phải dậy sớm lục đục đi vào triều.
Rõ ràng khổ cực.
Sắc trời còn tối đen như mực, lão phu liền phải rời giường.
Ăn xong điểm tâm, Vương Thừa Trù lại cẩn thận kiểm tra cái tấu chương tố cáo.
Không thành vấn đề!
Cũng đủ sắc sảo, thậm chí lời lẽ độc địa.
Cái góc độ mà ông ta dùng tố cáo gia tộc họ Kim vô cùng xảo quyệt.
Kim Mộc Thông sở dĩ sẽ ép buộc làm nữ tử trong sạch bẩn vô tội, không hoàn toàn đúng gia tộc họ Kim dạy dỗ không nghiêm, mà là bởi vì Kim Mộc Thông trong lòng tràn đầy khí khái duy ngã độc tôn, cho nên đàn bà trong mắt gã chính là chuyện vặt vậy, dù cho đến kinh đô cũng không ngoại lệ.
Thái độ của gã với đàn bà ở kinh đô cũng giống hệt ở thành Huyền Vũ.
Điều này nói rõ cái gì? Bá tước Huyền Vũ bình thường đối với gã tiến hành là giáo dục khí phách, chỉ dạy gã làm chủ đạo, không dạy gã thành vi thần hèn mọn.
Chuyện không có lòng thần phục đã thấy vảy móng rồi.
Dĩ nhiên, trình độ ngôn luận của Ngự Sử Đại Phu siêu cao, sẽ không viết thẳng toẹt trắng trợn như vậy.
Nhưng ý kiến chính là như vậy.
Một câu nói, từ chuyện Kim Mộc Thông cường bạo dân nữ này đó có thể thấy được, gia tộc họ Kim có ý phản.
Lợi hại trâu bò không?
Bản thân tự nghĩ quả thực so với diễn đàn hậu thế còn ác hơn.
Không có biện pháp, đây là chuyện tình Ngự Sử Đài phải làm.
Dù cho chuyện nhỏ hơn nữa, ta cũng có thể thổi cho nó văng tới trời.
Như vậy Vương Thừa Trù này cùng gia tộc họ Kim có thù riêng à?
Có một chút xíu!
Ngày đó quốc quân phái ông ta đi phủ Bá Tước Huyền Vũ chứng kiến gia tộc họ Kim chuyển giao đảo Vọng Nhai cho hội Ẩn Nguyên.
Kết quả, bị Thẩm Lãng làm mất mặt.
Vương thúc Ninh Khải còn miễn cưỡng có thể cười bỏ qua, nhưng Vương Thừa Trù cũng cười không nổi.
Ta là ai hả?
Ngự Sử Đại Phu.
Chuyên môn chịu trách nhiệm chửi người ta, chuyên môn làm mất mặt.
Bây giờ, lại bị mất mặt.
Đương nhiên, một đường bạt tai của gia tộc họ Kim vậy là đánh hướng hội Ẩn Nguyên, thế nhưng lan đến gần trên mặt Vương Thừa Trù ta đây.
Ôi! Thẩm Lãng làm mất mặt còn mang hiệu quả lắp bắp.
Cho nên một khi để vị này Ngự Sử Đại Phu nắm lấy cơ hội, chắc chắn rủa xả gia tộc họ Kim vào chỗ chết.
Đương nhiên nội tâm ông ta biết, phần tấu chương này căn bản sẽ không cho gia tộc họ Kim mang đến tổn hại thực chất gì.
Bây giờ người lo lắng bức phản họ Kim nhất chính là quốc quân.
Tối đa, cũng chính là ngăn trở đường phong hầu của Kim Trác mà thôi.
- Xuất phát!
Ngự Sử Đại Phu hạ lệnh.
Tiếp đó, ngồi cỗ kiệu đi đến hoàng cung.
Dù cho nhà ông ta khoảng cách rất xa, lúc này xuất phát cũng có chút sớm.
Nhưng không có cách nào, ông ta là Ngự Sử Đại Phu, chuyên môn chịu trách nhiệm tố cáo vạch tội người ta.
Cho nên ông ta muốn chạy sớm tới hoàng cung, lại một lần nữa thống nhất ý chí.
Tất cả tấu chương tố cáo của Ngự Sử có viết xong chưa?
Viết có đủ hay không vậy?
Có người nào chống lại hay không?
Chuyện này phải sớm kiểm tra tất tần tật.
Bảo đảm đều không có lỗi lầm gì, sẽ nghiêm trang tấu lên mãnh liệt.
Cần phải chế tạo ra hiệu quả.ngàn người lên án, gia tộc họ Kim thiên lý khó dung
Đây là một trận chiến dịch, mà Ngự Sử Đại Phu ông ta chính là quan chỉ huy chiến dịch.
Không có biện pháp, ai bảo gia tộc họ Kim ở trên triều đình không có căn cơ mà?
Nói một câu tru tâm, bức phản gia tộc họ Kim đó là chuyện quốc quân mới lo lắng, mà không phải những quan viên chúng ta đây, lại thêm không phải đám Ngự Sử chúng ta.
Ngự Sử chỉ trích chính là vạch tội người ta, có điều kiện là phải rủa, không có điều kiện thì tự tạo điều kiện ra mà chửi cho đã.
Vương Thừa Trù đang ngồi trong kiệu hơi hơi đắc ý.
Gia tộc họ Kim ở thành Huyền Vũ thắng được Trương Xung, nhìn qua oai phong tám hướng, thế nhưng ở trong kinh đô lại không hề có cảm xúc tồn tại.
Hoàn toàn ở vào vị trí ranh giới quyền lực.
Thâm sơn cùng cốc.
Bá tước Huyền Vũ nhà ngươi liền tự nhận xui xẻo.
Họ Tô muốn động dao với người nhà các ngươi, chúng ta cũng chỉ là trợ giúp mà thôi.
Kế tiếp, tấu chương tố cáo bay vào hoàng cung như là bông tuyết vậy.
Trên triều đình, đủ loại quan lại đều đồng loạt tố cáo gia tộc họ Kim.
Cảnh tượng hoành tráng, ngẫm lại cũng làm cho người kích động.
Đúng vào lúc này, từ bên ngoài cỗ kiệu đã nghe tiếng động ồn ào huyên náo.
Chuyện gì xảy ra?
Trời hiện giờ còn chưa sáng mà? Làm sao ầm ĩ thế này?
- Thế nào? Không cần lo cho chuyện tầm phào, tiếp tục tiến tới. - Ngự Sử Đại Phu sai bảo.
Võ sĩ bên ngoài nói:
- Đại nhân, Thánh miếu bị đốt.
- Cái gì? - Ngự Sử Đại Phu gần như chợt nhảy dựng lên.
Thánh miếu bị đốt?
Người nào hả? Gan lớn như trời người.
Đây chính là thánh đường quan viên thiên hạ.
Ở trong đó cung phụng chính là văn minh đông phương thần nhân.
Đây chính là tín ngưỡng của người đọc sách trong thiên hạ.
Bất kể là ai đốt, đều phải tru diệt cửu tộc.
Đây, đây là dám chọc trời à!
Ngay sau đó, Ngự Sử Đại Phu Vương Thừa Trù mừng rỡ.
Đây... Đây chẳng lẽ là Thẩm Lãng gây nên?
Vậy thì tốt quá!
Vậy hắn liền hẳn phải chết chắc chắn rồi.
Gia tộc họ Kim cũng xong đời!
Đây là Thánh miếu, đây là tuyệt đối cấm kỵ chính trị, kẻ nào dám đụng kẻ đó xong đời.
Hoàng tộc cũng không ngoại lệ.
- Người nào đốt? Người nào đốt?
- Đi thăm dò, nhanh đi tra!
- Xem cùng Thẩm Lãng có quan hệ hay không?
Một lát sau, vậy tên võ sĩ lại đã trở về.
- Là võ sĩ sứ đoàn Khương quốc đốt, bị bắt được tại chỗ lúc còn say mèm, thậm chí còn tiểu vào ngay hiện trường hỏa hoạn.
- Không chỉ có như thế, còn luôn mồm bảo cháy tốt lắm, cháy rụi quá đã!
Tức khắc, một cơn tức giận xông về cảm xúc thiên linh của Ngự Sử Đại Phu Vương Thừa Trù.
Khốn kiếp thật!
Nên thiên đao vạn quả người Khương quốc.
Ngươi sớm không đốt, chậm không đốt, hết lần này tới lần khác đốt vào lúc này.
Ngươi, ngươi là cứu binh gia tộc họ Kim phái tới à? Phối hợp được đúng lúc thế này?
Bây giờ được rồi!
Toàn bộ Thiên Đô bị phá vỡ.
Mấy ngày kế tiếp tất cả mọi người không thể làm gì khác, chuyên môn túm lấy chuyện này say sưa rủa xả là được.
Đây tương đương với móc phần mộ tổ tiên quan văn.
Ngự Sử Đài bình quân mỗi người không hơn mười tấu chương, chính là không hợp cách.
Còn vụ án Kim Mộc Thông cường bạo.
Trong vòng mười ngày không nên lôi ra tấu.
Lúc này nếu ai dám tố cáo Kim Mộc Thông? Kẻ thù chính trị liền sẽ lập tức nhảy ra nói ngươi có ý gì?
Ngươi đây là đổi chỗ tầm mắt, ngươi đây là muốn là chia sẻ hỏa lực với Khương quốc à?
Đám cầm thú này có thể tông miếu cảu ta, hủy thần của ta sao!
- Về nhà, về nhà, nhanh lên một chút...
Ngự Sử Đại Phu Vương Thừa Trù tức giận mắng.
Tiếp đó, nhìn một chút tấu chương tố cáo gia tộc họ Kim trong tay.
Viết thật hay, dốc hết tâm huyết, tầm hơn hai canh giờ mới viết ra.
Không dùng được.
Kế tiếp, còn phải suy nghĩ tấu chương tố cáo công kích sứ thần Khương quốc.
Nhất định phải dõng dạc, có cổ khí thế hận không thể cùng vua Khương đồng quy vu tận.
Cho nên trong lòng nhất định phải tràn trề phẫn nộ, viết ra tấu chương mới đằng đằng sát khí.
Nhưng then chốt vị Ngự Sử Đại Phu Vương đại nhân này không phẫn nộ.
Đối mặt Thánh miếu bị đốt, ông ta ngược lại còn có một loại hưng phấn không giải thích được.
Thật giống như cảm giác khi còn bé nhìn thấy nhà người ta cháy vậy.
......
Hầu tước Tô Nan ngủ đủ ba rưỡi canh giờ (7 tiếng đồng hồ), tiếp đó thoải mái mà rời giường.
Ngẩng đầu đi xuống nhìn thoáng qua.
Số tuổi này còn có thể dựng lên trời, thật là bó tay.
Nhìn thoáng qua mỹ nhân thướt tha bên cạnh, cố tình chinh chiến một phen.
Nhưng không được, khoảng cách tiếp theo còn có hai ngày.
Làm người quan trọng nhất là phải hiểu được khắc chế ham muốn.
Niệm vài cái Tĩnh Tâm Quyết, để nó ngủ đông tiếp nữa.
Tiếp đó, Hầu tước Tô Nan bắt đầu rửa mặt.
Hoàn toàn không cần tự mình động thủ.
Rửa mặt, đánh răng đều không cần tự mình làm.
Đi tiểu, không cần tự mình động thủ.
Ngay cả đi nhà xí, cũng không cần tự mình động thủ.
Lau mông cần một loại vải bông đặc biệt mềm mại, nhúng ẩm xong mới lau, không thể cho da có chút kích thích nào.
Hơn nữa nước ấm cũng phải vừa vặn, không thể cao, cũng không thể thấp.
Nước quá nóng chùi đít vào tình hình đặc biệt sẽ kích thích cúc bộ (hậu môn), sẽ có một loại cảm giác hơi nôn nao không chỉnh chu chút nào.
Nước quá lạnh, sẽ khiến thu hẹp hậu môn.
Hơn nữa, mỗi một miếng vải bông mềm cũng chỉ dùng một lần.
Mỗi một bồn nước ấm cũng chỉ có thể dùng một lần.
Cuối cùng rửa mặt xong rồi.
Bắt đầu ăn điểm tâm, nhìn như giản đơn, lại tinh xảo sang quý cực kỳ.
Đương nhiên cơm vẫn là phải tự ăn, không thể để cho người khác mớm, bởi vì nhỡ ra kẻ khác hạ độc thì sao?
Tô Kiếm Đình nói:
- Phụ thân, hết thảy đều đã thỏa đáng, kế tiếp văn võ bá quan đều có thể tố cáo họ Kim. Nhất định có thể ngăn cản ông ta phong hầu, hôm nay triều đình sẽ khẳng định đặc biệt náo nhiệt.
Tô Nan không có phản ứng gì.
Tô Kiếm Đình nói:
- Kim Trác này thực sự giống như một con rùa đen vậy, cũng chỉ sẽ núp ở trong mai, không bao giờ rời khỏi một mẫu ba phần, người như vậy dù cho để hắn được thành Nộ Triều cũng không có tác dụng gì, vĩnh viễn ở vào ranh giới quyền lực, ở trên triều đình chẳng có căn cơ chút nào. Cho nên một khi gặp chuyện không may, tất cả mọi người bỏ đá xuống giếng, ngàn người lên án.
Tô Nan vẫn không có phản ứng gì, nhưng trong lòng rất đắc ý.
Tô Dong nói:
- Nơi nào giống chủ nhân, tay trái cầm đất phong cùng tư quân, tay phải ở trong triều nắm giữ quyền cao, hơn nữa có lũng đoạn tài nguyên chính trị Khương quốc, thế lực che khuất bầu trời, dù cho nhảy mũi một cái, vô số quan viên đều phải run lẩy bẩy từ trên xuống dưới.
Tô Nan nói:
- Gia tộc họ Kim thú vị ở chỗ, người có tài hoa không ôm chí lớn, có dã tâm lại chí tài tầm thường. Đáng tiếc để cho bọn họ đoạt thành Nộ Triều, lần này không chết sạch. Hôm nay triều đình với công kích hắn ta, cũng chỉ là ngăn cản hắn phong hầu mà thôi.
Tô Dong nói:
- Kim Mộc Thông tuy rằng sẽ không chết, nhưng là phải lột một lớp da. Còn Thẩm Lãng sao? Kết cục chỉ sẽ thảm hại hơn, quá nhiều người không tha cho hắn. Kim Trác hắn ta còn muốn phong hầu? Còn muốn cùng chủ nhân địa vị ngang nhau? Đơn giản là hy vọng hão huyền, mơ mộng hão huyền!
Tô Nan nói:
- Vậy đám sứ giả Khương quốc như thế nào?
Tô Dong nói:
- Vẫn là như vậy, mỗi ngày đều gây tai họa nho nhỏ.
- Không sao, càng tàn ác càng tốt, đối với chúng ta càng có lợi. - Hầu tước Tô Nan nói.
Tô Kiếm Đình nói:
- Phụ thân, có đúng không thể lợi dụng võ sĩ Khương quốc mưu hại Thẩm Lãng hả? Như vậy Bá tước Huyền Vũ ngoài tầm với, quốc quân cũng sẽ vui mừng, dù cho không giết hắn, cũng thiến hắn.
Hầu tước Tô Nan không có đồng ý, cũng không có phản đối.
- Người Khương quốc dùng như một thanh kiếm rất tốt, đối đãi với địch nhân cũng đồng dạng như thế, thế nhưng nhất định phải dùng được, nếu dùng thật tốt quả thật có thể một kích trí mạng với Thẩm Lãng!
Mà ngay tại lúc này.
Bên ngoài một tên võ sĩ vọt vào thật nhanh.
- Hầu gia, không xong, không xong!
Lời này để Hầu tước Tô Nan nhướng mày.
Cái gì gọi là Hầu gia không xong?
Tô Dong tiến lên, chợt một bạt tai tát tới.
- Ở trước mặt Hầu gia hô to gọi nhỏ, nôn nôn nóng nóng, còn thể thống gì? Coi như là trời sập, gia tộc họ Tô chúng ta cũng chịu nổi.
Do đó tên võ sĩ vội vàng theo quy củ quỳ rạp dưới đất, ra sức dập đầu nói:
- Vâng, tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân sai rồi.
Tô Dong nói:
- Chuyện gì? Nói đi!
Vậy tên võ sĩ nói:
- Thánh miếu bị đốt!
Tô Nan lườm một cái, đầu tiên là hết hồn, sau đó là vui vẻ, tiếp đó biến đổi.
Sẽ không phải là...
Bản thân trực giác như cáo già của ông ta, lập tức cảm thấy cái mùi vị âm mưu ngay.
Tô Dong hỏi:
- Người nào đốt?
Cái tên võ sĩ nói:
- Võ sĩ sứ đoàn Khương quốc đốt, đốt xong sau đó còn không trốn, còn tia6ủ về phía hỏa hoạn, còn vừa múa vừa hát, bị người toàn bộ tại chỗ bắt được.
- Rầm!
Tô Nan sắc mặt kịch biến.
Chén kiểu trong tay, chợt nát bấy.
Thân thể hơi hơi run!
Khuôn mặt của ông ta trong nháy mắt mất đi toàn bộ huyết sắc.
Mà Tô Kiếm Đình thì trợn mắt, không thể tin nổi, rống to:
- Đám sói dữ này bị điên thật sao? Điên rồi sao? Dù cho bọn họ điên rồi, cũng không cần kéohọ Tô chúng ta kxuống nước hả? Vậy còn mấy thằng nô tài giám thị sứ thần Khương quốc thì sao? Đều chết sạch à? Cũng không biết ngăn cản bọn họ sao?
Một lát sau, Tô Kiếm Đình vẫn nổi giẫn.
Nhưng Hầu tước Tô Nan lại yên tĩnh lại nói:
- Lại đây, múc cho ta một chén cháo.
Lại một chén cháo bưng tới.
Tô Nan ăn cẩn thận, ăn no đến bảy phần như bình thường liền ngừng lại.
Tiếp đó, sẽ uống một chén sữa! Đương nhiên đây là sữa người!
- Bị người khác hại. - Tô Nan nói.
Tô Kiếm Đình nói:
- Phụ thân, vậy làm sao bây giờ? Lập tức cùng những tên Khương quốc này phân rõ giới hạn?
Tô Nan nói:
- Muốn hưởng thụ bảo kiếm sắc bén, thỉnh thoảng sẽ phải gánh chịu hậu quả của những vết xước không cẩn thận. Gặp nạn thì đóng, vượt qua cửa ải khó là được, phẫn nộ không có ích lợi gì, ta đây phải đi yết kiến quốc quân thỉnh tội, thuận tiện tiếp thu đe doạ đi!
Tiếp đó Tô Nan đứng lên, thân thể như là thẳng tắp tiêu thương, uy mãnh như là núi cao vậy.
- Khụ khụ khụ...
Đặc biệt ho khan vài tiếng y như thật.
Tiếp đó lưng ông ta cong xuống, thậm chí thành tấm lưng cong, đồng tử hơi hơi tản ra, miệng hơi rủ xuống, cái cổ còn hơi lệch.
Tức khắc, cả người giống như già thêm mười mấy tuổi.
Từ một tráng niên tư thế oai hùng bộc phát, gục xuống biến thành một lão già không chịu nổi một đá.
Bước chân ông ta hơi hơi tập tễnh đi ra ngoài, ngồi trên cỗ kiệu đi hoàng cung thỉnh tội.
Thế nhưng ở bên trong phòng bước đi, ông ta rõ ràng là long hành hổ bộ, mỗi một bước tràn đầy sức mạnh.
......
Trong hoàng cung!
Quốc quân giận dữ hét lên:
- Ninh Diễm, chuyện này cùng con có quan hệ hay không?
Công chúa Ninh Diễm đứng quật cường, tuyệt đối không quỳ xuống, ra sức cãi:
- Con chính là không cam lòng người Khương quốc ăn hiếp con dân của chúng ta, cho nên liền đi qua dạy dỗ bọn họ dừng lại, còn chuyện bọn họ hỏa thiêu Thánh miếu sau đó chẳng có quan hệ chút gì đến con cả.
Quốc quân nói:
- Bọn họ vài ngày lúc trước đụng chết con dân Việt quốc, con sớm không đi, chậm không đi, hết lần này tới lần khác đêm qua đi, thật là đúng dịp!
Công chúa Ninh Diễm nói:
- Đúng vậy, thật là đúng dịp!
Quốc quân nói:
- Còn có đêm qua một đám phu nhân tráng kiện bồi rượu cho đám người Khương quốc này, cũng là nữ tráng sĩ bên cạnh con, bây giờ đều không cánh mà bay, con đừng vội coi người khác là kẻ ngu si.
Công chúa Ninh Diễm nói:
- Con xem mình làm kẻ ngu si là được.
Tức khắc, quốc quân tức giận đến tóc đều phải dựng thẳng lên.
Tiếp tục, giọng của ông ta trở nên lạnh lùng, nhấn mạnh từng chữ:
- Chuyện này cùng Thẩm Lãng, có quan hệ hay không?
- Không có! - Ninh Diễm nói:
- Mọi chuyện đều cùng hắn không có vấn đề gì, tất cả mọi chuyện cũng là con hạ, chẳng có chút quan hệ nào với hắn cả đâu.
Quốc quân nheo mắt lại hỏi:
- Con… con và hắn đã lên giường rồi sao?
Cọp cái công chúa Ninh Diễm gần như nhảy dựng lên, lớn tiếng cãi:
- Làm sao được? Làm sao thế kia chứ? Con chỉ xem hắn là huynh đệ thôi mà!
Quốc quân nhắm mắt lại:
- Ta làm sao sinh ra một đứa con gái ngu xuẩn như con thế này.
Việc Thẩm Lãng chữa trị Ninh Diễm hết bệnh, quốc quân gần như biết đầu tiên, nhưng mà không có phát biểu cảm xúc thế nào.
Ánh mắt của ông trở nên lạnh lùng.
Hay cho cái tên Thẩm Lãng nhà ngươi, một cái tên ở rể nhỏ nhoi, dám lợi dụng nhận nữ nhi của quả nhân sao?
Ngươi lẽ nào liền thực sự không sợ chết à?
Nhưng mà vào lúc này.
Một đại thái giám quỳ ở phía ngoài nói:
- Bệ hạ, Ngũ vương tử mang theo Thẩm Lãng ở ngoài vương cung cầu kiến bệ hạ, nói muốn đi gặp bệ hạ thỉnh tội.
Ngay sau đó.
Một thái giám khác cũng ở bên ngoài quỳ xuống nói:
- Bệ hạ, Tô Nam hầu tước ở ngoài cung cầu kiến, muốn đi gặp bệ hạ thỉnh tội!
Quốc quân sau khi giận dữ chuyển sang mỉm cười.
Thật sao!
Hai nhóm người cùng đi xin tội!
- Áp Thẩm Lãng vào đây gặp quả nhân!
- Còn Tô Nan, để hắn tiếp tục quỳ đi!