Thẩm Lãng tiếp tục hạ lệnh:
- Ta có quân vụ quan trọng trong người, bất kỳ ai cản ta vào thành, giết chết bất luận tội!
Tức khắc Đại Ngốc nhắm mắt lại, vung vẩy huyền thiết bổng đại khai sát giới!
Thi thể bay ngang!
Võ sĩ dưới trướng Thẩm Lãng, bắn nỏ ra như mưa.
Đám binh lính tinh nhuệ cổng thành Huyền Vũ tức khắc đều ngã xuống đất.
Bọn họ vốn nên phản kích.
Thế nhưng sau khi du kích tướng quân Vương Đống chết, tất cả đám người như rắn mất đầu, trong lúc nhất thời không biết làm sao.
Hơn nữa dù cho Vương Đống nhận được quân lệnh, cũng chỉ là tước vũ khí và áp giải cách ly quân đội của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng dù sao cũng là mới vừa lập được công trạng lớn, bọn họ nào dám thực sự giết chết bất luận tội?
Nhưng thật không ngờ, bọn họ không dám.
Thẩm Lãng lại dám, ngược lại đối với bọn họ giết chết ngay lập tức.
Thẩm Lãng nhìn xác Vương Đống trên mặt đất, thản nhiên nói:
- Người ở phía sau ngươi, kỳ thực muốn để cho ta mất trí giết ngươi, bây giờ thứ mà người đó cần đã có rồi đấy.
- Đi!
Thẩm Lãng ra lệnh một tiếng, hai trăm võ sĩ dưới trướng hắn phóng ngựa tăng nhanh, xé mở vòng bây của Thành Vệ Quân nhảy vào trong thành.
Lưu lại mấy chục xác chết.
Còn có dân chúng sợ hãi đầy đất.
Ước chừng sau một lúc lâu, số dân chúng này mới cao giọng kêu gào:
- Thẩm Lãng mưu phản, Thẩm Lãng mưu phản!
...
Thẩm Lãng cười khinh thường, chỉ có cục diện nho nhỏ ấy à?
Ở quận Bạch Dạ ta dám tàn sát mấy vạn, ở kinh đô ta không dám giết sao?
Hắn trực tiếp dọc theo đường Huyền Vũ, đi đến dinh thự Ninh Chính.
Bởi vì hắn biết, chuyện chưa xong.
Vừa rồi một màn kia ở cổng Huyền Vũ, chỉ là món ăn khai vị mà thôi.
Hơn nữa Thẩm Lãng giết người xong xuôi, căn bản cũng không có bất luận quân đội gì đuổi theo.
Mục tiêu của đối phương vô cùng đơn giản, chính là chế tạo Thẩm Lãng ở cổng Huyền Vũ công nhiên giết người, ý đồ mưu phản trở thành sự thật.
...
Sau khi vào dinh của Ngũ vương tử Ninh Chính.
Vợ của Ngũ vương tử Trác Thị, còn có vị thái giám già từ nhỏ chăm sóc Ninh Chính nhanh chóng tiến lên đón.
- Thẩm công tử, ngài rốt cuộc đã tới, rốt cuộc đã tới.
Vẻ mặt của hai người vừa tràn đầy vui mừng, cũng tràn đầy kinh hoàng.
Quả nhiên là xảy ra chuyện.
Thẩm Lãng nói:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Lão thái giám nói:
- Ngũ điện hạ bị Tông Chính tự bắt đi.
Khuôn mặt Thẩm Lãng tái đi:
- Tông Chính tự? Giam lỏng à?
Tông Chính tự là đơn vị chuyên quản lý các sự vụ của vương tộc, có đôi khi cũng quản lý chuyện của quý tộc.
Lão thái giám nói:
- Không, nhốt! Nhốt vào ngục giam Tông Chính tự.
Nghe những lời này, lông mày Thẩm Lãng muốn dựng thẳng.
Công chúa Ninh Diễm cũng bị Tông Chính tự nhốt ở trong một cái viện, nhưng đây chẳng qua là đi một cách ngang qua sân khấu mà thôi.
Nhưng một khi nhốt vào ngục giam Tông Chính tự, vậy làm phiền liền lớn.
Công chúa Ninh Diễm có thể bị giam lỏng hai tháng là được, mà một khi nhốt vào ngục giam Tông Chính tự, vậy cũng có thể giam giữ mấy năm, giống như phạm nhân bình thường ngồi tù vậy, chỉ bất quá một ở Đại Lý tự, một ở Tông Chính tự.
Tiến vào ngục giam Tông Chính tự so với vòng cấm còn nghiêm trọng hơn, cuộc đời cơ bản đều kết thúc.
- Tại sao? Ngũ điện hạ đến tột cùng phạm vào tội gì?
Lão thái giám nói:
- Giết người?
Thẩm Lãng kinh ngạc, vương tử Ninh Chính giết người, sao mà xảy ra chuyện này được chứ? Người này tuy rằng hướng nội, nhưng nhưng không phải mất đi sự nhân hậu, cũng đặc biệt cẩn trọng, làm sao có thể sẽ giết người?
Thẩm Lãng nói:
- Giết ai?
Lão thái giám nói:
- Đại Lý tự Thiếu Khanh, Đại Lý Tự Thừa, Đại Lý tự Chủ Bộ, còn có hai gã võ sĩ!
Tức khắc Thẩm Lãng không khỏi da đầu tê dại.
Chơi lớn như vậy? Tội danh lớn như thế?
Lại giết chết một Đại Lý tự Thiếu Khanh?
Đây chính là quan lớn tứ phẩm, hoàn toàn không phải một du kích tướng quân có thể so sánh.
Càng chưa nói còn có một Đại Lý Tự Thừa lục phẩm, một Đại Lý tự Chủ Bộ thất phẩm.
Chuyện này, thật sự quá lớn.
Thảo nào Ninh Chính sẽ bị bắt vào ngục giam Tông Chính tự.
Cái tội danh này ngay cả được hoàng tử được sủng ái đều không chịu nổi, huống chi người chẳng được xem trọng một chút nào như Ninh Chính thế này, ngay cả huyện lệnh Vạn Niên cũng có thể khinh bỉ vương tử cà lăm?
Đối phương ra tay độc ác, rõ ràng không phải mức độ bình thường.
Thẩm Lãng hít một hơi thật sâu nói:
- Ngũ điện hạ tuyệt đối không có khả năng giết người, đến tột cùng chuyện gì xảy ra?
Nhưng vào lúc này, Băng Nhi chảy ra, trực tiếp nhào vào trong vòng tay của Thẩm Lãng.
Nha đầu này mang thai trong bụng đã sáu tháng, cái bụng đã lớn rất nhiều.
Lúc này khuôn mặt vốn xinh tươi của nàng tiều tụy không thể tả, tràn đầy thấp thỏm lo âu, giống như con thú nhỏ run lẩy bẩy vậy.
- Cô gia, người là nô nô giết, là nô nô giết. - Tiểu Băng khóc thút thít nói:
- Ngũ điện hạ là vì gánh tội thay cho nô nô.
Thẩm Lãng nhìn Băng Nhi, cô gái này mắt đã đỏ ngầu, đã không biết bao lâu không có ngủ.
Trong bụng của nàng còn có con của Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng gắng sức trấn an nàng, nói dịu dàng:
- Không nên gấp, từ từ kể lại nào, sao ngươi lại giết người?
Băng Nhi nói:
- Ta dùng ám khí Bạo Vũ Lê Hoa của cô gia cho giết, ngón tay nhấn một cái, năm người xấu liền đều chết hết. Ngũ điện hạ vì bảo hộ ta, nên ngài đã tự nhận mình giết người, bây giờ bị người ta bắt đi, cô gia ơi, ngài mau mau đi cứu Ngũ điện hạ.
Thẩm Lãng tức khắc da đầu tê dại.
Băng Nhi, ngươi dữ dằn hổ báo thế này à?
Lúc trước ở phủ Bá Tước Huyền Vũ dùng Bạo Vũ Lê Hoa giết người, mà ở kinh đô vẫn dám làm như thế?
Không, không phải vạn bất đắc dĩ Băng Nhi sẽ không làm như vậy.
Tiểu nha đầu này vô cùng nhanh trí, nàng biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.
Nếu nàng động thủ giết người, vậy khẳng định là đối phương uy hiếp an toàn cuộc đời nàng, thậm chí uy hiếp sự an toàn của đứa bé trong bụng.
- Băng Nhi, ta tin ngươi sẽ không tùy ý giết người, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Tiểu Băng nằm ở trong lòng Thẩm Lãng, rốt cuộc tìm được một chút cảm giác an toàn, tiếp đó kể một mạch toàn bộ câu chuyện.
Vẫn do hai đứa con gái của chủ hiệu sách Thiên Phong Dư Phóng Chu.
Vợ chồng Dư Phóng Chu hãm hại Kim Mộc Thông, bị Thẩm Lãng giết chết toàn bộ, hai cô bé được nhận nuôi, qua sang năm một đứa ba tuổi, một đứa bốn tuổi.
Nuôi gần nửa năm, cùng Thẩm Lãng thân lắm, cùng tiểu Băng thân thiết hơn.
Nhưng là dựa theo luật pháp Đại Việt, cả nhà Dư Phóng Chu bị chém chết, hai cô bé cũng phải bị bắt tới Đại Ân Đình.
Bên trong Đại Ân Đình toàn là trẻ em những nhà quan bị phạm tội, vì tuổi quá nhỏ nên không bị giết, nhưng lại phải nhận thân phận kẻ có tội nuôi dưỡng trong Đại Ân Đình.
Cái chỗ kia chính là Địa Ngục!
Toàn bộ những đứa bé trai chỉ cần lớn một chút sẽ bị thiến, trở thành thái giám hay có thể làm quân nô.
Những bé gái còn thảm hại hơn, toàn bộ phải trở thành nữa nô đê tiện nhất.
Hơn nữa những trẻ em ở nơi đó, có ba phần không thể nào sống đến lớn.
Thẩm Lãng cùng Ngũ vương tử đương nhiên luyến tiếc đẩy hai cô bé đến Đại Ân Đình.
Nhất là Ngũ vương tử Ninh Chính, đã xem cô bé này là của riêng.
Bởi vì hai cô bé thực sự xinh đẹp, da trắng ngần, bé chĩ rất tinh ranh lí lắc thông minh, bé em ngây thơ thuần khiết.
Đừng nói Ninh Chính, ngay cả Thẩm Lãng cũng đặc biệt yêu thích, hay thường ôm chơi.
Lúc trước Thẩm Lãng đi sứ Khương quốc, Đại Lý tự đã từng vài lần ba lần tới phủ đệ Ngũ vương tử, muốn bắt hai cô bé đến Đại Ân Đình, toàn bộ đã bị Ninh Chính cự tuyệt.
Cũng chính là vào lúc đó, mỗi một lần Ninh Chính đều cảm giác bị sỉ nhục lớn lao, sự bi ai khi không có quyền lực, gần như ngay cả cứu hai cô bé cũng không gánh nổi.
Sau khi Thẩm Lãng đi sứ Khương quốc trở về, Đại Lý tự liền tạm thời ngừng mọi hành động.
Thật không ngờ lúc này đây lại lại ngóc đầu trở lại.
Ba ngày trước, tân nhiệm Đại Lý tự Thiếu Khanh dẫn một đám người tiến vào dinh của Ngũ vương tử.
Thừa dịp Ninh Chính không ở đó, phải cưỡng chế mang đi hai cô bé.
Băng Nhi cùng Trác Thị đương nhiên không cho phép, liền tiến lên ngăn cản, che ở trước hai cô bé.
Kết quả có một võ sĩ Đại Lý tự, lại âm thầm hạ độc thủ cái bụng của Băng Nhi.
Đứa bé trong bụng là tất cả hy vọng, nguồn gốc sinh mệnh của Băng Nhi, làm sao có thể gặp chuyện không may cho được?
Thế là, Băng Nhi bản năng bắn Bạo Vũ Lê Hoa.
Thế là bắn chết năm người Đại Lý tự.
Sau khi giết chết những người này, Băng Nhi vô cùng sợ hãi, cảm giác được mình đã gây ra tai họa khủng khiếp cho cô gia và gia tộc họ Kim.
Nhưng nàng không hối hận, bởi vì có người muốn tổn thương con của nàng.
Ngũ vương tử Ninh Chính sau khi trở về, tức sùi bọt mép, chợt một quyền nện ở trên vách tường.
Gã lại một lần nữa thống hận bản thân không có quyền thế, lại bị người chèn ép như thế.
Chỉ có hai cô bé, Đại Lý tự lại thừa dịp gã không ở nhà trực tiếp tới cửa bắt người.
Băng Nhi ở tại trong nhà của gã, gã liền có trách nhiệm bảo hộ, càng chưa nói Băng Nhi đã mang thai hơn năm tháng.
Thế là, gã chủ động nhận tội danh giết người thay cho Băng Nhi, tiếp đó bị bọn người Đại Lý tự cùng Tông Chính bắt đi, nhốt vào bên trong ngục giam Tông Chính tự.
Còn hai cô bé, cũng bị người cưỡng chế mang đi, đưa vào địa ngục Đại Ân Đình.
...
Sau khi nghe xong, Thẩm Lãng đầy thịnh nộ.
Đối phương xuất thủ gần như không có ranh giới cuối cùng.
Bây giờ không chỉ Ninh Chính phạm vào tội danh tàn sát quan viên triều đình, Thẩm Lãng cũng giết một tên tướng quân du kích.
Không hề nghi ngờ đây là phe Thái tử ra tay.
Ai là người bày ra?
Trác Chiêu Nhan?
Đúng, chính là con ả này.
Ác độc cực kỳ.
- Cô gia, đều là ta sai, cũng là ta sai. - Băng Nhi khóc thút thít nói:
- Là ta gây nên đại họa, nếu không phải là bởi vì ta giết người, Ngũ vương tử cũng sẽ không bị bắt đi ngồi tù.
Thẩm Lãng nói dịu dàng:
- Băng Nhi, ngươi không có làm sai, ngươi đặc biệt gan dạ. Có người dám gây hại cho con của chúng ta, chính là phải xuất thủ quyết đoán, mặc kệ đối phương là ai, đều phải giết hết. Hơn nữa dù cho không phải vì hai đứa bé đó, đối phương cũng sẽ tìm lý do khác ra tay.
Tiếp tục, Thẩm Lãng hướng lão thái giám nói:
- A ông, vì sao không phái người đi cho ta biết?
Lão thái giám nói:
- Chúng ta biết, đối phương ra chiêu độc này bởi vì mục tiêu chính là công tử Thẩm Lãng. Nếu chúng ta phái người đi báo tin cho ngài, sợ rối loạn đầu trận tuyến của ngài.
Thẩm Lãng gật đầu.
Vị lão thái giám này nói không sai.
Phe Thái tử hoàn toàn là Hạng Trang múa kiếm ý tại Bái Công (*).
(*) Tức là chỉ sự kiện Hồng Môn Yến: Hạng Trang vờ múa kiếm giết Bái Công (Lưu Bang) nhưng do Lỗ Công (Hạng Vũ) cản nên không thành công.
Mục tiêu chính là Thẩm Lãng!
Thẩm Lãng nhà ngươi không phải lập được công trạng lớn à?
Thế nhưng ngươi bây giờ giết chết một tên triều đình du kích tướng quân, công nhiên đánh vào cổng thành Huyền Vũ.
Hơn nữa Ninh Chính giết chết Đại Lý tự vài tên quan viên.
Ngươi tự thân đều khó khăn giữ lại, huống chi là cứu người?
Ngươi đừng tưởng rằng ngươi lập được công lao lớn như vậy thì cho rằng mình đủ mạnh.
Thẩm Lãng nhà ngươi vẫn hèn mọn nhỏ yếu như xưa.
Bây giờ để ngươi thấy rõ ràng bộ mặt thật yếu đuối của người.
Ngươi cũng có tư cách cùng Thái tử điện hạ là địch?
Nhưng mà vào lúc này!
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân chi chít, còn có tiếng khôi giáp cùng vũ khí va chạm vào nhau.
Còn có tiếng vó ngựa dồn dập.
Có quân đội đến!
Tầm hai nghìn quân đội, bao vây cái dinh nhỏ bé của Ngũ vương tử Ninh Chính.
Tiếp đó một tên võ tướng hét lớn:
- Thẩm Lãng ở đâu!
Thẩm Lãng đi ra ngoài.
Tên võ tướng tứ phẩm kia nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Ngươi chính là Thẩm Lãng?
Thẩm Lãng nói:
- Tôn giá là?
Tên võ tướng kia nói:
- Tham tướng phủ Đề đốc Thiên Việt, Hứa Tư Minh!
Tham tướng? Đã cũng coi là tướng lãnh cao cấp!
Thẩm Lãng nói:
- Chuyện gì?
Kinh đô phủ Đề đốc tham tướng Hứa Tư Minh đạo:
- Thẩm Lãng, mới vừa rồi ngươi ở cổng thành Huyền Vũ giẫm lên chính lệnh do Thượng Thư Đài, Xu Mật Viện, phủ Trung đô đốc liên hợp ban phát, hơn nữa công nhiên chém giết du kích tướng quân phủ Đề đốc của ta, tương đương mưu phản, vậy phải theo chúng ta đi phủ Đề đốc đi một chuyến đi.
- Bay đâu, mangThẩm Lãng đi!
Thật là có thú vị, vừa rồi ta phá cổng Huyền Vũ mà vào ngươi không đuổi theo, bây giờ ngược lại đuổi theo.
Đây là để cho ta biết Ngũ vương tử Ninh Chính gặp chuyện không may trước à?
Thẩm Lãng thản nhiên liếc sang gã một cái nói:
- Cút!
Tiếp đó, chính hắn trở lại bên trong phủ Ngũ vương tử.
- Đại Ngốc, ngươi liền canh giữ ở cổng này, ai dám xông vào, ngươi liền đập người đó!
- Được!
Đại Ngốc trực tiếp đứng trước cổng dinh Ninh Chính, nhặt lên huyền thiết trọng bổng, như là thần giữ cửa ngăn cản tại đây.
Tên Tham tướng phủ Đề đốc Hứa Tư Minh cười lạnh một tiếng, quát to:
- Bao vây toàn bộ dinh, đừng cho phản tặc Thẩm Lãng đào thoát, đợi mệnh lệnh quan trên.
Tức khắc, hai nghìn tên võ sĩ phủ Đề đốc tức khắc bao vây dinh Ngũ vương tử chật như nêm cối, bất luận kẻ nào không được ra vào.
Trác Chiêu Nhan cách mấy trăm mét, lạnh lùng liếc Thẩm Lãng một cái, phát sinh tiếng cười khinh thường.
Thẩm Lãng, diệt Tô Nan xong xuôi, ngươi thật đúng là cho là mình đủ mạnh ấy à?
Lại vẫn muốn cùng Thái tử điện hạ là địch?
Lại còn làm nhục ta như vậy?
Bây giờ ngươi nên biết, mình yếu ớt vô năng biết dường nào!
Mà khoảng cách ả đứng không xa, chính là thế tử phủ Bá tước Vũ An Tiết Bàn, tâm phúc Tam vương tử Ninh Kỳ.
Gã cũng nhìn Thẩm Lãng.
Thằng tiểu bạch kiểm nói khoác không biết ngượng, mặt chẳng biết xấu hổ, lại cự tuyệt ý tốt của gia tộc họ Tiết.
Lại vẫn một lòng muốn báo thù?
Rõ ràng hoang đường, buồn cười!
Bây giờ để con đàn bà dưới quyền Thái tử xuất thủ, gần như để Thẩm Lãng nhà ngươi tao ngộ tai họa ngập đầu.
Ngươi chỉ là một tên Thẩm Lãng, lại đồng thời đắc tội Thái tử cùng Tam vương tử.
Tự tìm đường chết cũng không phải phương pháp muốn chết kiểu như ngươi.
Cửa ải này, xem ngươi làm sao sống?
Ngươi chờ xong đời đi!
...
Bị phủ Đề đốc bao vây xong xuôi, tất cả mọi người trong phủ Ngũ vương tử vô cùng sợ hãi.
Hôm nay Ngũ vương tử còn chưa cứu được, công tử Thẩm Lãng lại phạm tội.
Đơn giản là họa vô đơn chí.
Lão thái giám vội la lên:
- Vậy phải làm sao bây giờ? Cái này cũng như thế nào cho phải đây?
Thẩm Lãng lại không thèm để ý chút nào.
- A ông yên tâm, cục diện trước mắt này coi như nguy cấp, trên thực tế chủ yếu chẳng qua là phô trương thanh thế!
Tiếp đó Thẩm Lãng nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ.
Không phải suy nghĩ thế nào trả lời trước mắt tình thế nguy hiểm.
Trên thực tế, trước mắt hắn cái tình thế nguy hiểm này căn bản không cần bản thân có bất kỳ động tác gì.
Hết thảy đều phải xem ý chí của quốc quân.
Mấu chốt là thế nào nghĩ cách cứu viện Ninh Chính?
Không!
Không chỉ là nghĩ cách cứu viện Ninh Chính.
Hơn nữa còn là thế nào đẩy Ninh Chính lên đi!
Rõ ràng cải lương không bằng bạo lực!
Mới vừa tiến vào kinh đô, liền trực tiếp khai chiến với cả hai phe phái Thái tử, Tam vương tử.
...
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến vẫn ở hành cung phía bắc chiêu đãi Ngô vương.
Vì sao còn dây dưa đến giờ?
Bởi vì ông ta còn muốn chờ nước Sở sứ giả.
Ninh Nguyên Hiến không hảo chuyện mời vua Ngô đến kinh đô nước Việt, nhưng lại muốn lợi dụng gã để cho sứ giả nước Sở kinh hoàng, cho nên chỉ có thể ở lại hành cung phía Bắc.
Thế là kéo dài đến nhiều ngày.
Ninh Nguyên Hiến mỗi ngày mở tiệc chiêu đãi, với Ngô vương vô cùng nhiệt tình.
Không chỉ có như thế, hai người như thường lệ ngâm thơ đối đáp, chơi cờ.
Thậm chí còn làm màu cưỡi ngựa săn bắn.
Tóm lại, hai vị đại vương không chỉ có hóa thù thành bạn, hơn nữa thân thiết giống như huynh đệ vậy.
Một ngày này, hai vị đại vương lại đang đánh cờ.
Hôm nay Ninh Nguyên Hiến đã thắng nhiều thua ít.
Dựa theo cách nói của ông ta, là bởi vì đã nhìn thấu cách đánh cờ của Ngô vương.
Ở chuyến săn biên giới lần trước, ông bị thua cờ bởi Ngô vương, thế nhưng ông luôn luôn kiên định tài đánh cờ bản thân vượt xa Ngô vương, chẳng qua là kỳ phổ của ông bị người ta nghiên cứu kỹ, huống hồ ông chẳng biết gì về khả năng của Ngô vương, cho nên lúc ấy mới thua.
Ván này.
Ninh Nguyên Hiến quả nhiên lại thắng, mặc dù chỉ có nửa quân.
- Ngô vương trẻ tuổi như vậy, kỳ nghệ lại cao như vậy, rõ ràng hiếm thấy. - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Ta đã rất lâu không có hào hứng chảy cả mồ hôi thế này.
Ngô vương lắc đầu nói:
- Không phải không phải, kỳ nghệ vương huynh thực sự quá cao, đệ vắt hết óc, rõ ràng kiệt sức, sau này chỉ một ngày một bàn, bằng không trí nhớ không chịu nổi.
- Ha ha ha... - Ninh Nguyên Hiến cười to nói:
- Ngô vương quá khiêm tốn, quá khiêm tốn.
Tiếp tục, ông dùng giọng điệu châm chọc nói:
- Cùng Ngô vương đánh cờ mới là chân chính kỳ phùng địch thủ, lần trước cùng Thẩm Lãng chơi cờ, quả thật chỉ muốn ngủ, tài đánh cờ của hắn quả thực khó coi, quả nhân đời này sẽ không sẽ cùng hắn đánh ván thứ hai, mất mặt!
Ngô vương cười làm lành.
Trong lòng rõ ràng tấm tắc lấy làm kỳ.
Trong suốt thời gian nhiều ngày, Ninh Nguyên Hiến không biết bao nhiêu lần nói lên tên Thẩm Lãng.
Thậm chí so với con hắn còn nhiều hơn.
Mặc dù mỗi một lần nói lên Thẩm Lãng, Ninh Nguyên Hiến cũng là giọng điệu châm chọc.
Thế nhưng thiên vị thế này, người nào lại nghe không hiểu?
Ngô vương nói:
- Dưới trướng của vương huynh rõ ràng anh tài xuất hiện lớp lớp, để đệ rất hâm mộ.
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Việt quốc của ta quả thực có mấy người mới, thế nhưng Thẩm Lãng cũng chưa xếp hạng vào đó, người này có một chút tài hoa, thế nhưng quá dở hơi, không đáng giá nhắc tới, không đáng giá nhắc tới.
Ngô vương trong lòng trong lòng thấy sai.
Không đáng giá nhắc tới, ngươi những thứ này thiên túc đủ cho ta nói ra mấy chục lần.
Mà ngay tại lúc này.
Đại thái giám Lê Chuẩn vọt vào, đưa tới một phần mật tấu.
Ninh Nguyên Hiến vừa mở ra đọc.
Trên đó viết hai chuyện.
Chuyện thứ nhất, Ninh Chính giết chết năm quan viên Đại Lý tự.
Chuyện thứ hai, Thẩm Lãng trở về kinh đô, công nhiên chém giết du kích tướng quân Vương Đống, nhảy vào trong cổng Huyền Vũ.
Trong nháy mắt!
Sắc mặt quốc quân Ninh Nguyên Hiến liền hoàn toàn thay đổi.
Ngô vương đứng lên nói:
- Thể lực của đệ cũng rã rời rồi, giờ phải nghỉ ngơi thôi, vương huynh cũng nên ngủ sớm.
Ninh Nguyên Hiến lại nhiệt tình tiễn Ngô vương ra cửa.
Tiếp đó, sắc mặt trở nên lạnh tanh.
- Phủ Đề đốc kinh đô, cũng bắt đi Thẩm Lãng à?
Đại thái giám Lê Chuẩn nói:
- Không có, thế nhưng điều động hai nghìn võ sĩ, bao vây Thẩm Lãng ở trong dinh của Ngũ vương tử.
Ánh mắt Ninh Nguyên Hiến ngày càng âm lãnh, chợt đá một phát.
Trực tiếp đá bay cái bàn nhỏ ra ngoài.
- Quả nhân còn chưa chết mà, bọn họ vội vã như vậy à?
- Thật sự xem quả nhân hồ đồ à? Thực sự coi ta là thành hôn quân à?
Quốc quân nổi giận!
- Ngày mai, làm lễ tiễn Ngô vương trở về nước Ngô.
- Buổ itrưa ngày mai, quả nhân lập tức bãi giá hồi đô!
- Ta cũng muốn nhìn, những người này muốn làm gì? Muốn chết sao!
Ngày kế!
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến cử hành một điển lễ hoành tráng, tiễn Ngô vương trở về nước Ngô.
Tiếp đó, một vạn đại quân trùng trùng điệp điệp hộ tống Việt vương xuôi nam, trở về kinh đô!
Quốc quân tức giận tận trời!