Thành thật nói, văn chương Đường Doãn thật sự không tồi.
Nhất là cách dùng từ trau chuốt, quả thật làm cho người sửng sốt.
Nếu như chỉ đọc mỗi áng văn chương và thơ từ của gã thôi, thật tình để cho người ta nhẹ nhàng vỗ án tán dương.
Nhưng nếu đã lỡ đọc phần sách luận của đại thần Tô Thức và bài thơ của đại thần Tào Tháo.
Tất cả đều thay đổi, đã cảm thấy văn chương thơ từ của Đường Doãn không đáng giá nhắc tới.
Hình dung như thế nào vậy?
Giống như mới vừa ngủ với một trang quốc sắc thiên hương như Audrey Hepburn (*) và đang cảm nhận cái dư âm vô cùng tuyệt vời vậy.
(*) Nữ diễn viên người Anh, có xuất thân quý tộc, khá nổi tiếng với các bộ phim lãng mạn bất hủ vào thập niên 60, đặc biệt là các vai tiểu thư, công chúa.
Lúc này, trong câu lạc bộ bỗng nhiên có một cô nàng phấn son lòe loẹt qua đây khiêu khích ngươi thì ngươi chỉ cảm thấy chán ghét ghê tởm, cả người cứng như cục đá, ngẩng lên còn chả nổi.
Lúc bình thường, ngươi đã sớm ngọn lửa tận trời, trực tiếp xông lên tấn công cô gái trong câu lạc bộ này.
Thế nhưng bây giờ ngươi đã tiến vào thời gian của bậc hiền triết, ở vào thời hạn tinh thần thăng hoa.
Vương thúc Ninh Khải, đã ở vào giai đoạn này.
Cho nên văn chương Đường Doãn ở trong mắt lão liền trở nên tầm thường không thể tả vậy đó.
Mà một bên khác cựu thượng thư lệnh Tác Huyền đại nhân, đang duyệt bài thi của Kim Mộc Thông.
Lão vừa mới được gái làng chơi cao cấp hầu hạ.
A không!
Là mới vừa được tắm mát trong thứ văn chương hoa lệ của Đường Doãn.
Lúc này lại nhìn thấy bài thi của Kim Mộc Thông, đọc sách luận thơ từ của đại thần Tô Thức cùng đại thần Tào Tháo.
Lão tức khắc lâm vào một loại trạng thái quái dị.
Cũng có thể so sánh như thế này.
Ta, ta vừa rồi ngủ một người mẫu vừa phẫu thuật thẩm mỹ à? Hơn nữa còn xem nàng thành nữ thần?
Bây giờ nữ thần chân chính xuất hiện ở trước mặt của ta.
Ta quả thực còn có thể cứng lên, nhưng... nhưng mà xấu hổ thật đó.
Gu của ta lúc nào lại hạ cấp đến nước này?
Trình độ thưởng thức của ta như vậy, có phải là không có tư cách ngủ tiếp với nữ thần hay không.
Hai phần sách luận, lập tức bay lên.
Hai phần thơ từ, càng là chênh lệch quá nhiều.
Đường Doãn hoàn toàn bị hạ gục nhanh chưa từng có, không có để lại một chút đường sống, ngay cả một chút không gian chất vấn cũng không có.
Đều nói văn không đệ nhất, võ không đệ nhị.
Đây chẳng qua là tình huống bình thường.
Khi văn chương kinh điển xuất hiện, cho dù một người không có văn hóa đọc xong cũng sẽ cảm thấy: Wow, quá xá ngầu!
Ví như!
Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà! Thí như triêu lộ, khứ nhật khổ đa (*).
(*) Bài thơ Đoản Ca Hành của Tào Tháo, bản dịch thơ của Cao Tự Thanh: Trước rượu nên ca, đời người bao lâu? Giống như sương sớm, ngày qua khổ đau.
Loại cấp bậc câu cú này, dù cho ngươi không biết nó là thiên cổ văn chương, dù cho ngươi không biết hắn là Tào Tháo viết, sau khi xem cũng sẽ cảm thấy vui sướng tràn trề, trong lòng run lên.
Đây là sức mạnh của lời văn, đây là sức mạnh của kinh điển.
Giết liên tục!
Giết chết tinh thần người ta.
Những tác phẩm thiên cổ sở dĩ lưu truyền tới nay, tuyệt không phải bởi vì lẫn lộn.
Sóng lớn đãi cát, có thể lưu truyền thiên cổ đều là vàng.
..... .
- Chân chính tác phẩm thiên cổ, bất hủ kinh điển a!
Vương thúc Ninh Khải thở dài.
Văn chương Đường Doãn lão đọc không thấm nổi, chỉ ngó sơ rồi để qua một bên.
Bởi vì lão sợ phá hủy tâm cảnh của mình.
Tác Huyền đại nhân cũng gật đầu.
- A? - Uy Vũ Công Biện Tiêu vốn là không có hứng thú, lúc này nghe được hai vị đại nhân khen ngợi thế này, cũng không khỏi được tiếp nhận đọc.
Đối với sách luận, lão đọc lướt qua một hơi, không có hứng thú.
Nhưng nhìn đến bài thơ 《 Quy Tuy Thọ 》 này, lão đọc cẩn thận.
Bài thơ không đến một trăm chữ này, lão ước chừng xem mấy lần.
- Thực sự viết hay, vô cùng hay.
Ngay cả quân nhân như Công tước Uy Vũ đọc mà còn thấy hay.
Cho nên khi đem hai phần bài thi này công khai, đại gia hỏa trong lòng lập tức sẽ có đáp án.
Tuy rằng còn chưa có hủy đi niêm phong, nhưng Ninh Khải cùng Tác Huyền đều biết, phần bài thi này là Kim Mộc Thông.
- Bài sách luận và thơ từ này không phải bản thân Kim Mộc Thông viết. - Tác Huyền nói.
Vương thúc Ninh Khải gật đầu.
Tác Huyền nói:
- Là Thẩm Lãng viết à?
Vương thúc Ninh Khải nói:
- Chỉ sợ là vậy.
Tác Huyền nói:
- Người này rõ ràng tài năng gây sửng sờ thật.
- Cũng không phải hắn thì ai? - Vương thúc Ninh Khải nói:
- Một quyển 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 cũng đã cũng đủ bất ngờ, bây giờ lại làm ra sách luận và thơ từ như vậy, nhân tài như vậy đặt ở phủ Bá Tước Huyền Vũ, thật sự lãng phí rồi.
Tác Huyền nói:
- Thẩm Lãng này sớm đoán trúng đề tủ?
Vương thúc Ninh Khải gật đầu.
Chỉ có giải thích này, thảo nào Kim Mộc Thông thấy đề bài xong, liền lập tức vùi đầu viết văn, một chút thời gian suy nghĩ cũng không có, tên này rõ ràng hân hoan đến mức sợ quên mất nội dung học thuộc lòng.
Như vậy tính là gian lận à?
Không tính!
Người ta sớm đoán đề tủ, chuẩn bị xong văn chương sẽ học thuộc lòng thì tính gian lận sao được?
Dù cho cuộc thi khoa cử xuất hiện tình huống như vậy, cũng chỉ có thể trúng tuyển.
Cũng không phải chép phao thu nhỏ trên trường thi, cũng không phải Thẩm Lãng ở giữa đường quăng bài giải lên tới
- Oan uổng cho Trương Xung rồi. - Vương thúc Ninh Khải nói.
Tác Huyền gật đầu nói:
- Trương Xung này quả thực lợi hại, nhưng cũng tiếc, người tính không bằng trời tính a.
Công tước Tác Huyền nói:
- Phải làm sao?
Đúng vậy?
Phải làm sao?
Kim Mộc Thông ở văn chiến thắng Đường Doãn, vậy đại khái phải chấn động toàn bộ Việt quốc đi.
Mấu chốt là chuyện thứ nhất này, tranh chấp đảo Kim Sơn phủ Bá Tước Huyền Vũ đã thắng.
Như thế phải vi phạm ý chí quốc quân.
Như vậy, vi phạm lương tâm để Kim Mộc Thông thua? Để Đường Doãn thắng?
Đổi thành một quan lớn tại vị, bọn họ phải làm như vậy, vì tiền đồ thì sau lưng có bị bêu danh cũng có làm sao?
Thế nhưng Vương thúc Ninh Khải bảy mươi tám, Tác Huyền cũng bảy mươi lăm.
Hai vị còn có thể sống bao nhiêu năm nữa?
Cái gì vinh hoa phú quý, cái gì vinh nhục, bọn họ đều trải qua.
Duy nhất để ý cũng chính là danh hiệu phía sau, còn có tiền đồ con cháu.
Ninh Khải là Vương thúc, đơn giản ngay cả con cháu tiền đồ cũng không cần để ý.
Con cháu của lão vinh hoa phú quý nhất định, cao hơn nữa thì không thể, không có dã tâm còn có thể sống được lâu một chút.
Mà hai phần bài thi này phải đem dán công khai.
Người thông minh trong thiên hạ này nhiều lắm, lòng của bọn họ có lẽ đen, nhưng mắt lại sáng.
Sự chênh lệch của hai phần văn chương và thơ từ này, dễ dàng lại nhìn thấu.
Chênh lệch thật sự là quá lớn, căn bản cũng không phải là he giấu lương tâm có thể bù đắp.
Như vậy?
Tuyên bố trận văn chiến này vô hiệu, một lần nữa ra đề mục thi lại một lần?
Cái này cũng không có khả năng.
Đề dự bị đề đều đã trải qua dùng hết, cũng không có phần đề thứ hai.
Cũng không thể Ninh Khải cùng Tác Huyền ra đề mục đi?
Càng không thể nào đi kinh đô, xin quốc quân ra lại đề đi.
Như vậy nhưng ra chuyện cực xấu, với uy danh quốc quân là tổn hại to lớn.
Cái được không bù đắp nổi cái mất đi!
Huống hồ, Vương thúc Ninh Khải với tân chính không phải nhiệt tình trung thành như vậy.
Bởi vì lão cũng có đất phong, tuy rằng cũng không lớn mấy.
Hơn nữa lão là thành viên vương tộc, giống như căn bản không ở trong phạm vi tân chính chém xuống.
Thế nhưng hôm nay quốc quân có thể với quý tộc lâu đời ra tay, ngày khác khi quốc khố cạn kiệt, có phải cũng sẽ cắt vương tộc cung phụng hay không?
Thượng thư lệnh Hầu tước Tác Huyền nói:
- Tất cả do Vương thúc làm chủ.
- Được, ta làm chủ, vậy cứ theo ta làm chủ. - Ninh Khải nói:
- Dù sao cũng ta cũng chính là một rảnh rỗi, một lão già sống lâu hơn một chút mà thôi, lần này liền cậy già lên mặt một lần, cũng không cần sợ đắc tội với người ta.
- Hủy đi phong bài thi đi.
Sau khi mở ra, phát hiện cái bài thi lợi hại cực kỳ này quả nhiên là của Kim Mộc Thông.
Khi lấy ra bài thi nguyên bản, đối chiếu xuống từ từ từ chữ.
Vương thúc Ninh Khải kinh ngạc phát hiện, chữ của Kim Mộc Thông này rất đẹp, thậm chí là đẹp vô cùng.
Như vậy, thằng nhóc này cũng không phải tệ đủ đường như lời đồn.
- Chữ này không tệ, mười mấy hai mươi năm sau, thậm chí là một nhà thư pháp lớn. - Ninh Khải nói.
Tác Huyền tiếp nhận nhìn qua rồi phán:
- Quả thực hỏa hậu đã thành, tuy rằng phong mang chưa đủ, linh khí không đủ, thế nhưng lù khù vác cái lu chạy, chữ đâu ra đấy viết đến cực hạn, cũng thành đại gia.
Ninh Khải nói:
- Đây Kim Mộc Thông tuy rằng ngu dốt một chút, thế nhưng kiên nghị không bạt tính tình ngược lại cùng Kim Trác có chút giống.
Hít một hơi thật sâu, nói:
- Như vậy kết quả văn chiến này, cứ quyết định như vậy.
- Định rồi!
..... .
Bên ngoài mưa to mưa như trút nước.
Sắc trời đã tối xuống.
Thế nhưng vẫn tưng bừng nhộn nhịp, vài trăm người vây tại đây, cùng đợi kết quả.
Cả nhà phủ Bá tước Tấn Hải, cả nhà phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Còn có một bầy quyền quý, nhất là một đám quyền quý chờ chia ăn xác phủ Bá Tước Huyền Vũ.
Nhưng Thẩm Lãng không ở đó, Đường Doãn cũng không.
Thẩm Lãng cảm thấy như thế đứng ở bên ngoài chờ kết quả rất ngu, vô cùng thấp kém.
Đường Doãn cảm thấy bản thân tất thắng, đã không có cần phải nghe kết quả.
Thậm chí nghe được người khác tuyên bố bản thân chiến thắng Kim Mộc Thông cũng là một sự sỉ nhục.
Lúc nào Kim Mộc Thông có tư cách cùng ta so sánh à?
Thế nhưng Bá tước Tấn Hải Đường Luân lại đặc biệt mong đợi kết quả này, thậm chí ông ta đã chuẩn bị một thân nhung trang, ngay cả vũ khí đều sẵn sàng.
Bởi vì chỉ cần kết quả trận chiến thứ ba vừa ra, Đường Doãn thắng Kim Mộc Thông xong, sẽ lập tức thêm thi đấu đánh một trận.
Bá tước Tấn Hải cùng Bá tước Huyền Vũ, hai chủ nhân gia tộc luận võ, một ván định thắng bại.
Nhìn thấy Bá tước Huyền Vũ vẫn là một thân bào phục, Bá tước Tấn Hải Đường Luân cười nói:
- Kim Trác huynh, thế nào cũng không đi thay quần áo? Quần áo nhẹ nhàng thế này không thích hợp chiến đấu đi.
Bá tước Huyền Vũ chắp tay, không nói gì, ông ta chưa bao giờ thích tranh đua miệng lưỡi.
Bá tước Tấn Hải cười ha ha nói:
- Kim Trác huynh thật đúng là có tự mình hiểu lấy, rõ ràng biết mình không phải là đối thủ của ta, đơn giản ngay cả quần áo cũng không đổi, suốt mấy thập niên qua, giữa chúng ta luận võ hơn ba lần đi, mỗi một lần ngươi đều thua ở dưới kiếm của ta, không có sức phản kháng chút nào.
Bá tước Huyền Vũ tiếp tục chắp tay, không nói gì. Bá tước Tấn Hải chính là loại người tàn ác như vậy, ông ta cũng chẳng có gì để ngạc nhiên cả.
Hơn nữa đây là sự thực, ông không có cần thiết phản bác. Tài nghệ không bằng người, cũng không có cái gì mất mặt.
Người bên cạnh đều khuyên:
- Bá tước Tấn Hải ngài trở về đi, kết quả văn chiến đã trở thành kết cục đã định, không cần chờ đợi ở nơi này.
- Đúng vậy, thế tử Đường Doãn là Thám Hoa Lang, Kim Mộc Thông ngu dốt béo núc ních, coi như là mặt trời mọc hướng tây, cũng không thể nào là đối thủ của Đường thế tử, trận văn chiến này sớm đã không cần lo lắng.
- Kỳ thực căn bản không cần thế tử Đường Doãn xuất thủ, phủ Bá tước Tấn Hải tùy tiện tìm ra một đứa trẻ mười tuổi cũng có thể thắng Kim Mộc Thông đi. Trên cái thế giới này người đọc sách, muốn bại bởi Kim Mộc Thông, chỉ sợ là không dễ đâu.
- Ha ha ha ha...
Mọi người cười rần rần.
Kim Mộc Thông đều muốn bùng nổ cơn giận.
Thế nhưng, ta chịu đựng, ta chịu đựng.
Một hồi kết quả lúc đi ra, ta phải đánh sưng hết mặt của tất cả bọn ngươi.
Kim Mộc Thông ta đây có lẽ không được.
Nhưng là tỷ phu của ta lợi hại.
Tỷ phu ta liền là tỷ tỷ ta, tỷ tỷ ta chính là phụ thân ta, phụ thân tachính là ta.
Cho nên, tỷ phu ta làm gì, chính là Kim Mộc Thông ta đây làm nấy.
Ta cũng chẳng cảm thấy xấu hổ chút nào đâu.
Sao chép văn chương người nhà mình, có thể coi là sao chép à?
Nghe được lời của mọi người sau xong, Bá tước Tấn Hải Đường Luân mừng rỡ, cười nói:
- Ta cũng biết kết quả đã định, nhưng ta ở chỗ này chờ cùng Kim Trác huynh đánh một trận a. Sắc trời không còn sớm, lại dưới mưa to, sớm đi đánh xong, tranh chấp đảo Kim Sơn cũng sớm đi kết thúc, mọi người sớm đi trở về nhà.
- Đúng vậy, đều ở trong này hao mất hai ngày, trò hay cũng nhìn chán chê rồi.
- Tại đây trước tiên chúc mừng Bá tước Tấn Hải vĩnh viễn thu được quyền của đảo Kim Sơn.
- Từ nay về sau, gia tộc họ Đường càng thêm thịnh vượng phát đạt.
Bỗng nhiên có người nói:
- Bá tước Huyền Vũ, ngài cũng không cần nổi giận, dù cho vĩnh viễn mất đi đảo Kim Sơn cũng không có cái gì, cuối cùng suốt vài thập niên đảo Kim Sơn đều không trong tay các ngươi.
Đây là an ủi à? Đây là nhìn có chút hả hê mà.
Người này vừa nhìn thì không phải là quý tộc, quá se sua.
- Mất đi đảo Kim Sơn, hội Ẩn Nguyên sẽ công khai đòi nợ, Bá tước Huyền Vũ đem không ra được, cũng chỉ có thể dùng đảo Vọng Nhai gán nợ. Tiền lời từ muối sắt của đảo Vọng Nhai chiếm sáu bảy thành, mất đi đảo Vọng Nhai, phủ Bá Tước Huyền Vũ liền gãy vòng luân chuyển tiền tệ, vòng luân chuyển tiền tệ vừa đứt, sẽ phải cắt quân đội, đã không có quân đội...
Dưới sự tuyên truyền của đám người có tấm, phủ Bá Tước Huyền Vũ thiếu nợ khổng lồ thì mọi người biết hết trơn, thậm chí còn biết món đồ gán nợ là đảo Vọng Nhai.
Đều nói tường đổ người ta từ bỏ.
Lời này từ trình độ nào đó cũng không đúng.
Hẳn là bức tường muốn ngã, người ta từ bỏ.
Bây giờ phủ Bá Tước Huyền Vũ còn chưa có diệt vong, liền có rất nhiều người khẩn cấp tới đạp lên một chân.
- Tới rồi, tới rồi...
Đám người tức khắc nhao nhao đến náo động.
Bởi vì, Vương thúc Ninh Khải, Công tước Uy Vũ, Hầu tước Tác Huyền đi ra.
Kết quả phải công bố.
Toàn tràng tĩnh lặng, ngẩng đầu mà đợi.
Tên béo ở lì trong nhà Kim Mộc Thông ngừng thở, nhắm mắt lại, đợi thời điểm người ta kêu lên tên của mình.
Bá tước Tấn Hải Đường Luân làm bộ không để ý, lỗ tai lại dựng thẳng lên.
Bá tước Huyền Vũ vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó, thế nhưng trái tim lại giật thon thót.
Vương thúc Ninh Khải không có chơi trò nhử mồi gì cả, nói thẳng:
- Trận chiến thứ ba tranh chấp đảo Kim Sơn, người thắng trận văn chiến, Kim Mộc Thông của phủ Bá Tước Huyền Vũ!
Nghe những lời này.
Tất cả lặng yên như chết.
Chỉ có tiếng mưa to ào ào.
Mọi người không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
Có phải mình nghe lầm hay không? Là mình bị ảo giác nghe lầm sao?
Giống như vừa nghe thấy Kim Mộc Thông thắng?
Thực sự không phản ứng kịp.
Tin tức này quá sợ hãi đột nhiên.
Mà lúc này, bỗng nhiên vang lên một tiếng thét chói tai của Kim Mộc Thông.
- Ha ha ha ha...
- Ta thắng, ta thắng!
- Đường Doãn ngươi đang ở đâu? Ngươi đang ở đâu? Ta đã sớm nói, ta phải đè bẹp ngươi, ta phải hạ gục ngươi nhanh chưa từng có, bây giờ ta làm được rồi, ha ha ha!
- Đường Doãn, ngươi đang ở đâu? Ngươi xuất hiện đi! Ta phải tát vô mặt của ngươi, ta đập vào mặt ngươi.
- Tỷ phu, tỷ tỷ, mẹ ơi, ta thắng, ha ha ha.
- Ta thật là cao hứng a, ta... ya rất sợ hãi a!
Màn biểu diễn của Kim Mộc Thông giống như làm tất cả mọi người thức tỉnh.
Mọi người ầm ầm!
Không phải nghe thấy ảo giác, không phải nghe lầm.
Người thắng trận thật sự là Kim Mộc Thông.
Vậy, điều này sao có thể?
Bá tước Tấn Hải Đường Luân trực tiếp liền xông ra ngoài, hết hồn la lên:
- Vương thúc Ninh Khải, ngươi có phải hay không đọc sai rồi hả.
Dưới tình thế cấp bách, ông ta thậm chí dùng ngươi, mà không phải ngài.
Ý kia đặc biệt rõ ràng, Vương thúc Ninh Khải nhà ngươi mắt mờ, ngay cả tên cũng đọc sai
Bây giờ ngươi đọc lại lần nữa đi.
Đối với một màn này, Vương thúc Ninh Khải rõ ràng sớm có dự liệu.
Cho nên, lão không có tức giận, mà là mở ra tập nói:
- Vậy ta sẽ công bố một lần!
- Trận thứ ba văn chiến, Kim Mộc Thông thắng, Đường Doãn bại!
- Tất cả mọi người nghe rõ ràng à?
Lần này, tất cả mọi người muốn nổi điên.
Đây... Điều này sao có thể?
Đây là gặp quỷ à?
Mặt trời mọc từ hướng tây cũng không có khả năng.
Trình độ văn chương của Đường Doãn cùng Kim Mộc Thông quả thực khác nhau một trời một vực.
Ngươi bây giờ nói cho ta biết Kim Mộc Thông thắng?
Đây... Đây quả thực còn hoang đường hơn so với đội bóng đá Trung Quốc đoạt World Cup thời hậu thế vậy.
Vương thúc Ninh Khải thật sự hoa mắt ù tai mất rồi.
Thế nhưng, bên cạnh hắn Hầu tước Tác Huyền, Công tước Uy Vũ cũng không có bất kỳ phản bác nào a.
Công tước Uy Vũ Biện Tiêu khí tràng quá lớn, không người nào dám hỏi.
Vậy có người đánh liều một phen hỏi đại:
- Tác Huyền đại nhân, đây... Đây là thật sao?
Tác Huyền nói:
- Đương nhiên là thật, lẽ nào ngươi nghĩ rằng chúng ta đều mắt mờ à?
Bá tước Tấn Hải đầu óc quay lòng mòng, thật là có chút lung lay sắp đổ.
Thế nhưng rất nhanh, một cơn tức giận xung phong lên đỉnh đầu.
Để ông ta lập tức mất đi lý trí.
Nhưng mà lúc này cần gì phải lý trí nữa, đều đã trải qua đánh đu với tính mạng, hoàn toàn quan hệ đến phủ Bá tước Tấn Hải vận mệnh.
Gia tộc họ Đường sở dĩ thịnh vượng phát triển, hoàn toàn là bởi vì quặng sắt trên đảo Kim Sơn.
Một khi mất đi đảo Kim Sơn, dựa vào mấy trăm cây số vuông đất phong có thể nuôi sống ba nghìn tư quân? Nằm mơ đi!
Mất đi đảo Kim Sơn, liền mất đi tất cả.
- Văn chiến bất công, phương diện này có bẫy, phương diện này khẳng định có gian lận!
Bá tước Tấn Hải trực tiếp xông lên phía trước, rống to:
- Vương thúc Ninh Khải, tài văn của con trai Đường Doãn ta đây ai cũng biết, Việt quốc thi đình Thám Hoa Lang. Mà Kim Mộc Thông là thứ đồ gì? Tất cả mọi người rõ ràng, nói hắn thắng con trai của Đường Doãn ta đây, đây quả thực là chuyện cười lớn nhất thiên hạ.
Nghe những lời này, đông đảo quyền quý đều lên tiếng ủng hộ.
Tranh chấp đảo Kim Sơn hôm nay cũng không chỉ quan hệ khẩn cấp đến gia tộc họ Kim cùng gia tộc họ Đường.
Còn có một đám người chờ phủ Bá Tước Huyền Vũ diệt vong, bọn họ chờ tới chia xác chết gia tộc họ Kim để giành miếng thịt bự.
Thậm chí bây giờ đều đã trải qua phân phối xong, sẽ chờ phủ Bá Tước Huyền Vũ ngã ầm ầm xuống đất.
Bây giờ ngươi lại nói với ta, gia tộc họ Kim không chết.
Giống như trong bộ phim điện ảnh 《 Đại Uyển 》(*) bên trong, thầy Cát và thầy Anh sớm đã rêu rao quảng cáo lễ truy điệu đạo diễn Taylor, thu hết tiền đặt cọc, bỗng nhiên Taylor chợt nói không muốn chết, như vậy sao được?
(*) Tác phẩm của đạo diễn Phùng Tiểu Cương ra mắt năm 2001.
- Nội tình đen tối, nội tình đen tối!
- Có gian lận, phương diện này có gian lận!
- Thiên đạo bất công, thiên đạo bất công!
Đông đảo quyền quý trốn ở trong đám người, lớn tiếng kêu gào.
Mắt thấy lợi ích tới tay lại muốn mất đi, sao mà được?
Tất cả mọi người ngóng trông phủ Bá Tước Huyền Vũ nhà ngươi chết, ngươi lại không chết?
- Tìm đường chết à?
Uy Vũ Công Biện Tiêu một tiếng tức điên.
Thanh âm lão rõ ràng không lớn, lại như là sấm sét vậy, để cho người ta thân thể chợt một trận run cầm cập.
Sát khí nghiêm nghị.
Tiếp đó, sự lạnh lẽo bỗng dâng lên từ đũng quân..
Toàn tràng tĩnh lặng, không dám lên tiếng.
Vương thúc Ninh Khải nói:
- Bay đâu, dán bài văn của hai người Kim Mộc Thông cùng Đường Doãn lên đi, để tất cả mọi người xem, trận văn chiến này có bất kỳ bất công nào hay không?
Tất cả mọi người một nhao nhao lên, đi xem văn chương Kim Mộc Thông cùng Đường Doãn.
Bá tước Tấn Hải vẫn như cũ hét lớn:
- Phương diện này khẳng định có nội tình đen tối, khẳng định có gian lận, ta không phục.
Vương thúc Ninh Khải nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Không phục? Hay lắm!
Lão chợt đem tay áo cuốn lại, trừng mắt, râu mép nhếch lên.
- Văn chương dán trên tường rồi, rõ ràng rồi nhé. Văn chương của phủ Bá Tước Huyền Vũ ở lập ý, quy cách, phẩm hạnh đều vượt xa phủ Bá tước Tấn Hải Đường Doãn, người nào liếc mắt một cái cũng nhìn ra!
- Đối với phán quyết của ta có người không phục, có thể vào kinh hướng quốc quân cáo trạng, có thể đi trình bày chi tiết.
- Thế nhưng bây giờ, nếu có người dám gây rối, liền chớ có trách dao của ta quá mức sắc bén, Ninh Khải ta đây mặc dù là một ông già rảnh rỗi, nhưng cũng không phải không hiểu được giết người!
- Bay đâu, nếu có người dám lớn tiếng xôn xao gây rối, lập tức bắt lại cho ta!
...