Vị phó chủ khảo một đến từ viện Hàn Lâm Học Sĩ này cất giọng quá kích động, cơ hồ làm mọi người xung quanh sợ hãi.
Lúc này, phía ngoài tiếng báo canh vang lên.
- Boong... boong, boong!
Một chậm hai nhanh.
- Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa!
Canh ba, tất cả mọi người cần phải đi ngủ.
Mấy giám khảo cau mày, hạng nhất này không phải đã định rồi sao? Chính là Chúc Hồng Bình đó.
Chúng ta cũng không tin, sách luận và thi phú thí sinh ở đây sẽ vượt qua Chúc Hồng Bình.
Nếu như tương xứng, mọi người cũng nhất định sẽ lấy Chúc Hồng Bình hạng nhất, bởi vì gã nuôi hy vọng đã đã nhiều năm.
Chủ khảo đại nhân cau mày:
- Đã canh ba, bằng không ngày mai hẵn đọc?
Phó chủ khảo một nói:
- Không được, không được, bây giờ phải đọc, bằng không thì các vị sẽ hối hận.
Mọi người càng cảm thấy thấy sai, nhưng vẫntiến lên trước đi.
Hơn nữa lúc này đây, phó chủ khảo một cũng không có cầm bài thi chủ động đưa đến trước mặt chủ khảo đại nhân.
Mấy người giám khảo đang muốn ngủ, tức khắc mang theo ánh mắt trêu chọc mà đọc.
Tiếp đó, bỗng nhiên lóe lên ý tưởng.
Tất cả mọi người đều buồn ngủ hết sao.
Không phải đâu?
Điều này sao mà được kia chứ?
Đề thiếp kinh chín mươi câu hoàn toàn đúng, đây là muốn điên hả?
Chúc Hồng Bình mới vừa sáng tạo kỷ lục, không đến mấy canh giờ liền bị đánh vỡ.
Kế tiếp thấy ba mươi câu đề minh toán hoàn toàn đúng.
Mọi người nhất thời hoàn toàn kinh ngạc.
Suốt những kỳ khoa khảo tới nay, từng xuất hiện người đáp thiếp kinh cùng minh toán hoàn toàn đúng à?
Giống như không phải thật vậy?
Vị thí sinh này là muốn vô tiền khoáng hậu à?
- Đây thật là xưa nay chưa từng có, sau này không còn ai.
- Đề thiếp kinh cùng minh toán hoàn toàn đúng, quá điên cuồng, lần đầu tiên mới thấy, lần đầu tiên mới nghe!
- Ngày hôm nay rõ ràng kỳ diệu, mở rộng tầm mắt, mở rộng tầm mắt.
Quan chủ khảo nghe xong, không khỏi giải trừ cái mặt hậm hực kia đi tới.
- Nhưng mà dù cho thiếp kinh cùng minh toán hoàn toàn đúng, cũng không có nhiều tác dụng, khoa khảo nặng nhất sách luận và thi phú.
Phó chủ khảo một nói:
- Các vị tiếp tục đọc sách luận và thi phú của hắn.
Mấy người giám khảo tiếp tục đọc.
Sau khi xem《 Luận Phân Phong Kiến Chế 》 của Lan Phong Tử, tức khắc hoàn toàn nín thở.
Trao đổi ánh mắt khiếp sợ lẫn nhau.
Mà đến khi đọc Thu Nhạn Thi đã nổi hết gai ốc cả toàn thân.
Đến khi đọc đến 《 Bằng Điểu Phú 》hoàn toàn là tê cả da đầu, trái tim run rẩy.
Cơn buồn ngủ thật sự biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Bên trong viện tĩnh lặng không tiếng động.
Thật… đáng sợ quá đi.
Tại sao khoa thi này lại xuất hiện tên biến thái như vậy kia chứ?
Văn hay thiên cổ.
Thảo nào phó chủ khảo này nói thủ khoa của Chúc Hồng Bình đã đánh mất.
Chủ khảo đại nhân cầm lấy bài thi Chúc Hồng Bình, cùng so sánh hai bài.
Tức khắc càng thêm phân rõ cao thấp
Chúc Hồng Bình nhiều lắm là loại văn chương hay ho nhiều năm không gặp.
Mà bài thi của thí sinh không biết là ai rồi, sách luận là hiếm có, thi phú tcàng thêm không còn cách nào diễn tả, nhất định lưu danh bách thế.
Thậm chí hoàn toàn được xưng là tài văn chương bẩm sinh, kỹ xảo tự nhiên có.
Chủ khảo đại nhân không khỏi mặc niệm cho Chúc Hồng Bình.
Tể Tướng đại nhân đè ép Chúc Hồng Bình hai kỳ khoa khảo không cho gã tham gia, cuối cùng nén mười bảy tuổi chờ hỏa hậu đến, kết quả hạng nhất phải vuột mất.
Rõ ràng bi kịch.
Bỗng nhiên, có một giám khảo yên lặng nói:
- Vị thí sinh này là ai hả? Có nên mở ra niêm phong tên hay không?
Mấy giám khảo hơi rục rịch.
Bọn họ vô cùng bức thiết muốn biết tên thí sinh này.
Xem đến tột cùng là quái tài nào lại lợi hại đến cỡ này?
Nhưng phép tắc chính là phép tắc.
Nhất định phải đến thời gian cuối cùng mới có thể mở ra niêm phong che tên, khi đó thứ tự đã định rồi.
Thậm chí trên triều đình đã thương nghị, sau thi tỉnh và thi hội không chỉ phải niêm phong che tên, hơn nữa còn sẽ đối tất cả bài thi viết lại một lần nữa.
- Có phải là lộ đề hay không? - Có một giám khảo cất giọng yếu ớt.
Tức khắc, mấy giám khảo nhìn sang ông ta với ánh mắt như dao sắc.
Ngươi muốn chết à?
Khoa khảo quan trọng như thế nào?
Nếu như lộ đề, toàn bộ mấy vị giám khảo ở đây đều kết thúc, sẽ tội liên đới.
Lại nói làm sao có thể sẽ lộ đề?
Đề sách luận và thi phú do quốc quân tự mình định ra, trước khi thi đã niêm phong bằng sáp, ngay cả mấy người giám khảo cũng không biết.
Đề thiếp kinh cùng minh toán sáu giám khảo cho ra, nhưng sau khi ra đề bọn họ sẽ không có rời đi trường thi.
Dù cho muốn lộ đề, cũng không có cơ hội.
Án gian lận thi cử không phải là không có, nhưng vậy đều sẽ dính dấp đến cao tầng.
Lần này Chúc Hồng Bình tham gia khoa khảo, tể tướng Chúc Hoằng Chủ vô cùng coi trọng, hận không thể tìm hết những người chính trực trong triều đình làm giám khảo, nào dám có một chút gian lận, muốn tìm chết à?
- Phía bên chúng ta đương nhiên là không có lộ đề, thế nhưng phần bài thi này cũng quá khiếp đảm, đề thiếp kinh cùng minh toán hoàn toàn đúng, trước đó chưa từng có. Hơn nữa sách luận, thi phú này, căn bản cũng không như là chỉ phát huy tạm thời trên trường thi.
- Tưởng chừng như không phải là người phàm, như tiên giáng trần!
- Đúng, chính là cái ý kiến này.
- Then chốt chúng ta căn bản không biết người này là ai, không có nghe nói bên trong thí sinh kinh đô có một tên thiên tài biến thái như vậy.
- Hơn nữa lần này Chúc Hồng Bình nhất định phải được hạng nhất, chúng ta cho hắn hạng nhì, chỉ sợ sẽ khiến cho sóng to gió lớn.
Phó chủ khảo một nói:
- Các vị có ý gì? Chẳng lẽ muốn phải kiên trì đưa Chúc Hồng Bình định là hạng nhất sao? Vậy ta kiên quyết không đồng ý, các vị làm như thế này, ta lập tức liền rời khỏi khoa khảo lần này, chính thức hướng bệ hạ từ giã.
Nghe những lời này, mấy vị giám khảo trong lòng càng thấy sai.
Mẹ trứng, ngươi có ý gì hả?
Làm như chỉ có mỗi mình ngươi có cốt khí vậy.
Một giám khảo nói:
- Bệ hạ với Chúc Hồng Bình cũng vô cùng ưu ái, hay nói nhà ta như có ngựa nghìn dặm, nếu lChúc Hồng Bình đánh mất hạng nhất, chỉ sợ cũng sẽ kinh động bệ hạ. Cho nên...
Chủ khảo đại nhân nói:
- Có gì nói đi.
Cái giám khảo nói:
- Dựa theo phép tắc, chúng ta vẫn không mở ra niêm phong che tên, trực tiếp dự viết hai phần bài thi, hoàn chỉnh mà giao cho bệ hạ, tiếp đó do bệ hạ tới định ai cao ai thấp?
Nghe những lời này, ánh mắt mọi người nhìn về phía ông ta biến thành tán thưởng.
Không tệ, không tệ.
Tiếp đó, phó giám khảo một sao chép lại bài thi của Lan Phong Tử.
Một phó giám khảo khác sao lại bài thi Chúc Hồng Bình.
Sau hơn một canh rưỡi, cuối cùng đã sao chép lại hai phần bài thi.
Lúc này, đã xấp xỉ hừng đông hai ba giờ sáng.
Mấy người giám khảo lại một phen kêu rên, lần này tối đa chỉ có thể ngủ hai canh giờ, sáng mai rời giường tiếp tục phê duyệt bài thi.
Còn có hơn hai ngàn phần mà.
Dựa theo phép tắc, toàn bộ công việc chấm bài thi phải duy trì liên tục tầm ba ngày, ngày thứ tư cầm danh sách trúng tuyển, còn có thứ tự xếp hạng phải quyết định xong.
Tiếp đó ở dán yết bảng.
Mà cuộc thi võ thuật ngày mai chính thức bắt đầu.
Cho nên đến lúc đó, thi văn lẫn thi võ của ân khoa sẽ được dán yết bảng.
Bởi vì cuộc thi võ thuật cơ hồ là lập tức ra thành tích, không cần phê chữa.
Thi võ cấp tình đã từng có phần thi viết, cũng chính là thi binh pháp, nhưng chỉ tiến hành hai kỳ liền hủy bỏ.
Bởi vì phong chức quan võ cử nhân cũng chính là một Bách hộ, không cần học tập binh pháp.
Thế nhưng thi hội võ thuật, thi võ tiến sĩ liền cần học tập binh pháp, hơn nữa tỉ lệ phần bài viết còn rất lớn. Bởi vì võ tiến sĩ cũng là nhân tài cao cấp, ngày sau phải trở thành tướng soái.
Xấp xỉ chừng ba giờ sáng, mấy người giám khảo mới đi ngủ, vẫn ở trong trường thi, không thể đi ra ngoài một bước.
Nằm ở trên giường, những người này vẫn lăn lộn khó ngủ.
Cái tên yêu nghiệt này đến tột cùng là người nào vậy? Thật là đáng sợ.
Bỗng nhiên xông ra, tiêu diệt luôn kinh đô hạng nhất tài tử Chúc Hồng Bình.
Thật sự là quá quỷ dị.
...
Sáng sớm hôm sau, tiểu Lê công công lại tới trường thi.
Không có biện pháp, quốc quân hối thúc quá.
- Chư vị đại nhân, có chấm đến phần giấy trắng nào chưa?
- Không có!
Tiếp tục chủ khảo đại nhân nói:
- Tiểu Lê công công, nơi này có hai phần bài thi đều đặc biệt xuất sắc, tuyệt đỉnh xuất sắc, nếu như không có gì ngoại lệ thì đây phải là hạng nhất, hạng nhì của kỳ thi ân khoa này, thế nhưng ai nhất, ai nhì, chúng ta vẫn còn do dự, xin bệ hạ càn cương độc đoán.
Lê Ân khẽ cau mày, đây cũng không phải thi đình, vì sao phải để bệ hạ định đoạt?
Bất quá nghĩ đến kỳ thi này còn có Chúc Hồng Bình, lẽ nào gã thi rớt, hay là có một thiên tài xuất thế ngang trời?
Sau khi hơi do dự, Lê Ân vẫn nhận lấy hai phần bài thi này.
Tiếp đó, ông lại hỏi:
- Chư vị đại nhân, kết thúc phê duyệt rồi sao?
Quan chủ khảo nói:
- Nào có nhanh như vậy, còn có gần hai nghìn phần mà.
Lê Ân nói:
- Vậy chư vị đại nhân vì sao chắc chắc rằng hạng nhất và hạng nhì trong hai phần bài thi này.
Quan chủ khảo nói:
- Ấy là do chúng ta lỡ lời, hai phần bài thi này chúng ta không cách nào phán định ai cao ai thấp, đành phải nhờ pháp nhãn của bệ hạ..
Lê Ân gật đầu, cầm hai phần bài thi này đi, đưa vào trong cung.
...
Lúc gặp phải nghịch cảnh, trong lòng quốc quân Ninh Nguyên Hiến có thể cất giấu rất nhiều chuyện.
Cho đến khi thuận lợi, lòng dạ Ninh Nguyên Hiến lập tức sẽ trở nên nông cạn, chuyện vặt có chút xíu cũng chẳng muốn giấy, lập tức muốn có đáp án.
Tối hôm qua ngủ, sáng sớm ngày hôm nay ông đã thức.
Chính vì ông chờ một đáp án, Lan Phong Tử đến tột cùng có nộp giấy trắng hay không, đến tột cùng có khinh thường quân vương hay không.
Ông không thèm để ý Lan Phong Tử, người này ở trong lòng ông như là con mèo con chó vậy.
Ông để ý Thẩm Lãng, người này có thật sự tát vô mặt Ninh Nguyên Hiến không thôi? Nếu như Thẩm Lãng nhà ngươi cùng quả nhân một lòng, vậy thì không nên cho quả nhân khó xử.
Chỉ cần xác định Lan Phong Tử nộp giấy trắng, ông liền lập tức giết người này, tiếp đó lập tức lôi Thẩm Lãng vào hỏi rõ ràng.
Nếu như Thẩm Lãng nhà ngươi chẳng cho ra đáp án khiến người ta tin phục, vậy đừng trách quả nhân ra tay vô tình.
Nhưng vào lúc này, giọng của Lê Ân công công vang lên bên ngoài.
- Vào đi. - Quốc quân bèn lạnh giọng hỏi:
- Lê Ân, trường thi bên kia tìm được giấy trắng của Lan Phong Tử?
Lê Ân đi đến rồi nói:
- Thật sự không có, chỉ có điều giám khảo phát hiện hai phần bài thi đặc biệt xuất sắc, hơn nữa kết luận hạng nhất hạng nhì liền ở trong đó, trong lúc nhất thời không cách nào phán đoán ai cao ai thấp, cho nên xin bệ hạ càn cương độc đoán.
- Không rảnh. - Ninh Nguyên Hiến trực tiếp nói bằng giọng lạnh lẽo:
- Đây cũng không phải thi đình, bọn họ làm ăn cái gì? Còn bảo quả nhân phải xét hạng nhất sao.
- Vâng. - Lê Ân cầm hai phần bài thi lui ra ngoài.
Nhưng mà, quốc quân chẳng bao lâu liền nghĩ đến một khả năng.
Chẳng lẽ là thằng bé Chúc Hồng Bình này thua sao?
Chưa từng nghe nói chuyện này, vương hậu đã nói, lần này cháu của vương hậu phát huy rất khá mà.
- Mang lên đi.
Lê Ân vội vàng đưa lên hai phần bài thi.
Bài thi thứ nhất, quốc quân cầm lên vừa nhìn.
Trước mặt đề thiếp kinh và minh toán, ông chỉ đọc lướt qua một cái, trực tiếp nhìn sách luận và thi phú.
Mặc dù đây là một bản sao chép, nhưng Ninh Nguyên Hiến liếc mắt nhìn ra văn chương của Chúc Hồng Bình.
Chúc Hồng Bình gọi ông là cô phụ (dượng), quốc quân đặc biệt yêu thích gã, hoàn toàn xem như con cháu trong nhà, cho nên đối với văn phong của gã cực kỳ quen thuộc.
Sau khi đọc xong sách luận, sau khi đọc xong thi phú.
Quốc quân mừng rỡ.
Thằng bé Chúc Hồng Bình này phát huy rất tốt.
Cái phần sách luận này, còn có hai phần thi phú này, tham gia thi hội thi đình đều dư sức.
Nhất là 《 Luận Phân Phong Kiến Chế 》, hoàn toàn giống với nhận xét của Ninh Nguyên Hiến.
Thằng bé này khá, khá lắm.
Viết thật tốt, thật tốt.
Hạng nhất xem ra là ổn.
Đám này giám khảo làm ăn cái gì, ngay cả chịu trách nhiệm có tí ti cũng không được à?
Cũng bởi vì Chúc Hồng Bình là cháu trai vương hậu, là cháu Chúc tướng, hạng nhất mà các ngươi không dám cho à?
Chẳng lẽ bởi vì nó xuất thân cao quý, phải chèn ép nó sao?
Kế tiếp, Ninh Nguyên Hiến cầm lên một phần bài thi khác.
Mới vừa xem không đến hai phút.
Ông trực tiếp sững sờ.
Thiếp kinh cùng minh toán hoàn toàn đúng?
Một trăm hai mươi câu hoàn toàn đúng?
Đây là người sao? Đây là biến thái hả?
Ngay sau đó nhìn sách luận 《 Luận Phân Phong Kiến Chế 》, tức khắc thân thể quốc quân giật nẩy người, trong nháy mắt ngồi thẳng đứng dậy.
Hay, hay, hay lắm!
Mỗi một đoạn văn này gần như đều viết đến trong lòng Ninh Nguyên Hiến.
Mấu chốt là những lời trích dẫn từ thánh nhân lại dẫn chứng cho lý do thần thánh của tân chính.
Cái phần sách luận này đã không phải là hiểu sâu, hoàn toàn là nhìn xa trông rộng, mạnh như thác đổ.
Thậm chí có thể thay thế được phong Chiếu Thư Tân Chính trước kia, chiêu cáo thiên hạ.
Những nội dung quốc quân Ninh Nguyên Hiến nghĩ tới cái phần sách luận này có toàn bộ.
Thậm chí nội dung Ninh Nguyên Hiến chưa nghĩ tới, bên trong cái phần sách luận này cũng có.
Khách quan mà nói, sách luận Chúc Hồng Bình vẫn còn non nớt.
Lại nhìn《 Thu Nhạn Thi 》 cùng 《 Bằng Điểu Phú 》kế tiếp, mắt quốc quân không khỏi nóng lên.
Đây nào chỉ viết đến trái tim mà hoàn toàn thấu tận linh hồn của ông rồi.
Linh hồn của ông giống như có một dây cung, hai bài thi phú này điên cuồng kích thích dây cung linh hồn, để ông run rẩy rồi rùng mình từng cơn.
Kẻ viết ra bài thơ, bài phú này tưởng chừng như là tri kỷ của quả nhân đó.
Linh hồn tri kỷ.
Trên cái thế giới này, tri kỷ khó tìm!
Cả người quốc quân đắm chìm vào loại tình cảm chứa chan mà không cách nào kìm chế được.
Thảo nào những tên giám khảo tiễn hai bài này qua đây, bọn họ kỳ thực đã có đáp án, nhưng chính là không dám định cho Chúc Hồng Bình định hạng nhi, cho nên đẩy vấn đề khó khăn này cho Ninh Nguyên Hiến.
Mà trong lòng Ninh Nguyên Hiến sớm có đáp án.
Hạng nhất, hạng nhất tuyệt đối.
Dù cho Chúc Hồng Bình là đứa trẻ ông thích, cũng chỉ có thể hạng nhì.
Tác giả của phần văn chương thứ hai, tưởng chừng như không giống như là người phàm viết.
- Phần bài thi này là của ai? - Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi:
- Quốc gia của ta lúc nào lại một tài năng kinh thiên vĩ địa ra thế này?
Lê Ân nói:
- Dựa theo phép tắc, chấm bài thi chưa kết thúc, không thể mở ra niêm phong che tên.
Ninh Nguyên Hiến vô cùng kinh nghi.
Điều đó không có khả năng, toàn bộ thí sinh kinh đô, căn bản không có nghe nói có thiên tài như vậy.
Nếu có, đã sớm trổ hết tài năng.
Ngay sau đó, Ninh Nguyên Hiến rùng mình một phen.
Sẽ không phải là...
Không thể nào, tuyệt đối không phải.
Ninh Nguyên Hiến trong lòng vừa khiếp sợ, lại là tràn đầy mong đợi.
- Đi, đi quý phủ Ninh Chính, bắt cái tên Lan… Phong Tử này vào, ta có lời muốn hỏi hắn.
Mặc dù đã rất nhiều lần, nhưng Ninh Nguyên Hiến vẫn không nhớ được tên người này, thứ phổ thông con mèo con chó nên chẳng cách nào nhớ nổi.
- Vâng!
Lê Ân vội vội vàng vàng đi ra.
...
Hơn nửa canh giờ sau đó.
Lan Phong Tử xuất hiện ở bên trong vương cung, hai chân run lẩy bẩy.
Tiếp đó trực tiếp quỳ trên mặt đất:
- Thảo, thảo dân bái kiến bệ hạ.
Tiếp tục, gã giống như nằm liệt trên đất không đứng dậy nổi.
Người này chuộng diễn xuất, ngươi đây dám ở trường thi ân khoa làm ra vụ tự sướng cặn bã đến thế còn có thể bị dọa đến toàn thân run rẩy sao?
Quốc quân nhìn thoáng qua, lập tức liền đối với người này có phán đoán.
Chừng ba mươi tuổi, tướng mạo tuấn mỹ, từng trải phức tạp, to gan lớn mật, dối trá, thích đóng kịch khoe tài.
Trong đám ăn mày lang thang đầu đường xó chợ coi như là tinh xảo.
Nhưng quốc quân vẫn cách khá xa xa, mặc dù Lan Phong Tử bây giờ đã không phải là ăn mày, nhưng ở trong mắt Ninh Nguyên Hiến, một ngày là ăn mày, cả đời cũng là ăn mày, ông không muốn tới gần, không muốn đụng vào, không muốn cùng với gã hít thở một bầu không khí.
Cái phẩm chất này rất có tư duy của chủng tộc cao cấp.
- Cho hắn xem.
Lê Ân công công tức khắc đưa một phần bài thi sao chép lại cho Lan Phong Tử.
Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi:
- Đây là bài thi của ngươi à?
Lan Phong Tử dập đầu nói:
- Vâng, là của thảo dân.
Nghe những lời này, quốc quân cùng Lê Ân đều kinh ngạc sững sờ.
Hóa ra thật sự là bài thi của ngươi hả.
Tất cả mọi người nghĩ đến ngươi nộp giấy trắng, thật không ngờ ngươi... lại đáp thiếp kinh cùng minh toán hoàn toàn đúng, hơn nữa còn viết ra sách luận và thi phú bất hủ?
Ngươi đây là muốn chơi trò một tiếng hót lên làm kinh người sao?
Quốc quân trong lòng vốn nên mừng như điên, bởi vì Lan Phong Tử bỗng nhiên nổi tiếng thì người được lợi lớn nhất là Ninh Nguyên Hiến.
Mấy ngày này mỗi ngày đều có Ngự Sử tố ông, mấy nghìn tên thí sinh còn đi bao vây tấn công Lễ bộ. Tuy rằng ngoài miệng cũng không nói gì, nhưng vô số người đều chế nhạo quốc quân, nói ông hoang đường, lại để mười một tên ăn mày tham gia cuộc thi ân khoa.
Bây giờ Lan Phong Tử thi tốt như vậy, chính là lúc Ninh Nguyên Hiến đại phát uy long, đại biểu cho ông có tuệ nhãn phát hiện anh tài.
Ông vốn vui mừng không thôi, vô cùng kích động.
Thế nhưng không biết vì sao, quốc quân không có kích động, trong lòng thậm chí vô cùng khó chịu.
Thế nhưng lập tức có tìm không được nguyên nhân trong lòng không thoải mái.
Chẳng bao lâu ông hiểu ra.
Chỉ bằng Lan Phong Tử nhà ngươi, cũng xứng viết ra sách luận như vậy, cũng xứng viết ra thi phú như vậy, cũng xứng biến thành tri kỷ của quả nhân?
Đúng, đúng, đúng!
Chính là vì nguyên nhân này.
Cho nên hầu hạ người này khó khăn biết bao nhiêu, cay nghiệt quá đi.
Người mà ông không thích, vẫn không thể cùng ông cộng hưởng, ngươi không xứng.
Chuyện này giống như một cô gái mang thai bị đàn ông ruồng bỏ, có một tên chó liếm sẵn lòng đổ vỏ, ấy thế mà cô gái kia lại nói: Muốn đổ vỏ của anh ấy sao, anh còn không xứng nhận đâu.
Mặt của quốc quân phát lạnh:
- Lan... Lĩnh nhà ngươi khai thật ra mau, cuộc thi ân khoa lần này, ngươi có gian lận hay không?
Tiểu Lê công công phất phất tay, tức khắc tất cả mọi người xung quanh thối lui toàn bộ.
Lan Phong Tử trong lòng thở dài một tiếng.
Vị quốc quân này quả nhiên cùng trong tưởng tượng y chang.
Trừ người ông ta thích ra, những người còn lại cũng là không bằng heo chó, đương nhiên cũng kể cả bản thân Lan Phong Tử.
Quốc quân cất giọng lạnh nhạt:
- Lan Phong Tử, kế tiếp nếu như ngươi dám nói láo một chữ, quả nhân liền thiên đao vạn quả ngươi ngay.
Lan Phong Tử dập đầu nói:
- Bệ hạ, từ mặt pháp lý tiểu dân không có bất kỳ gian lận nào. Nhưng từ trên thực tế, thảo dân quả thực gian lận.
Lông máy của quốc quân giương lên, ông nói:
- Nói thật hết đi.
Lan Phong Tử cất giọng run rẩy:
- Cái phần 《 Luận Phân Phong Kiến Chế 》, còn có 《 Thu Nhạn Thi 》, 《 Bằng Điểu Phú 》 kỳ thực cũng là công tử Thẩm Lãng trước đó viết xong, tiếp đó để tiểu dân học thuộc lòng, ở trên trường thi tiểu dân chỉ là rập khuôn mà thôi.
Nghe những lời này.
Quốc quân hân hoan.
Ha ha ha ha ha!
Quả thế, quả thế!
Quả nhiên là thằng nghiệp chướng này.
Trên cái thế giới này cũng chỉ có hắn mới xứng làm tri kỷ của quả nhân.
Quả nhiên chỉ có hắn mới có thể viết đến tận đáy lòng quả nhân, mới có thể tác động linh hồn của quả nhân.
Bởi vì hai người chúng ta ngạo mạn, thông minh tuyệt đỉnh, tinh xảo thế này.
Lan Phong Tử nhà ngươi cũng xứng sao?
Người khác cũng không xứng.
Quả nhiên là Thẩm Lãng viết, quả nhân không có đoán sai.
Khi hưng phấn, những khó chịu trong lòng quốc quân biến sạch, tiếp đó rót cho mình một ly trà, từ từ uống.
Trong lòng Lan Phong Tử cùng Lê Ân công công đều vô cùng bất đắc dĩ.
Tiếp tục một lúc lâu, quốc quân mới nhớ tới một chuyện trọng yếu.
- Thẩm Lãng vì sao có thể sớm viết ra cái phần sách luận này, còn có những bài thi phú này? Lẽ nào lộ đề? - Quốc quân bèn hỏi.
Lan Phong Tử nói:
- Thẩm công tử chuẩn bị hơn một ngàn phần sách luận, ba nghìn bài thi phú.
Nghe những lời này, quốc quân Ninh Nguyên Hiến tức khắc ngây người.
Hơn một ngàn phần sách luận, ba nghìn bài thi phú?
Cái này, cái này cao sản như heo nái à? Thằng nghiệp chướng Thẩm Lãng này, lại lợi hại như vậy sao?
Lan Phong Tử nói:
- Đương nhiên, sách luận và thi phú khác không có xuất sắc như vậy, nhưng Thẩm công tử cảm thấy đề bài có thể thi, liền viết đặc biệt xuất sắc, hơn nữa ý ở trong lời, Thẩm công tử như thần nhân, có thể cũng không cần nghĩ quá nhiều, chỉ cần suy nghĩ trong lòng, văn chương liền tuôn ra.
Đây là lời thật lòng của Lan Phong Tử, gã thật sự cảm thấy toàn bộ những thứ sách luận và thơ từ này là Thẩm Lãng một mình viết ra.
Ninh Nguyên Hiến quát to:
- Thằng nghiệp chướng Thẩm Lãng này chơi đoán tủ à? Muốn chết, muốn chết, muốn chết!
Bệ hạ diễn dở ẹc.
Lúc nói đến chết, khóe miệng có thể không nhếch lên hay không?
Tiếp tục, Ninh Nguyên Hiến mới nhớ tới một vấn đề có tính then chốt khác.
Lan Phong Tử chỉ có thời gian một tháng, lẽ nào gã đều thuộc đến hơn một ngàn phần sách luận này?
Hơn nữa, thiếp kinh cùng minh toán gã đáp hoàn toàn đúng.
- Ngươi đã thuộc hết Tứ Thư Ngũ Kinh và mười mấy cuốn sách minh toán kia hết sao? - Quốc quân bèn hỏi.
Lan Phong Tử gật đầu.
Quốc quân lại hỏi:
- Trong vòng một tháng này, ngươi đã học thuộc hết hơn một ngàn phần sách luận hả?
Lan Phong Tử lại gật đầu một cái.
Quốc quân tức khắc tê cả da đầu, trên cái thế giới này thật sự có thiên tài đã gặp qua là không quên được à?
- Lê Ân, tìm một quyển sách cho hắn, cho hắn một nén nhang, hắ thuộc hết năm nghìn chữ.
Tiểu Lê công công lập tức đi tìm một quyển sách, đưa cho Lan Phong Tử, tiếp đó đốt một nén nhang.
Sau một khắc, nhang này cháy hết
Tiểu Lê công công lấy quyển sách từ trong tay Lan Phong Tử về, tiếp đó để cho gã trả bài năm nghìn chữ đã thuộc.
Kết quả!
Lan Phong Tử đọc thuộc hết chẳng sót một chữ.
Lê Ân nhìn mà than thở.
Quốc quân nhìn mà than thở.
Nhân tài!
Lợi hại!
Nhưng mà Thẩm Lãng càng thêm lợi hại, Lan Phong Tử này rong chơi nhiều năm như vậy, chẳng ai phát hiện gã nhân tài, kết quả Thẩm Lãng đào một cái đã móc lên.
Không có Thiên Lý Mã Bá Nhạc vẫn vô cùng giỏi.
Thế nhưng Thiên Lý Mã không có Bá Nhạc, cũng chẳng là gì
Kế tiếp, quốc quân đối mặt một nan đề.
Lần này thứ hạng ân khoa thi văn hạng phải làm sao?
Đưa Chúc Hồng Bình làm hạng nhất ấy à?
Nhưng sách luận và thi phú của Lan Phong Tử xuất sắc như thế, người sáng suốt liếc mắt một cái là có thể nhận ra của gã tốt hơn.
Nếu như định Lan Phong Tử hạng nhất?
Vậy nhất định sẽ khiến sóng to gió lớn.
Then chốt sách luận và thi phú của Lan Phong Tử là sao chép, tác giả vốn là Thẩm Lãng.
Không có chân tài thực học, định hạng nhất cho gã thì sẽ bị vạch trần, đến lúc đó không chỉ có mất thể diện, hơn nữa còn sẽ diễn biến thành là gian lận khoa án.
Trong nháy mắt, quốc quân cũng thấy khó khăn giải quyết ổn thỏa vô cùng.
- Lan Lĩnh, trình độ sách luận và thi phú của ngươi thế nào? - Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi.
Lan Phong Tử nói:
- Tạm được, bệ hạ có thể tạm thời ra đề mục, thảo dân có thể trả lời tại đây.
Ninh Nguyên Hiến gật đầu, dù sao ông cũng là người cuồng ra đề, thích nhất khoe khoang kiến thức.
Chỉ một lát sau liền ra một đề sách luận và một đề thi phú.
《 Luận Kết Đảng 》 là đề sách luận.
Trong 《 Thất Nguyệt 》(tháng bảy) của Kinh Thi có hai câu, thất nguyệt lưu hỏa, cửu nguyệt thụ y (*) dùng hai câu này làm một bài thơ, một bài phú khác nhau.
(*)Tháng 7 thì sao Đại Hoả hạ thấp (đã hết mùa hè, khí nóng đã dứt), Tháng 9 thì trao áo ấm cho mặc (để chống khí lạnh),
- Cho hắn một cái bàn, giấy và bút mực.
Lan Phong Tử ngồi ngay ngắn ở phía trước bàn, gần như không có ngẫm nghĩ gì cả, liền lập tức viết.
Chỉ chưa tới một canh giờ, liền viết ra một phần sách luận hơn một ngàn chữ, viết ra một bài thơ, một phần phú.
Toàn bộ là tác phẩm của chính gã, mặc dù tại não gã có sách luận và thi phú tương quan, thế nhưng Lan Phong Tử không có rập khuôn, trong lòng gã biết mong muốn quốc quân là gì.
Cũng đủ xuất sắc, nhưng lại không thể quá xuất sắc.
Tiểu Lê công công đưa văn chương cùng thi phú cho Ninh Nguyên Hiến.
Quốc quân hơi do dự một cái, ông không muốn đụng vào bất cứ thứ gì của Lan Phong Tử, không muốn cùng gã tiếp xúc gián tiếp.
Thế nhưng người này dù sao cũng là Thẩm Lãng nhìn trúng, dù là ăn mày, coi như là nhân tài hiếm thấy.
Mà thôi mà thôi, quả nhân chỉ thoáng đụng thơ từ văn chương, sau đó chỉ cần rửa tay cho sạch là được.
Quốc quân đọc nhanh như gió xem cái phần sách luận này, lại nhìn thơ và phú.
Tiếp đó, lại một lần nữa nhìn mà than thở.
Lại đọc thật kỹ lần thứ hai.
Viết rất khá, đương nhiên cùng so trình độ với Thẩm Lãng vẫn có chênh lệch, hơn nữa là chênh lệch rất lớn.
Thế nhưng câu từ hoa mỹ, dùng điển cố tinh chuẩn, có thể coi là văn chương nhất đẳng, chính là thiếu sót một chút linh hồn.
Phảng phất như là một loại tô đắp nên.
Nhưng mà, thứ văn chương đó trên trường tri khoa cử rất nhiều, phần lớn thư sinh viết cũng là loại này.
Nhưng tài hoa Lan Phong Tử vẫn để cho quốc quân nhìn với cặp mắt khác xưa.
Chỉ thời gian một tháng, thì có trình độ này, tuyệt đối coi là thiên tài.
Nếu dựa vào trình độ của tên Lan Phong Tử, cuộc thi ân khoa lần này đậu cao cũng không có vấn đề.
Nhưng muốn đoạt ba hạng đầu, liền cần vận may rất lớn.
Nói cách khác tài hoa Lan Phong Tử đã trải qua cân nhắc, chí ít không cần lo lắng bị người khác vạch trần.
Đổi thành những quân vương khác, vì không muốn mạo hiểm, sẽ định Lan Phong Tử thành á khoa.
Nhưng Ninh Nguyên Hiến không giống, ông theo đuổi hoàn mỹ tất cả mọi việc.
Hơn nữa ở trong lòng ông, lúc này tham gia cuộc thi ân khoa chính là bản thân Thẩm Lãng, Lan Phong Tử chỉ là một con rối mà thôi.
Ông không muốn Thẩm Lãng hạng nhì.
Chợt cắn răng một cái.
Hạng nhất cho ngươi!
Gây sóng to gió lớn liền sóng to gió lớn đi, quả nhân có sợ gì?
Quốc quân phất tay nói:
- Lan Lĩnh, ngươi trở về đi.
Lan Phong Tử dập đầu nói:
- Thảo dân xin cáo lui!
Sau khi gã đi, quốc quân hoàn toàn cũng không che giấu.
Hưng phấn ở thư phòng đi tới đi lui.
Ông tưởng tượng, khi bảng danh sách công khai, người trong thiên hạ khiếp sợ đến cỡ nào.
Lúc trước mấy tên Ngự Sử mỗi ngày mắng ông, còn có mấy tên thí sinh chẳng biết xấu hổ kia, sẽ bị tát vô mặt đến cỡ nào
Ngẫm lại một màn này, cũng cảm thấy thoải mái, đã ghiền!
- Lê Ân, ngươi đi đến trường thi, đã nói chuyện ta biết rồi, đồng thời nói cho bọn họ biết, cuộc thi khoa cử công bằng công chính quan trọng nhất, người nào nên hạng nhất thì hạng nhất, không quan tâm tâm thân phận thí sinh, lấy văn chương thơ từ luận trên dưới.
Ý kiến trong lời nói này đã rất rõ ràng.
Lê Ân khom người nói:
- Vâng!
Quốc quân nói:
- Chuyện này nhất định phải bảo mật, trước khi công khai bảng danh sách, không thể tiết lộ ra một chút xíu hơi hám gì, ngay cả gia tộc họ Chúc cũng không thể biết, phái võ sĩ Hắc Thủy Đài đi giữ trường thi, không để lộ bất kỳ tin tức gì.
Lê Ân trong lòng không nói gì.
Chủ tử của ông xấu tính ghê.
Tất cả cũng là vì một khắc làm mất mặt khi công khai bảng danh sách.
Lần này bệ hạ là muốn liên thủ với Thẩm Lãng, đánh vô mặt người trong thiên hạ bôm bốp.
- Vâng!
Sau khi Lê Ân đi.
Quốc quân không khỏi tưởng tượng.
Trên ân khoa thi văn, Thẩm Lãng sáng lập kỳ tích.
Như vậy cuộc thi võ thuật thì sao?
Thẩm Lãng có thể sáng tạo kỳ tích hay không?
Mặc dù nghe vào không thể tưởng tượng nổi.
Lan Phong Tử cuối cùng còn đọc sách, hơn nữa có năng khiếu gặp qua không quên, còn có thể học thuộc sách luận và thi phú của Thẩm Lãng.
Thế nhưng tham gia cuộc thi võ thuật chính là mười tên ăn mày nửa tàn tật, muốn sáng tạo kỳ tích thực sự so với lên trời còn khó hơn.
Luyện võ là công sức mười năm, cũng không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng quốc quân vẫn tràn đầy mong đợi vô hạn.
Nếu như Thẩm Lãng cũng có thể sáng tạo kỳ tích ở thi võ thì sao?
Vậy mấy cái mặt mo kia sẽ bị đánh cho rung trời.
Vậy thì quốc quân cũng sẽ trờ thành người có tuệ nhãn thức thời, danh tiếng tăng vọt.
- Lê Chuẩn, ngày mai ở trường thi võ thuật, ngươi phái người quan sát cẩn thận, tuyệt đối không thể xảy ra sự việc gian lận bất công nào.
Đại thái giám Lê Chuẩn khom người nói:
- Vâng!
Đương nhiên!
Sự hy vọng trong luốc quân Ninh Nguyên Hiến khoảng chừng một khắc đồng hồ sau đã tan vỡ như bong bóng xà phòng.
Mười tên ăn mày tham gia thi võ dưới trướng Thẩm Lãng trở về kinh đô.
Bọn họ vẫn là bị trói ở trên lưng ngựa, kêu gào thảm thiết trở về.
Nói cách khác tầm một tháng trôi qua, bọn họ ngay cả cưỡi ngựa còn chưa có học được.
Vậy võ thuật còn thi cái rắm á?
Trong nháy mắt, Thẩm Lãng lại một lần nữa trở thành trò cười cả kinh đô.
Tin tức Lan Phong Tử nộp giấy trắng mới vừa bộc phát ra ngoài.
Bây giờ mười tên ăn mày lại đi ra mất mặt xấu hổ.
Ninh Nguyên Hiến tức giận đến sắc mặt trắng bệch, hận không thể lại bắt Thẩm Lãng vào hỏi rõ ràng.
Thế nhưng trong lòng ông lại tràn đầy khao khát.
Có thể, nói không chừng Thẩm Lãng lại diễn trò mà.
Có thể thằng nghiệp chướng này, ngày mai thật sự có thể sáng tạo kỳ tích thì sao?
Thứ con nít quỷ, gian xảo gian xảo quá đi mất.
...
Ngày kế!
Cuộc thi võ thuật ân khoa, chính thức bắt đầu!