Quá thảm! Đây là muốn đuổi tận giết tuyệt mà.
Mấy trăm tên học trò ở đây trong nháy mắt đờ người ra.
Đã nửa đêm rồi, trời đã không còn nóng như vậy, nhưng rất nhiều người đổ mồ hôi lạnh tuôn như suối.
Bên kia Đặng Tiên còn đang biểu diễn, ông đấm ngực giậm chân nói:
- Vì tuyên dương tân chính của quốc quân, Đặng Tiên ta đây gần như táng gia bại sản in mấy nghìn bản 《 Chiếu Thư Tân Chính 》, ta là người yêu nước.
- Thật không ngờ chỉ một cây đuốc đốt sạch hết thảy, ta muốn tố cáo, ta muốn đi phủ thành chủ, phủ Thái Thú, phủ Tổng Đốc thưa các ngươi.
Uông Thế Minh cảm thấy nguy hiểm trí mạng, gã sợ đến hô hấp không nổi mà.
Toàn thân gã run rẩy kêu lên:
- Có âm mưu, vụ này nhất định có âm mưu. Những quyển sách bị thiêu hủy ấy, chắc chắn không phải 《 Chiếu Thư Tân Chính 》.
Thực ra gã đã đoán đúng, chân chính 《 Chiếu Thư Tân Chính》 cũng chỉ có một bao mà thôi, còn dư lại cũng chỉ là hàng sách bỏ đi tồn kho bán không được mà thôi.
Thế nhưng, mấy cuốn sách còn lại bị đốt ráo trọi rồi.
Cái bao 《 Chiếu Thư Tân Chính》 cũng chỉ cháy một phần.
Đặng Tiên lạnh lùng nói:
- Mấy nghìn người ở đây cũng nhìn thấy rõ ràng đó, các ngươi đốt rõ rành rành là 《 Chiếu Thư Tân Chính》.
Chó săn Uông Thế Minh bảo:
- Nói bậy, chúng ta đốt mấy chục bọc sách bên trên ngoài giấy dầu đều rõ ràng viết 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》.
Đặng Tiên buồn bã nói:
- Chính ngươi mới trợn mắt nói mò đấy.
Sau đó, ông ta xách một bao chứa giấy dầu đưa ra.
Mặt trên viết rõ bốn chữ 《 Chiếu Thư Tân Chính》, nơi nào là 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 hả?
Uông Thế Minh tức khắc đực mặt ra.
Cái này... cái này gặp quỷ sao?
Vừa rồi phía trên những gói giấy dầu rõ ràng viết là 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 cơ, căn bản không có bốn chữ 《 Chiếu Thư Tân Chính》 này nhé.
Ơ, đây là có chuyện gì vậy?
Nguyên nhân căn bản vụ này cũng chả cần giải thích.
Có mấy thứ bị lửa đốt, màu sắc liền biến mất.
Mà mấy chữ viết lúc đầu không nhìn thấy, thế nhưng một khi bị lửa cháy liền hiện ra.
Đối với Thẩm Lãng mà nói, hoàn toàn là chút tài mọn ấy mà.
Lúc này, một bóng dáng ngọc thụ lâm phong, nổi bật không giống kẻ khác bước ra.
Ánh mắt Chúc Văn Hoa co rụt lại.
Hoá ra người thao túng hết thảy âm mưu là mày hả, Thẩm Lãng!
Thẩm Lãng chậm rãi nói:
- Các ngươi đốt cháy 《 Chiếu Thư Tân Chính》của quốc quân, đây là tâm tồn bất mãn, ý đồ mưu phản nhé!
Thân thể chó săn Uông Thế Minh run bần bật.
Thẩm Lãng nói:
- Chủ bộ đại nhân, công khai chống lại quốc quân tân chính, vậy phải chịu tội gì nhỉ?
Bởi vì sợ chuyện gây phiền phức to, cho nên Thành chủ Lý Phương phái hơn một trăm tên lính qua đây giữ trật tự, dẫn đầu là chủ bộ Tống Mẫn.
Vị chủ bộ đồng dạng vô cùng trẻ tuổi, chỉ có ba mươi tuổi, cũng xuất thân cử nhân.
Nghe Thẩm Lãng hỏi, gã đi tới đáp:
- Cướp đoạt toàn bộ công danh, phạt đánh ba mươi gậy, đày đi đảo Nam Thiên.
Lời này vừa ra, đông đảo học trò gây chuyện sợ muốn vãi tè ra quần.
Đương nhiên, đại đa số học trò trong đây đều không có công danh gì hết, cũng không thể cướp đoạt, nhưng mà phạt đánh ba mươi gậy thực là đáng sợ, da bọn họ mỏng thịt lại mềm, thật sẽ bị đánh cho gần chết.
Mà đày đi đảo Nam Thiên càng dọa người hơn.
Cái địa phương quỷ quái tách biệt ở hải ngoại, hoàn toàn ngăn cách cùng xã hội văn minh, trừ bỏ toàn người rừng ngoài ra chẳng có gì, hơn nữa tràn ngập khí độc cùng dã thú.
Lưu đày tới chỗ đó, trên cơ bản cũng coi như một con đường chết, cùng lắm sống được ba hay bốn năm.
Dù cho không bị dã thú cắn chết, cũng sẽ bị những tên người rừng... chơi chết đó.
Lúc trước gây rối hung như sói, giờ xảy ra chuyện thì sợ cụp đuôi như chó.
Đây cũng là những lời miêu tả chân thực đám học trò này.
Mỗi người sợ như con chim cút vậy.
Thẩm Lãng lớn tiếng nói:
- Còn đứng đực ra đấy làm gì, , loại chuyện như vầy chắc chắn phải tìm tên dẫn đầu, người tố giác có công đấy.
Nghe những lời này.
Gần hai trăm tên học trò trước ngẩn ra, sau đó rất nhanh lui về phía sau vài bước, cùng mấy tên chó săn của Chúc Văn Hoa phân rõ giới hạn.
Tức khắc, lấy tư cách kẻ cầm đầu của bốn con chó săn, Uông Thế Minh đột nhiên xuất hiện lẻ loi.
Không biết vì sao, Uông Thế Minh cảm thấy đặc biệt lạnh lẽo.
...
Thẩm Lãng tiến lên vài bước, đi tới trước mặt Uông Thế Minh.
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Thẩm Lãng nói:
- Tại sao không làm người tốt lại phải làm chó vậy?
- Ngươi có thể tốt hơn so với ta chỗ nào chứ? - Uông Thế Minh run giọng bảo:
- Ngươi cũng đều xuất thân nghèo túng, dựa vào cái gì ngươi có thể đi ở rể nhà quyền quý, mà ta lại phải ăn cỏ nhai trấu?
- Chỉ bằng ta đẹp trai thôi. - Thẩm Lãng nói:
- Nếu như ngoại hình của ngươi cũng đẹp trai như ta vậy, cũng có thể thoải mái dễ chịu mà ăn cơm mềm, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Thế nhưng chẳng có cách nào, ai bảo dáng dấp ngươi xấu như thế hả.
Khinh người quá đáng đó.
Uông Thế Minh thậm chí quên cả sợ, gã tràn ngập căm uất.
Thẩm Lãng thấp giọng nói:
- Nhân tiện nói cho mày biết một cái, hôm nay hết thảy đều là tao bố trí, liền vì hãm hại chúng mày. Mày thật đúng là ngu xuẩn nhỉ, ăn cứt cũng không có tích cực như mày vậy đâu.
Tức khắc, Uông Thế Minh càng tức giận hơn.
Tràn ngập lửa giận đốt cháy hết thảy tâm linh cùng đầu óc gã, lúc này gã chỉ có một ý nghĩ trong đầu.
Tao muốn giết mày, tao muốn giết thằng khốn kiếp trước mắt này.
Thẩm Lãng nói:
- Chính là tao hãm hại chúng mày, tao muốn chính là chặt đứt đường sống của tụi bây, thế nào? Mày làm gì được tao hả?
Giọng của hắn vẫn thấp như cũ, chỉ có Uông Thế Minh nghe thấy.
Rồi Thẩm Lãng nói:
- Tao biết mày muốn đánh tao, nhưng mày chẳng dám, có bản lĩnh mày đánh tao coi. Mày đánh tao đi, hướng ngực tao đánh nè, hướng trái tim tao mà đánh nghen.
Vừa nói, Thẩm Lãng vừa vỗ lồng ngực của mình.
- Mày đánh tao nha? Tới đánh tao nè!
Cái hình dạng đó của Thẩm Lãng, thật là muốn khiến người ta mất đi lý trí.
- Đệt, mày lập tức sẽ biến thành người bị đày đi, còn sợ cái mợ gì vậy? Đương nhiên là có ân báo ân, có thù báo thù chứ.
- Ngay cả đánh tao mày cũng không dám, mày thực là một con chó săn không có tiền đồ gì sất. Nếu tao là cha mày, chắc chắn hối hận sinh ra mày.
Lần này, Uông Thế Minh thực sự không nhịn được, sợ hãi cùng phẫn nộ hoàn toàn đoạt đi lý trí của gã.
Chợt một quyền, hướng ngực Thẩm Lãng đánh tới.
- A...
Ngay sau đó, truyền đến một tiếng gào thét thảm như giết heo.
Không phải Thẩm Lãng, mà là Uông Thế Minh.
Một trận đau nhức, tay gã dường như muốn gãy xương, máu tươi đầm đìa.
Thẩm Lãng, tao đ*t mẹ mày.
Mày không chỉ nhét tấm ván sắt vào ngực, hơn nữa còn là tấm sắt có gai nhọn hoắt.
Tay đứt ruột xót, Uông Thế Minh đau đến đều phải co quắp.
Mà Thẩm Lãng lúc này chọn biến sắc mặt, lạnh giọng bảo:
- Uông Thế Minh có dũng khí lắm, ngươi lại dám đánh ta? Tống chủ bộ ngài thấy chưa, tên Uông Thế Minh đánh ta.
- Ta đường đường cô gia phủ Bá Tước Huyền Vũ, lại bỗng dưng vô cớ bị đánh.
- Ngươi đây là đang đánh ta sao? Ngươi đây là đang đánh mặt của phủ Bá Tước Huyền Vũ.
- Sứ giả đâu, sứ giả!
Tức khắc, Kim Hối cùng một gã cao thủ khác của phủ Bá Tước tiến lên.
- Có thích khách, có thích khách... - Thẩm Lãng lớn tiếng kêu:
- Có người muốn lấy tính mạng của ta.
Kim Hối tiến lên, nắm lấy đôi cánh tay của Uông Thế Minh, đao trên tay gã chợt chém xuống.
- Răng rắc...
Tên chó săn của Chúc Văn Hoa kia, hai cánh tay bị chặt.
- A...
Lần này, tiếng hét thảm của Uông Thế Minh truyền ra, cũng đã thảm thiết hết sức, đau đến trực tiếp ngã vẹo xuống đất, gã co giật không ngừng.
Thẩm Lãng ngồi chồm hổm xuống, coi vẻ bi thảm của Uông Thế Minh với bộ mặt không cảm xúc.
Hắn thản nhiên nói:
- Đi đày đó là chính thức nghiêm phạt với ngươi, cá nhân ta trừng phạt ngươi vẫn là phải có, cho tới bây giờ không ai trêu chọc ta xong còn có thể bình yên vô sự.
Rồi Thẩm Lãng lớn tiếng bảo:
- Tống chủ bộ, ngài thấy rõ ràng đấy, ta đây hoàn toàn là tự vệ mà, hắn đánh ta trước.
Lúc này, chủ bộ Tống Mẫn thành Lan Sơn cuối cùng nhịn không được.
Gã hướng tên võ sĩ huyền vũ phủ Bá Tước bên cạnh hỏi:
- Cô gia nhà các người vẫn luôn vô sỉ như vậy hả ?
Tên võ sĩ ấy giả điếc.
Nói giỡn ha, gã dám gật đầu sao? Không sợ bị cô gia mang thù sao?
Nhưng thừa dịp khi Thẩm Lãng quay lưng với gã, gã võ sĩ này mới gật đầu nhanh như chớp.
Thẩm Lãng hướng Uông Thế Minh cùng đám chó săn nói:
- Muốn lập công chuộc tội sao? Muốn được xử nhẹ không? Chỉ cần tố giác vạch trần là được rồi, lớn tiếng nói cho tất cả mọi người, các ngươi là bị ai sai khiến mới đi đốt 《 Chiếu Thư Tân Chính 》? Là ai sai khiến các ngươi chống lại tân chính?
Lần này, Chúc Văn Hoa không cách nào trốn rồi.
Rắn cắn một phát, thấu xương ba phần mà.
Thẩm Lãng nhà ngươi muốn ta chết ư?
Học trò bình thường đốt cháy 《 Chiếu Thư Tân Chính 》, nhiều lắm chỉ bị đày đi bởi vì còn nhỏ, hết sức lông bông, không hiểu sự đời.
Mà Chúc Văn Hoa nhà ngươi là công tử phủ Tử tước đấy nhá?
Ngươi chống lại tân chính, vậy coi như là bụng dạ khó lường, ý đồ mưu phản đây.
- Thẩm Lãng, ngươi không nên ngậm máu phun người. - Chúc Văn Hoa lạnh lùng nói:
- Phủ Bá Tước Huyền Vũ nhà ngươi đến nay còn chưa giao ra đất phong cùng binh quyền, các ngươi mới là chống lại tân chính. Mà phủ Tử Tước Lan Sơn chúng ta đã sớm hưởng ứng lời hiệu triệu của quốc quân, giao ra binh quyền cùng đất phong rồi.
- Cho nên... - Thẩm Lãng nói:
- Ngươi mới bất mãn trong lòng, kích động những học trò kia bao vây tấn công phủ Thành chủ, đốt cháy 《 Chiếu Thư Tân Chính》. Ngươi phủ Tử Tước Lan Sơn thật đúng là bụng dạ khó lường mà, bên ngoài một bộ, ngầm một bộ, ý đồ mưu phản tâm tư rõ như ban ngày nghen.
Chúc Văn Hoa thực sự muốn ngất cho rồi.
Thẩm Lãng, mày, cái thằng chó này sao lại ác độc đến thế hả?
Tao chỉ là tới đốt sách của mày mà thôi.
Mày không những muốn đẩy tao vào chỗ chết, còn muốn bắt toàn tộc nhà họ Chúc ta đều kéo xuống nước à.
Có mỗi chuyện ân oán cá nhân như vậy, nhưng mày muốn giết cả nhà tao sao?
Mà Thành chủ Lý Phương vốn lặng yên mà tới, cũng bị cmn kinh ngạc sững sờ.
Thẩm cô gia, ta chỉ là thăm dò bản lĩnh của cậu có chút thôi, cậu... Cậu lại chơi ác như vậy? Tuyệt đường đến thế?
Cái thù, cái oán gì hả?
Thẩm Lãng liếc mắt sang, lập tức phát hiện vị thành chủ đại nhân này.
- Thành chủ Lý Phương, đây chính là án lớn mưu phản, nếu không xét xử, thành Lan Sơn nguy rồi!
...