Mỗi kỳ thi hương đều vào mùa thu, cho nên được gọi là thi Hương, mà thi hội đều vào mùa xuân.
Đụng tới thứ khánh điển cỡ lớn gì đều có thể thêm ân khoa.
Tiên vương tại vị hai mươi mấy năm, chưa từng thêm một lần ân khoa.
Mà Ninh Nguyên Hiến tại vị chừng hai mươi năm, cộng thêm lúc này đây đều đã trải qua ba lần ân khoa.
Lần đầu tiên là chúc mừng bản thân lên ngôi làm tân vương.
Lần thứ hai là chúc mừng ông lên ngôi mười năm.
Mà lần này lần ân khoa thứ ba là chúc mừng ông lên ngôi làm vua hai mươi năm.
Lúc đầu rất nhiều người còn tưởng rằng năm nay ân khoa hỏng bét, năm nay tình hình tất cả mọi người thấy được, Việt quốc nguy cơ tứ phía.
Phía bắc cùng nước Ngô xung đột khai chiến, biên giới tây bắc khai chiến cùng nước Sở, phía tây họ Tô phản loạn, phía nam cùng nước Nam Ẩu khai chiến.
Mùa xuân năm nay, quốc quân nhiều lần bị vả mặt, nào còn lòng dạ để chúc mừng, hận không thể làm cho tất cả mọi người quên chuyện lên ngôi hai mươi năm này, cái gọi là ân khoa cũng bị kéo dài.
Ai biết cục diện lại phát triển nhanh như vậy.
Chỉ chưa tới thời gian nửa năm, cục diện liền phát sinh nghịch chuyển.
Việt quốc lại một lần nữa thu được thắng lợi huy hoàng, tiêu diệt Tô Nan phản loạn, cùng Khương quốc kết làm minh hữu, Ngô vương phía bắc chịu thua kết minh, nước Sở phía tây ảo não rút đi, hiện tại đang đàm phán.
Uy danh Ninh Nguyên Hiến tức khắc đưa lên đến một độ cao toàn mới.
Vị quốc quân này tùy hứng rất nhiều, năm mươi ngày trước khi những tin tức tốt lành truyền tới, ông liền lập tức tuyên bố, ân khoa tiến hành như thường.
Hơn nữa một khi thêm ân khoa, thì không thể chỉ thêm thi văn, còn phải thêm thi võ.
Mùa thu năm nay tiến hành thi hương, mùa xuân sang năm tiến hành thi hội.
Hơn nữa những học trò này vui vẻ còn không kịp, thêm một lần ân khoa chẳng khác nào thêm một lần cơ hội, có thể giảm thời gian chờ đợi đến hai năm.
Chú thích của Bánh: Chương trước có sai lầm, sau nửa tháng tiến hành chắc chắn là ân khoa thi hương chứ không phải thi hội, nên giờ phải sửa lại.
...
Nghe lời Thẩm Lãng nói xong, quốc quân không khỏi cau mày.
Cái thằng nghiệp chướng trước mặt này lại lần nữa giẫm nát ranh giới.
Cái tay Lan Phong Tử là ai?
Chính là một tên ăn mày, một tên có tiếng xấu tới cực điểm.
Ngươi mời gã là Chủ Bộ phủ Hầu tước của Ninh Chính thì thôi, ngươi lại còn cho gã tham gia ân khoa?
Điều này làm cho người trong thiên hạ nhìn ta thế nào?
Thi hương là cần tư cách, siám sinh Quốc Tử, giám sinh Thái Học tuy rằng không đáng giá, rất nhiều thương nhân đều có, lẽ nào bây giờ phải ban cho cho một tên ăn mày à?
Không, không phải một tên ăn mày, mà là mười mấy ăn mày.
Thiên Việt là kinh đô, cộng thêm phía dưới cai quản mấy thành, có chừng mấy triệu dân cư.
Có thể nói nhân tài đông đúc, mỗi một lần thi hương cũng là đất chết.
Văn khoa thi khó, thi khoa võ càng khó.
Bây giờ Thẩm Lãng lại muốn lập tức để mười một người trúng cử.
Tưởng chừng như điên rồi.
- Người nghiêm túc ấy à? - Quốc quân nhìn Thẩm Lãng nói.
Thẩm Lãng gật đầu nói:
- Đương nhiên, thần nghiêm túc tới mức trước nay chưa từng có.
Quốc quân vẫn cảm thấy hết sức không đáng tin cậy.
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ, từ năm trước đến bây giờ, thần nói qua mỗi một việc, tuy rằng ngay từ đầu nghe vào đều tầm phào, nhưng cuối cùng mỗi một chuyện đều thực hiện.
Như thế, nhưng chuyện này vẫn quá hoang đường.
Thẩm Lãng nói:
- Hơn nữa, thần sẵn lòng lập quân lệnh trạng.
Quốc quân nhìn Thẩm Lãng một lúc lâu nói:
- Được rồi, ngươi viết ra đi.
Thẩm Lãng vung lên tuyệt bút.
Viết xuống quân lệnh trạng.
Lần này ân khoa thi hương, Lan Phong Tử tham gia văn cử, mười người khác tham gia võ thuật.
Nếu Lan Phong Tử không thể vào được ba hạng đầu, mười người khác không thể trúng cử, Thẩm Lãng chính thức trở về thành Huyền Vũ, cái gọi là sự việc giúp Ngũ vương tử tranh ngôi, vì vậy kết thúc!
Tiếp đó, Thẩm Lãng ký tên vào.
Quốc quân nói:
- Cái tay Lan Phong Tử không cần trước ba, có tên trên bảng là được.
Nhìn xong quân lệnh trạng của Thẩm Lãng, quốc quân vẫn cảm thấy như đùa.
Không sai, cái này nhìn qua quả thực trò đùa. Thế nhưng Ninh Chính tranh ngôi nhìn qua vốn là vô cùng hoang đường.
Hơn nữa lần này ân khoa văn võ, Lan Phong Tử cùng mười người kia nếu không thể trúng hạng cao thì vậy Ninh Chính tranh ngôi cũng liền hoàn toàn không có trông cậy vào.
Cái này vốn là sáng tạo kỳ tích nghịch thiên. Đậu hạng cao cuộc thi ân khoa, cũng chỉ là bước đầu tiên sáng tạo kỳ tích mà thôi.
Quốc quân nói:
- Nến ngay trước mắt ta, nếu như ngươi suy nghĩ lại, ta có thể đem nó thiêu hủy, coi như chẳng có xảy ra chuyện gì. Tiếp đó ngươi chỉ cần đuổi những tên ăn mày kia đi, ta sẽ phải người đi đảm nhiệm Chủ bộ và Bách hộ của bên Ninh Chính.
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ, cảm ơn ân đức của ngài, nhưng con người của thần thích nhất sáng tạo kỳ tích, nhất là loại kỳ tích không có khả năng hoàn thành.
Quốc quân vẫn cảm thấy vô cùng điên cuồng.
Cũng chỉ có hơn thời gian một tháng, muốn để mười một tên ăn mày đậu hạng cao?
Việt quốc của ta khoa cử văn võ dễ dàng như vậy sao? Hàng năm có bao nhiêu tinh anh tài tử thi rớt hả?
Nước Việt, nước Sở, nước Ngô khoa cử đều rất khó.
Liền thi hương kinh đô mà nói, hàng năm có thể hơn ba ngàn người tham gia, như vậy có mấy người có thể đậu vậy?
Thời điểm nhiều nhất không vượt qua một trăm ba mươi người, xác suất trúng cử không đến năm phần trăm.
Hơn nữa hơn ba ngàn người trừ đám ăn chơi từ Quốc Tử Giám cùng trường Thái Học ra, cũng đều là tinh anh.
Thi hội thoáng khá hơn một chút.
Việt quốc gần hai chục triệu dân cư, hàng năm tham gia sẽ có thể chừng một ngàn người, hàng năm trúng tuyển tiến sĩ có thể một chừng trăm người, tỷ số trúng tuyển 10%.
Thi hương ở nước Việt có năm địa điểm thi, hành tỉnh Thiên Bắc, hành tỉnh Thiên Nam, hành tỉnh Thiên Tây, kinh đô, Diễm Châu.
Trong đó hành tỉnh Thiên Tây dễ dàng nhất, kinh đô khó nhất.
Không có biện pháp, nhân tài kinh đô quá nhiều.
Thậm chí trúng cử thi hương ở kinh đô so với đậu Tiến sĩ còn khó hơn.
Người ta đọc đủ thứ thi thư vài thập niên, luyện võ mười mấy hai mươi năm cũng không thể đậu.
Quốc quân nói:
- Lại thêm một chuyện, nếu là bọn họ trúng cử thất bại, quả nhân chính là phải bí mật xử tử toàn bộ bọn họ. Bởi vì càn quấy chính là ngươi, mất mặt chính là quả nhân.
Miệng Thẩm Lãng chợt há.
- Cứ quyết định như vậy! - Ninh Nguyên Hiến nói:
- Lê Chuẩn, ban thưởng cho tên Lan gì...
- Lan Lĩnh!
Ninh Nguyên Hiến nói:
- Ban thưởng Lan Lĩnh xuất thân giám sinh Thái học, chấp thuận tham gia cuộc thi văn ân khoa cuối thu,
- Ban thưởng cho mười tên kia xuất thân giám sinh võ học, cho phép mười người xuất thân giám sinh võ học, cho phép tham gia thuật cuộc thi ân khoa võ cuối thu.
- Mặt khác, bảo những tên Hắc Thủy Đài chạy về đi, tạm thời bỏ qua mạng chó những tên ăn mày này!
Đại thái giám Lê Chuẩn nói:
- Vâng!
Thẩm Lãng khom người nói:
- Bệ hạ, nếu như thần thành công, thực sự sáng lập kỳ tích thì sao?
Quốc quân ngẫm lại một hồi nói:
- Ngươi nghĩ cái gì?
Thẩm Lãng nói:
- Ninh Chính điện hạ mở rộng đến hai nghìn tư quân.
Hai nghìn tư quân không coi là nhiều, nhưng là không tính là ít.
Quốc quân giật cả chân mày, cũng có mỗi Thẩm Lãng nhà ngươi dám theo ta nói điều kiện, đổi thành người khác sớm đã bị đánh chết.
Ninh Nguyên Hiến chau mày nói:
- Được!
- Hơn nữa đến lúc đó nguồn mộ lính tùy ngươi chọn, thế nhưng không thành công, hậu quả chính ngươi nhớ kỹ, ta cũng không sẽ lập lại.
...
Thẩm Lãng mới vừa vừa ra khỏi, quốc quân liền hối hận!
Thậm chí gắng sức vỗ vào đầu của mình.
Quả nhân rõ ràng đầu óc mê muội, lại đáp ứng điều kiện vô lý thế này của Thẩm Lãng.
Lại ban tặng mười một tên ăn mày giám sinh văn võ, còn để cho bọn họ tham gia cuộc thi ân khoa.
Lần này quả nhân nhất định là phải làm trò hề cho thiên hạ.
Thẩm Lãng láo toét!
...
Phủ Trường Bình Hầu của Ninh Chính.
Bên ngoài cao thủ Hắc Thủy Đài đã đi rồi, mười một tên ăn mày này tạm thời thoát khỏi nguy hiểm tánh mạng.
Hơn nữa trong cung đã phái người đưa tới mười một văn điệp thân phận, ban tặng Lan Phong Tử cùng mười tên ăn mày thân phận văn võ giám sinh.
Người tới là một thái giám nhỏ, đại thái giám Lê Chuẩn hoàn toàn gánh không nổi.
Ban phát không phải ý chỉ, ngay cả khẩu dụ cũng không.
Lan Phong Tử cùng mười tên ăn mày này tắm sạch sẽ toàn thân.
Có thể không sạch sẽ à?
Hoàn toàn là cách tắm như cạo lông heo.
Còn thiếu chút nữa đã chà đổ máu, thậm chí rướm máu toàn thân.
Trừ Lan Phong Tử ra, mười người còn lại bị cạo đầu sạch bách.
Tắm xong, chải răng thật sạch, gội đầu, thay quần áo mới hoàn toàn.
Mười một người rực rỡ hẳn lên.
Nhưng vẫn... Dưa méo táo nứt như cũ.
Ngoại trừ Lan Phong Tử.
Lan Phong Tử lúc mặt mày còn dơ bẩn rất xấu, lúc tắm rửa sạch sẽ hóa ra là một mỹ nam trung niên, hơn nữa còn là loại siêu đẹp trai.
Đáng tiếc, ánh mắt quá mức bỉ ổi, thần sắc quá thấp hèn.
Mười người kia, gần như đều là nửa tàn tật, dù cho tắm sạch thay quần áo mới, cũng là ngã trái ngã phải.
- Lan Phong Tử ở lại, còn lại tất cả mọi người đi ngủ!
...
Bên trong thư phòng chỉ còn lại Ninh Chính, Thẩm Lãng, Lan Phong Tử ba người.
Thẩm Lãng nói:
- Ta hướng bệ hạ lập quân lệnh trạng, nửa tháng sau, Lan Phong Tử tham gia thi khoa văn, mười người kia tham gia thi khoa võ.
- Mười một người các ngươi phải đậu, Lan Phong Tử còn phải ở trong ba hạng đầu.
- Nếu như thành công, chức quan các ngươi cứ quyết định như vậy, hơn nữa bệ hạ sẽ cho chúng ta hai nghìn quân đội.
- Nếu như thất bại, sự việc Ngũ vương tử tranh ngôi vì vậy kết thúc, ta chán nản trở về thành Huyền Vũ, mười một người các ngươi toàn bộ bị bí mật xử tử!
Nghe những lời này, Ninh Chính kinh hãi!
Mà thân thể Lan Phong Tử vặn mạnh, nhìn Thẩm Lãng không dám tin.
Điều này sao mà được kia chứ?
Thẩm công tử, đến tột cùng ta là người điên? Hay là ngài là người điên hả?
Thẩm Lãng nói:
- Lan Phong Tử, ngươi không phải tự cao tài hoa hơn người à? Làm sao ngay cả hạng ba đều không thi nổi à?
Lan Phong Tử nói:
- Ta nhất định là không có vấn đề, ta tài trí hơn người, thiên hạ vô song. Thế nhưng mười người kia không được, luyện võ cũng là công sức mười năm, chỉ có nửa tháng, muốn bọn họ đậu võ, so với lên trời còn khó hơn.
Ninh Chính nghiêm túc nói:
- Lan tiên sinh, không nên đùa, ngươi đến tột cùng có được hay không?
Lan Phong Tử vỗ vào bộ ngực nói:
- Được, làm sao không được? Nếu như không có chuyện gì hạ quan liền cáo lui trước, Ngũ điện hạ chúc ngủ ngon, Thẩm công tử chúc ngủ ngon.
Tiếp đó, Lan Phong Tử lui ra ngoài.
Sau khi gã đi, Ninh Chính nói:
- Thẩm Lãng, ta xem người này không đáng tin cậy vô cùng.
Thẩm Lãng nói:
- Chờ xem.
...
Một lúc lâu sau!
Lan Phong Tử mang theo mười tên ăn mày leo tường bỏ chạy, bị Hàm Nô cùng Vũ Liệt bắt được toàn bộ, tiếp đó ném ở trước mặt Thẩm Lãng.
Lan Phong Tử ôm chân Thẩm Lãng, khóc lớn:
- Thẩm công tử, ta không được, ta thực sự không được! Ta chỉ muốn kiếm miếng cơm ăn, nhưng thật không ngờ sẽ chết, mọi người nể tình giang hồ, hôm nay tha ta một mạng, đại ân đại đức của Thẩm công tử ta suốt đời khó quên, suốt đời khó quên!
Mỹ nam trung niên này ôm Thẩm Lãng khóc rống trông càng thêm thô bỉ, để Hàm Nô càng thêm coi thường.
Ninh Chính cũng nổi giận.
Hôm nay kẻ luôn mồm khoe khoang tài năng kinh thiên vĩ địa cũng là ngươi, bây giờ dẫn người trốn chạy cũng là ngươi.
Ngươi xem Ninh Chính ta đây trở thành cái gì?
Một mình tên ăn mày lang thang như ngươi, Thẩm Lãng cùng ta như thế nhìn trúng ngươi, chẳng những ngươi không quý trọng, ngược lại xem chúng ta như kẻ ngu si à?
Nguyên bản Ninh Chính với Thẩm Lãng còn có hi vọng, nhưng thấy đến bộ dáng này của Lan Phong Tử, liền hoàn toàn không dám trông cậy vào.
Hơn nữa, gã cũng không muốn mười một người vô tội chết đi.
- Dưa non hái vội ăn không ngọt, các ngươi không nguyện ý, ta cũng không bắt buộc, ta có thể đi cầu tình phụ vương! - Ninh Chính nói bằng giọng lạnh lẽo.
Lan Phong Tử tức khắc dập đầu nói:
- Đa tạ điện hạ, ơn trời cao đất rộng như thế, đợi ta ngày khác báo đáp, cáo từ, cáo từ!
Tiếp đó, gã đi nhanh như chớp.
Thế nhưng một giây sau.
Hắn bị Hàm Nô lôi vào, một lần nữa ném xuống đất.
Thẩm Lãng nhìn Lan Phong Tử nói:
- Ngươi muốn giả ngây giả dại tùy ngươi, nhưng ngươi đã ba mươi mấy tuổi, ngươi còn có bao nhiêu năm? Ngươi còn có thể trông cậy vào người nào?
Lan Phong Tử run lên.
Nhưng hắn lại lần nữa nhanh chóng ôm bắp đùi Thẩm Lãng gào khóc cầu khẩn, hoàn toàn chẳng cần thể diện gì cả.
- Thẩm công tử bỏ qua cho ta đi, ta thực sự không được, ta là kẻ khoác lác, lừa đảo.
- Ta đoán mệnh cho tới bây giờ chưa trúng cái nào.
- Ta đã xem rất nhiều sách giải trí tào lao, nhưng ta chưa từng đến học đường thực thụ, cũng không tham gia bất kỳ huấn luyện khoa cử nào, khoa cử kinh đô càng là bảng tử thần, ngay cả tú tài ta cũng thi không đậu, chớ nói chi là trúng cử, càng không nói là xếp hạng trước ba, có giết ta cũng làm không được.
- Hơn nữa mười người kia cũng là nửa tàn tật, chưa từng có luyện qua võ, nửa tháng muốn trúng thi võ thuật, làm sao được? Thẩm công tử có phải đang mơ hay không?
Ninh Chính nói:
- Thẩm Lãng, quên đi, chúng ta cần gì phải cưỡng cầu với người khác?
Nhìn cái dạng thấp hèn của Lan Phong Tử trước mặt này, thật sự khiến cho người hận không thể một cái tát đập chết!
Thẩm Lãng không nói hai lời, ném sang gã một phần văn chương cực kỳ tối nghĩa, từ trên xuống dưới hai chương tầm hơn mấy nghìn chữ.
- Đốt nhanh!
Một nén nhang được đốt.
- Lan Phong Tử, ngươi chỉ có thời gian một nén nhang, phải học thuộc hết năm nghìn chữ này, nếu như thuộc không xong, ta sẽ thiến ngươi!
- Vũ Liệt, đao!
Vũ Liệt không nói hai lời, trực tiếp rút ra loan đao, đặt ở trên tr*m của Lan Phong Tử.
Tức khắc, Lan Phong Tử gần như bị dọa tè ra quần, hận không thể lui tr*m vào trong bụng.
- Thẩm công tử không nên chơi, sẽ chết người! - Lan Phong Tử cầu khẩn.
Thẩm Lãng nói:
- Thời gian của ngươi không còn nhiều đầu, chỉ có thời gian một nén nhang, nếu không thuộc xong thì ta thiến ngay, ta nói được thì làm được.
Tức khắc, Lan Phong Tử cầm bài văn Thẩm Lãng đưa qua, xem nhanh như gió.
Tầm năm nghìn chữ, xấp xỉ hai mươi trang chừng đó, một xấp thật dầy, hơn nữa còn là văn chương tối nghĩa.
Một nén nhang này chỉ có không đến nửa giờ, người bình thường sợ rằng đọc còn chẳng xong, càng chưa nói đến thuộc.
Coi như là thiên tài, cũng chí ít cần một ngày mới có thể học thuộc lòng.
Lúc này Lan Phong Tử giống như hoàn toàn tiến vào một trạng thái khác.
Trong miệng gã lẩm nhẩm, mắt di chuyển rất nhanh.
Đao của Vũ Liệt ngay phía trên tr*m của gã, để cho gã run lẩy bẩy.
...
Quả nhiên, không đến nửa giờ, một nén nhang kết thúc.
- Đã đến giờ! - Thẩm Lãng đoạt lấy hai mươi trang văn chương nói:
- Toàn bộ học thuộc lòng, nếu thuộc không xong sẽ bị thiến.
Lan Phong Tử nhắm mắt lại, thật nhanh đọc thuộc lòng:
Cố: Tiểu cố, hữu chi bất tất nhiên, vô chi tất bất nhiên. Thể dã, nhược hữu đoan. Đại cố, hữu chi tất vô nhiên, nhược kiến chi thành kiến dã. Thể: Nhược nhị chi nhất, xích chi đoan dã. Tri tài: Tri dã giả, sở dĩ tri dã, nhi tất tri, nhược minh. Lự: Lự dã giả, dĩ kỳ tri hữu cầu dã, nhi bất tất đắc chi, nhược nghễ... (*)
(*) Đoạn này trích trong chương 42, quyển Kinh Thượng của Mặc Tử.
Tốc độ nói của gã rất nhanh, nhưng giọng điệu rõ ràng.
Khoảng chừng mười năm phút, đã đọc thuộc lòng hoàn chỉnh năm nghìn chữ này ra.
Không sót một chữ!
Tức khắc, Ninh Chính kinh ngạc sững sờ.
Trên cái thế giới này vẫn còn có thiên tài như thế à?
Năm nghìn chữ một nén nhang liền học thuộc lòng hết sao?
Kế tiếp, Thẩm Lãng thuận miệng hỏi mấy đề toán.
Cho dù đó là phép cộng, phép trừ, phép nhân hay phép chia, cho dù có bao nhiêu chữ số.
Mặc kệ khó khăn cỡ nào, Thẩm Lãng mới vừa hỏi ra đề bài, tối đa không vượt qua bốn năm giây, gã liền cho ra đáp án.
Hơn nữa hoàn toàn chính xác.
Ninh Chính thực sự vô cùng kinh ngạc.
Tài hoa này của Lan Phong Tử cũng không tránh khỏi quá kinh người.
Thẩm Lãng lợi hại hơn.
Lại từ trong một đống ăn mày, phát hiện tên thiên tài Lan Phong Tử này.
Không chỉ là Ninh Chính kinh ngạc, Thẩm Lãng cũng nhìn mà than thở.
Trong vòng nửa canh giờ đọc thuộc lòng năm nghìn chữ, Thẩm Lãng cũng có thể làm được, nhưng hắn dựa vào trí não.
Mà Lan Phong Tử hoàn toàn dựa vào năng khiếu một lần không quên được.
Thật sự quá mạnh.
Thẩm Lãng cũng mặc cảm.
Sau khi thuộc hết, Lan Phong Tử cất giọng đáng thương:
- Thẩm công tử, ta... Ta có thể đi tiểu tiện, thuận thay một cái quần khác được? Thật sự sợ vãi đái.
Thẩm Lãng phất phất tay.
Hàm Nô xách theo Lan Phong Tử đi rửa tr*m, thayquần.
Lan Phong Tử vừa đi tiểu, vừa nói:
- Hàm Nô cô nương, kỳ thực đàn ông thứ này không thể chỉ xem cái đầu, cũng không thể nhìn lực bền bỉ, then chốt vẫn là kỹ xảo, bốn lạng đánh cả ngàn cân hiểu không?
- Hàm Nô cô nương, ta biết cô nương nghe rất nhiều tiếng đồn về Lan Phong Tử, ta có thể nói cho cô nương biết, tất cả đều là thật. Nhưng vậy cũng là cái mặt nạ phóng đãng không muốn ràng buộc của ta mà thôi, nàng muốn hiểu được bản thân ta chân chính ấy à? Lúc nửa đêm, hoan nghênh tới nhà của ta, chúng ta có thể tham khảo câu chuyện nửa đời trước, đồng thời vạch ra tương lai lúc già cả!
Hàm Nô khinh thường liếc gã một cái nói:
- Không nên phí tình cảm, ngươi có thể với không vào nổi tim ta đâu.
...
Lan Phong Tử lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt Thẩm Lãng, lại một lần nữa ôm bắp đùi của hắn gào khóc.
- Thẩm công tử, ta tuy rằng đã gặp qua là không quên được, ta mặc dù là thiên tài tuyệt đỉnh.
- Nhưng ta thật sự không có lên học đường, ta xem sách đều đặc biệt tạp nham, không có một quyển về khoa cử.
- Ngài bảo ta tham gia cuộc thi khoa cử, thực sự không được, ta thực sự thi không trúng.
Thẩm Lãng nói:
- Thi khoa văn chính dựa vào là sách luận hoạ theo, ta đã chuẩn bị hơn một nghìn phần sách luận, mấy nghìn bài thơ, hơn một tháng bên trong ngươi học thuộc lòng hoàn toàn không thành vấn đề.
Lan Phong Tử nói:
- Học thuộc lòng cũng không dừng, xác suất áp đề quá thấp.
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi là một thiên tài, ngươi không phải Kim Mộc Thông, học thuộc lòng hơn một nghìn phần sách luận, lẽ nào ngươi còn không viết được? Đọc thuộc ba trăm bài thơ ca, dù không làm thơ cũng biết ngâm.
Tức khắc, Kim Mộc Thông ở bên cạnh ra sức chép lia lịa sách luận ngẩng đầu nhìn anh rể. Gã nhủ thẩm: Tỷ phu cứ dạy người khác đi, nói đệ làm cái gì?
Lúc đó một chiêu này gã thử qua, nhưng cũng ê mặt thất bại, bất quá gã chỉ thuộc mấy chục phần.
Bây giờ tỷ phu lại cho cái người điên này chuẩn bị một nghìn phần, thực sự quá điên cuồng.
Thẩm Lãng nói:
- Lan Phong Tử, ta liền hỏi ngươi trong một tháng có thể thuộc một ngàn phần sách luận hay không?
Lan Phong Tử gật đầu nói:
- Có thể!
Thẩm Lãng nói:
- Vậy thuộc hết một nghìn phần, sau đó ngươi có thể dùng thạo hay không, căn cứ bất luận cái đề bài gì viết ra một phần sách luận ưu tú không?
Lan Phong Tử nói:
- Văn chương hiếm có trăm năm không được, thế nhưng ứng phó cuộc thi khoa cử, có lẽ được!
Thẩm Lãng hỏi vặn:
- Vậy có được hay không?
Lan Phong Tử lại một lần nữa quỳ xuống, ôm bắp đùi Thẩm Lãng nói:
- Ân công, ta có thể. Nhưng những huynh đệ kia của ta không được, luyện võ không thể học bằng cách nhớ, không có công sức mười năm sức căn bản không thành.
Việt quốc võ thuật có bốn dạng thi.
Cử trọng, kỵ xạ, bộ xạ, mã đao.
(*) Cử tạ, cưỡi ngựa bắn cung, vừa bước đi vừa bắn, cưỡi ngựa chém đao.
Quả thực không có công sức mười năm, căn bản cũng không có thể thành công.
Thẩm Lãng bèn hỏi:
- Đại Ngốc, ngươi học bắn tên chưa?
Đại Ngốc lắc đầu đáp:
- Không có!
Thẩm Lãng nói:
- Vũ Liệt, ngươi ở cách đây hơn hai ngoài trăm bước đốt một cây nến.
Vũ Liệt đi ra ngoài, ở trong sân cách hai trăm bước đốt một cây nến.
Cũng may mà đây là phủ Hầu tước Trấn Viễn, hơn nữa bị đốt hơn phân nửa, san thành bình địa, cho nên mới có mảnh đất trống như vậy.
Thẩm Lãng nói:
- Đại Ngốc, bắn tắt cây nến đó.
- A! - Đại Ngốc gật đầu.
Tiếp đó, gã tùy tiện nâng cung, căn bản cũng không ngắm bắn.
Giương cung cài tên.
Bắn ra!
Vù!
Sau một lát, ngọn lửa trên cây nến cách đó hai trăm bước bị bắn tắt.
Lần này đến phiên Lan Phong Tử kinh ngạc sững sờ.
Chưa từng học qua bắn tên, lại có thể lợi hại như vậy?
Thẩm Lãng nói:
- Ở một cấp bậc nào đó, huyết mạch thiên phú đè bẹp tất cả. Mười huynh đệ của Lan Phong Tử nhà ngươi có huyết mạch gì, ngươi lẽ nào không biết?
Lan Phong Tử nhìn Thẩm Lãng không dám tin.
Tiếp đó, gã lắc lắc đầu nói:
- Thẩm công tử, ta thực sự không biết.
Thẩm Lãng nói:
- Ngươi không biết, ngươi tốn thời gian mười mấy năm đi tìm bọn họ, đồng thời hội tụ mỗi một người bọn họ đến bảo vệ bên cạnh ngươi sao?
Lan Phong Tử lắc đầu nói:
- Ta... Ta cái gì cũng không biết.
Thẩm Lãng nói:
- Nhóm các ngươi có bao nhiêu ngươi? Ta không biết, nhưng đều là thiên tài! Lam Bạo, Khổ Đầu Hoan v.v… chỉ có điều những người này bị nhà quyền thế quý tộc nhận nuôi, mà những người bên cạnh ngươi trở thành ăn mày lang thang đầu đường xó chợ, cả đời đều bị trễ nải mất rồi.
Lan Phong Tử khóc rống nói:
- Muộn rồi, Thẩm công tử, bây giờ đã muộn rồi. Bọn họ đều đã phế đi, huyết mạch khiến cho thân thể nhiễu sóng, toàn bộ đều biến thành nửa tàn tật.
Thẩm Lãng nói:
- Chưa chắc muộn màng! Ta sẽ nghĩ biện pháp!
Tiếp đó, hắn tiến lên vỗ vào bả vai Lan Phong Tử nói:
- Ngươi chỉ cầnđể ý chính ngươi, học thuộc sách luận thật tốt, chuẩn bị nửa tháng khoa cử sau đó thật tốt. Mười huynh đệ của ngươi giao cho ta, ta nghĩ biện pháp kích hoạt huyết mạch bên trong cơ thể của bọn họ.
- Tin tưởng ta, nửa tháng sau đó, ta sẽ khiến cho các ngươi sáng tạo kỳ tích trước nay chưa từng có!
- Ta sẽ khiến cho các ngươi làm toàn bộ Việt quốc khiếp sợ!
- Ta sẽ khiến cho các ngươi bắn ra ánh sáng bốn phía!
Lan Phong Tử nhìn Thẩm Lãng, ánh mắt hiện lên một chút cuồng nhiệt:
- Vậy còn có một người ở đâu? Mười bách hộ có, còn có một Thiên hộ ở đâu?
Thẩm Lãng nói:
- Hắn đang gặp kiếp nạn trước nay chưa từng có, nếu như có thể vượt qua đi, vậy liền trở thành thống soái vô địch. Nếu như không qua được một kiếp này, vậy coi như hắn phế đi!
...
Trác Chiêu Nhan ló đầu ra ngoài nhìn một hồi.
Chỉ thấy được xác Khổ Đầu Hoan nổi lềnh bềnh trên nước sông, không ngừng lăn xuống hạ du.
Sau một lát liền đã biến mất không thấy nữa.
Trên mặt Trác Chiêu Nhan lộ ra nụ cười tàn nhẫn, chậm rãi nói:
- Trên cái thế giới này thứ không đáng tiền nhất chính là thứ võ biền không não.
Tiếp đó, ả xoay người rời đi.
Bốn người cao thủ tuyệt đỉnh, hai trước hai sau bảo vệ cho ả.
Chân chính cao thủ tuyệt đỉnh, hơn nữa thân phận đặc biệt thần bí, không chỉ là hội Ẩn Nguyên.
Lúc trước Thẩm Lãng từng nói, Trác Chiêu Nhan không chỉ là người hội Ẩn Nguyên, có thể còn giữ sứ mệnh thần bí nào đó.
Ở hạ lưu Nộ Giang hai mươi dặm!
Xác Khổ Đầu Hoan không ngừng trầm luân, mắt thấy sẽ phải hoàn toàn táng thân vào lòng sông.
Bỗng nhiên có một bóng dáng như là diều hâu lao trên mặt sông.
Một tay lấy ra Khổ Đầu, tiếp đó nhanh chóng trở lại phía trên bờ sông.
Người này, chính là kiếm vương Lý Thiên Thu.
Bên bờ, Lý Thiên Thu đặt Khổ Đầu Hoan ở trên đất bằng.
Nghe nhịp tim.
Đã không có.
Nghe hít thở.
Cũng không có.
Giống hệt như chết hẳn đi vậy.
Nhưng mà sống thì gặp người, chết phải thấy xác.
Kiếm vương Lý Thiên Thu mang theo thi thể Khổ Đầu Hoan, hướng kinh đô chạy như điên.